Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 46:




Chương 46
Hoàng đế không cần cung nữ thiếp thân hầu hạ, trước giờ những cung nhân phục vụ cho hắn tất cả đều là thái giám, đối với việc tắm rửa bình thường đều là do bản thân hắn tự mình làm lấy. Bây giờ tay phải của hắn bị thương, lúc tắm rửa cần thiết phải có người ở bên cạnh hầu hạ, làm những việc như thay quần áo, kỳ lưng, lau người... những loại chuyện thân mật như thế này.
Tiết Nghiên Tuệ lập tức đặt chén ngọc xuống, gò má cảm giác được có chút nóng nhưng lại không hề nhăn nhó: “Để thần thiếp hầu hạ cho bệ hạ tắm rửa.”
Vẻ mặt của hắn ngược lại có chút kinh ngạc, mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra một số chuyện, nàng mặc dù làm việc lớn mật, tính tình lại đanh đá, nhưng trên phương diện quan hệ nam nữ lại đặc biệt ngây thơ. Hiện tại thái y Tần Màn vẫn chưa hồi kinh, từ khi hắn bị bệnh tới nay, Tần thái y muốn hắn phải thanh tâm quả dục để nuôi dưỡng khí huyết, hiện tại tinh khí thần cũng đã thay đổi tốt hơn rồi. Dù vậy bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ là không thể tùy tâm sở dục. Hắn chỉ định trêu chọc nàng một chút, không nghĩ tới lại đẩy bản thân vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Bệ hạ?”
Tiết Nghiên Tuệ thấy hắn hồi lâu vẫn không động đậy, có chút nghi hoặc hỏi.
Hắn đứng dậy, tin rằng bản thân trong tình huống này vẫn có thể tự chủ được đi.
Trong bồn tắm, tất cả vật dụng cần thiết đều được các thái giám an bài thỏa đáng. Vừa bước vào trong đã bị một luồng khí nóng ập vào mặt, phía trước có một cái bồn tắm cực lớn và một cái giường cũng không nhỏ hơn là bao. Nước trong bồn đã được điều chỉnh độ ấm phù hợp, trên mặt lẫn người Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng thấm ra một tầng mồ hôi.
Màn cửa với mạng che đã chắn hết ánh nắng mặt trời chiếu vào. Để chiếu sáng, nơi này được thắp lên một tầng nến dài, trong phòng nhất thời hiện lên ánh sáng mờ ảo như màu đỏ của quả cam chín mọng, một không gian như thế này quả thực có thể khiến cho người ta có gan làm loạn… Giống như thời gian hiện tại vốn không phải là ban ngày mà chính là ban đêm vậy.
Trước lạ sau quen, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng giúp bệ hạ thay y phục. Tiết Nghiên Tuệ hết sức thuần thục thò tay ra, động tác ở đầu ngón tay linh hoạt, rất nhanh đã tháo được thắt lưng bằng gấm của hắn. Hoàng đế mặc một thân sa bào, tay áo rộng rãi, thắt lưng bằng gấm được nới lỏng, vạt áo hơi mở ra khiến cho lồng ngực rắn chắc bên trong như ẩn như hiện.
Khoảng cách của hai người hiện tại quá gần, hắn còn có thể ngửi được mùi thơm thanh khiết trên người của nàng, lòng bàn tay mềm mại như có như không chạm vào người hắn, nhất thời cảm giác khí huyết cuồn cuộn dâng lên, cánh tay phải đang duỗi thẳng đột nhiên run lên nhè nhẹ. Hắn đứng ở bên cạnh bồn tắm, cánh tay phải bên dưới khẽ run, cả cánh tay rũ thẳng hướng bồn tắm, lụa trắng quấn quanh tay nhanh chóng chạm vào mặt nước.
Ngay lập tức vết thương trên tay của hắn truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt như bị lửa đốt, đau đớn nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần, hắn cũng không kịp chuẩn bị, đau đến nỗi mặt mày vô cùng khó coi.
“Bệ hạ!”
“Ngự y đâu!”
Trên mặt ngự  y chảy xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu: “Bệ hạ, vết thương do bọ cạp cắn không thể chạm vào nước, nếu như để bị dính nước cơn đau sẽ trở nên dữ dội hơn, đều là do vi thần sơ suất.”
Ông ta làm sao nghĩ đến ban ngày ban mặt bệ hạ lại nổi hứng đi tắm rửa đâu? Chỉ là chưa kịp nói thêm một câu cuối, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.
Ngự y lại một lần nữa băng bó miệng vết thương, khai một phương thuốc thanh nhiệt hạ hỏa nhằm giảm bớt đau đớn, sau đó vội vàng lui ra đi lấy thuốc về sắc.
