Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 45:




Chương 45
“Trẫm cũng đã quen rồi.”
Hắn tự biết mình thân mang bệnh tật, bệnh tình ngày càng trầm trọng, ngoại trừ thái y Tần Màn và Hàn Đạo Huy ra, hắn cũng không hề tin tưởng bất cứ người nào bên cạnh mình. Bên trong triều thần đương nhiên vẫn có những người có tài có đức, nhưng mà thần tử ngoài việc có thể trọng dụng, có thể tín nhiệm, lại không thể hoàn toàn dựa vào. Thân làm đế vương một khi để lộ bản thân có vẻ suy yếu, dựa dẫm vào thần tử, lúc đó quân không ra quân, thần không ra thần, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Quan trọng nhất chính là hắn cũng không cam lòng, hắn vốn dĩ cũng đã nhận mệnh rồi, nhưng đến lúc hắn gần như sắp trút hơi thở cuối cùng thì cái thứ thần bí quỷ quái kia lại xuất hiện, cho hắn một cơ hội được sống lại. Về phần đôi mắt chưa lành hẳn, miệng lưỡi cũng chưa có vị giác trở lại, những thứ này hắn cũng đã tập mãi thành quen.
Hoàng đế nhìn về phía Tiết Quý Phi, trông thấy biểu cảm đau lòng của nàng, nhất thời có chút gượng gạo. Hắn xưa nay tính tình vô cùng kiên cường, cũng không muốn ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu thế. Nhưng thứ tình cảm ấm áp hài hòa này lại nhẹ nhàng len lỏi trong ngực hắn, làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ. Hắn hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bồ đoàn bên cạnh mình:
“Tới đây ngồi.”
Thời điểm hoàng đế thực hành trai giới, vì để tỏ vẻ thành kính, ngoại trừ những chuyện đại sự liên quan đến quân tình trong nước, những việc triều chính khác hắn đều giao lại cho người khác xử lý. Khó có được những lúc nhàn rỗi như thế này, hắn bỗng dưng nhớ tới phụ hoàng, nhớ lại khoảnh khắc lúc phụ hoàng tự tay dạy hắn học đàn, liền sai người đem ngọc cầm lúc nhỏ hắn từng sử dụng qua. Phần trí nhớ đó cảm giác đã quá xa xưa, hắn cũng không còn nhớ rõ thủ khúc chính xác là như thế nào, ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, cố gắng hết khả năng khảy lên từng giai điệu trong ký ức, hy vọng có thể đánh thức phần trí nhớ đang ngủ say kia.
Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, hoàn toàn tùy tâm sở dục nghe hắn gảy một khúc.
Ngón tay hoàng đế lướt nhẹ lay động dây đàn, đảo mắt liền nhìn thấy Tiết Nghiên Tuệ đang nhắm mắt, có vẻ hết sức chuyên chú lắng nghe. Những đoạn nhạc đã chìm sâu trong ký ức một lần nữa từng tí một khởi động lại, hắn nhìn nàng, đuôi mắt khẽ híp như đang cười.
Phụ hoàng trước lúc băng hà, ngón tay khô khốc gầy yếu luôn một mực chỉ vào hắn, đôi mắt mặc dù đã mất đi thần thái tươi sáng năm nào nhưng vẫn luôn nhìn về phía hắn, trong mắt như gửi gắm hy vọng lẫn tiếc nuối. Có lẽ vì ông ấy sắp phải ra đi, lưu lại duy nhất một hài tử còn chưa đủ mười tuổi đã phải một mình đối mặt với chư Vương, quần thần đông đúc, cảm thấy lo lắng không yên.
Thiên gia phụ tử, bởi vì quyền lực chí cao vô thượng, bọn họ vừa là phụ tử vừa là quân thần, lại có Cao Tổ mở đầu làm gương không được tốt lắm, dẫn đến ngôi vị hoàng đế của hoàng tộc họ Lý xưa nay tranh đấu vô cùng tàn khốc, cho dù là có cha con thì cũng có thể máu lạnh vô tình. Nhưng tình cảm phụ tử của tiên đế và hắn lại không giống vậy, tiên đế đến tuổi trung niên mới có thể có một đứa con, hắn đối với đứa con trai này luôn yêu quý như trân bảo.
Hoàng đế nhớ đến phụ hoàng của hắn, tự nhủ thầm trong lòng: “Phụ hoàng, nhi tử cuối cùng cũng đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất, gặp được nàng ấy chính là chuyện may mắn nhất đời này của nhi tử, nhi tử nhất định sẽ dẫn nàng đến lễ tế tự dâng hương cho ngài.”