Trở lại tẩm cung, mặc dù hoàng đế vẫn luôn cố gắng chịu đựng, hàm răng cắn chặt đến sít sao, nhưng trên mặt gân xanh lộ rõ kết hợp với khuôn mặt vô cùng tái nhợt cho thấy hắn thực sự đang rất đau.
“Bệ hạ.” Tiết  Nghiên Tuệ đau lòng khẽ gọi.
“Trẫm không có việc gì đáng ngại, qua một hồi là tốt rồi.” Hoàng đế nhịn đau an ủi nàng.
Đã đau thành cái dạng này, vậy mà còn nói không có việc gì? Hắn không chịu thừa nhận bản thân đang bị đau, nàng cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy gì.
Giọng nói của Hàn Đạo Huy bên ngoài điện vang lên: “Bệ hạ, Đại Lý Tự Khanh đã đưa đến lời khai cùng với dấu tay nhận tội của bọn họ.”
“Đem vào đây cho trẫm!”
Hoàng đế chịu đựng đau nhức kịch liệt trên cánh tay, sát tâm nổi lên khắp bốn phía, nếu như không phải có nàng kịp thời phát hiện không ổn nhào lên che chắn cho hắn, dùng sức đẩy hắn lùi về phía sau một bước thì không biết số lượng bọ cạp độc rớt trên người hắn còn có thể nhiều hơn mấy con nữa. Việc càng làm cho hắn sợ hơn chính là con bọ cạp rớt trên vai Tiết quý phi kia, thiếu chút nữa đã cắn lên vai của nàng. Đau đớn như vậy đến đến hắn còn cảm giác đau đến khó nhịn, nếu đổi lại là da thịt non mịn của nàng thì làm sao có thể chịu đựng được?
“Phòng ốc bên trong lăng mộ quanh năm đều không có khóa cửa, cho nên trong phòng lâu lâu lại xuất hiện những loài động vật nhỏ như bọ cạp, thạch sùng, nhện,... những người canh giữ ở khu này lại không có gϊếŧ hết sạch sẽ những động vật kia, tất cả bọn họ đều nhận tội.” Hàn Đạo Huy tóm tắt lại lời khai một cách ngắn gọn.
“Khương Hưng thực sự chỉ có thể tra ra những thứ này sao? Không có năng lực như vậy? Xem ra Đại Lý Tự Khanh đã đến lúc nên đổi người rồi.” Hoàng đế cười lạnh: “Đem những lời này của Trẫm truyền lại cho hắn rõ.”
Hàn Đạo Huy lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu sau, một tiểu thái giám từ bên ngoài điện tiến vào, có chút thấp thỏm dâng lên bát thuốc mới sắc xong.
Nước thuốc bên trong nóng hổi, Tiết Nghiên Tuệ nâng chén, nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn qua bộ mặt đau đớn khó nhịn của hoàng đế, nước mắt không khống chế được chảy xuống, vài giọt nước mắt nhỏ xuống hòa lẫn vào trong chén.
Bọ cạp độc từ trên xà nhà rơi xuống, nếu như chỉ có một con còn có thể cho là do người thủ lăng sơ suất không có dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng mà số lượng bọ cạp rơi xuống lại không phải chỉ một con, chuyện này nhất định không phải là trùng hợp, chắc chắn là có người cố ý gây ra.
Bệ hạ vốn dĩ là một người bệnh, các trọng thần hay hoàng thất quyền cao chức trọng trong triều đại khái cũng đã đoán được đi, nhưng mà bệ hạ cũng chưa từng ra tay với bọn họ. Tiết Nghiên Tuệ đối với việc này cũng có một chút suy đoán, chắc chắn là do những trò mà nàng đã gây ra mấy ngày trước… Ngay cả người xưa nay lãnh huyết vô tình như Tiết lão tặc cũng bị nàng chọc tức đến nỗi suýt mất nửa cái mạng, bọn người Bành Vương, Chữ gia cùng với những hoàng thân quốc thích khác cũng không tránh khỏi bị lột xuống một lớp da. Bệ hạ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, kẻ đứng sau bức màn gây nên vụ bò cạp độc lần này nhất định không thể thiếu phần của bọn họ đi.
Nàng vốn không hối hận về những chuyện bản thân đã làm, nhưng nhìn thấy bộ dáng đau nhức của hắn trong lòng lại không khỏi có chút tự trách, bất tri bất giác rơi nước mắt, nhìn thấy nước mắt rơi vào trong chén thuốc, vội vàng đưa tay ra lau.
Hoàng đế đau đến mức mồ hôi đổ ướt trán, chảy xuống hai mắt của hắn, những hình ảnh trước mặt lập tức trở nên mơ hồ.
Tiết Nghiên Tuệ đưa tay gạt nước mắt, cố ý nói: “Thuốc này mùi vị cay nồng, làm cho mắt thần thiếp hơi cay, để thiếp thổi cho bệ hạ, tốt nhất người nên uống một hơi cho hết, tránh cho mùi vị khó nếm.”
Trên mặt hắn có chút nghi ngờ, đưa tay nâng nhẹ cằm nàng, cẩn thận đánh giá. Tiết Nghiên Tuệ nhìn hắn cười: “Bệ hạ, trên tay thần thiếp còn đang cầm thuốc đó.”
Thấy nàng tươi cười đến dịu dàng, hắn mới buông lỏng tay, chỉ về một cái thìa đặt trên bàn, ý bảo nàng dùng thìa đút thuốc cho hắn uống: “Không sao, trẫm uống từ từ cũng không vấn đề gì.”
Tiết Nghiên Tuệ mớm từng muỗng thuốc đắng có lẫn nước mắt của nàng bên trong đưa vào trong miệng của hoàng đế. Hết hai rồi đến ba muỗng, hai người phối hợp vô cũng ăn ý, cũng không có bất kỳ giọt nào rơi ra ngoài. Nếu như không phải hắn đang cố nén đau đớn, khung cảnh này nhìn qua cũng có chút cảm giác ấm áp.
Hàn Đạo Huy bước vào cổng lớn của Đại Lý Tự, đem những lời mà bệ hạ căn dặn không sót một chữ truyền lại cho Khương Hưng của Đại Lý Tự Khanh, hắn ta lập tức hiểu được ý tứ bên trong lời nói. Hiện tại long nhan đã phẫn nộ rồi, chuyện này bất luận là do ai gây ra, bệ hạ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bên trong Tiết Phủ.
Tiết Thành nhìn chăm chú vào hai quân trắng đen đang chiến đấu vô cùng thảm khốc trên bàn cờ, trong cặp mắt phủ đầy tơ máu, nội cung truyền đến tin tức bệ hạ vẫn còn rất khỏe mạnh, vậy có nghĩa là… những con bọ cạp độc kia cũng không thể lấy mạng của hắn.
“Nếu như hoàng huynh vẫn còn sống, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Xương Vương cảm giác được nỗi sợ hãi đang tới gần, thất hồn lạc phách thốt ra một câu.
“Nhị Lang, con vội cái gì chứ? Nên nhớ việc này và con không hề có một chút quan hệ nào.” Tiết Thành nghiêm nghị quát lớn.
Đứa con trai yêu quý của ông ta bị người phế đi, nữ nhi của mình hết lần này đến lần khác bị người khác nhục nhã, vậy mà bệ hạ vẫn một lòng che chở cho cái nghiệt nữ kia, ông ta đối với hoàng đế sớm đã bất mãn đến mức sinh ra oán hận. Mà trong lúc vô tình, Tiết Thành lại phát hiện ra khí sắc của hoàng đế đã có thay đổi, còn trở nên tốt hơn trước rất nhiều, điều này càng làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi bất an.
Hiện tại bệ hạ đã từ từ xóa sổ những thần tử thuộc phe ông ta, những kẻ thân cận có quan hệ tốt với ông ta đều bị đoạt đi đất phong, làm cho ông ta có cảm giác bệ hạ chính là đang chơi trò mèo vờn chuột, để cho ông ta cả ngày đều sống trong lo sợ bất an, nhưng mà bệ hạ lại một mực không hề động thủ. Tiết Thành vốn hy vọng rằng thời gian của bệ hạ không còn nhiều, cho dù có chịu thiệt một chút thì ông ta cũng có thể nhịn được tới lúc bệ hạ băng hà. Vậy mà khí sắc của bệ hạ hiện tại mỗi một ngày đều tốt hơn trước, việc này khiến cho ông ta không thể nào tiếp tục bất động như núi được nữa.
Tiết Thành đã từng nghĩ đến chuyện sai người hành thích hoàng đế, nhưng cấm vệ quân và binh quyền tất cả đều nằm trong tay của bệ hạ, nếu bệ hạ vẫn luôn ở kinh thành thì ông ta cũng không thể điều động được binh mã. Tương lai Tiết Thành còn muốn phò trợ cho Xương Vương lên ngôi, cho nên ông ta tuyệt đối sẽ không để cho bản thân đi gánh tiếng xấu hành thích quân vương này. Nhất định phải dùng trí tuệ để xử lí, còn phải giữ cho hai tay của ông ta luôn sạch sẽ, không thể bị mang tiếng được.
Giờ phút này Tiết Thành đang cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì một ý tưởng nhất thời của ông ta đã kéo bản thân và Xương Vương ra khỏi tội danh này.
“Bọn họ liệu có khai ra bổn vương hay không?” Khóe miệng của Xương Vương có chút run rẩy.
“Vì tương lai của gia tộc, bọn họ tự nhiên biết rõ phải lựa chọn như thế nào.” Hai mắt của Tiết Thành đỏ bừng như máu, tuy là đã tránh được một kiếp, nhưng những thế lực mà ông ta tích góp bất lâu nay cũng chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.