Năm ngày sau, lễ quan cầm sổ ghi chép xếp thành một hàng dài đi phía trước, cấm vệ quân cầm cờ lớn, đại đao uy nghiêm treo bên hông, đứng thành hai hàng quét qua đường phố, ngăn lại một con đường lớn để cho thánh thượng xuất cung, cổng thành nhanh chóng mở ra, bệ hạ sắp sửa đi làm lễ tế tự ở Đế Lăng.
Đế Lăng nằm ở ngoại thành, cách cổng thành hơn 30 dặm, nghi thức dọn đường đón thánh giá long trọng như vậy, mất tới hơn nửa ngàu mới hoàn thành.
Ở triều đại này vô cùng để ý đế nghi thức nhập thổ cũng như nghi thức chào đón thái tử ra đời, Đế Lăng được xây dựng mô phỏng theo kiểu cung điện vô cùng uy nga hùng vĩ. Phía Bắc của Đế Lăng xây dựng nên Bắc Cung, là nơi thánh giá ghé dừng chân khi đến tế tự ở Đế Lăng, cũng là nơi các bậc đế vượng thực hành nghi thức trai giới.
“Nương nương, bệ hạ cho người tới đây truyền lời lại, nhắn nương nương ngủ sớm một chút, chuẩn bị đầy đủ tinh thần tham dự lễ tế lăng ngày mai.”
Tiết Nghiên Tuệ ngồi xe ngựa hơn nửa ngày mới đến được đây, có chút mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong liền lên giường. Nhưng mà nằm trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, tiên đế cũng đã qua đời hơn mười năm, tuy bên trong lăng mộ vẫn có thủ vệ canh gác, nhưng mà ngủ ở một cái nghĩa trang chung quy vẫn có một chút rùng mình đi.
Tiết Nghiên Tuệ cho gọi cung nữ vào trong, nàng bình thường cũng không có thói quen gọi người trông chừng cho mình ngủ, nhưng hôm nay ở chỗ này lại có chút sợ.
Có hai cung nữ bên cạnh trông nom, một đêm của Tiết Nghiên Tuệ trôi qua vẫn không được ngon nhất, nhiều lúc còn giật mình tỉnh dậy trong đêm, lúc rời giường đầu tóc quả thực có hơi bù xù.
Sau khi rửa mặt thay đồ tế lễ, lễ quan bước vào nội viện hành lễ với nàng:
“Quý phi nương nương, xin mời đi theo vi thần.”
Lễ tế lăng được tổ chức ở Thiên Điện, hoàng đế một thân lễ phục tế tự, mũ miễn hai đầu rũ xuống mười hai sợi châu, trên mũ thiêu mười hai loại hoa văn khác nhau, uy nghi hiển hách.
Bên cạnh hoàng đế là Chữ thái hậu, phía sau chính là Xương Vương. Hôm nay Xương Vương bị nhiễm phong hàn, bệnh tình liên miên không dứt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cứ liên tục ho khụ khụ không ngừng. Tiếng ho vang lên giữa không khí trang nghiêm của lễ tế tự vô cùng chói tai, khiến cho Chữ thái hậu không khỏi nhíu mày.
Lễ quan dẫn Tiết Nghiên Tuệ đi đến đứng sau lưng của Chữ thái hậu, sắc mặt bà ta càng có vẻ như không được vui.
“Mời bệ hạ đến dâng hương.” Giọng điệu lễ quan kéo dài như đang hát.
Trên tay hoàng đế cầm nén hương đang cháy, cắm vào bên trong lư đỉnh. Tiếp theo Chữ thái hậu, Tiết Nghiên Tuệ, Xương Vương cùng các vương hầu khác lần lượt theo thứ tự tiến lên dâng hương.
Đợi đến lúc nghi lễ kết thúc cũng đã đến giữa trưa. Thân thể đang suy yếu của Xương Vương chống đỡ không nổi, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Thần đệ có tội.” Xương Vương sắc mặt nhợt nhạt, nghiêm túc thỉnh tội, hoàng đế liền cho người đỡ hắn ta về nghỉ ngơi.
“Thái hậu người cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Hoàng đế ra lệnh cho các tôn thất lẫn đại thần lui ra, đồng thời cũng sai người đưa Chữ thái hậu về nghỉ, chỉ giữ lại Tiết Nghiên Tuệ bên người.
Điện hiến tế vô cùng rộng lớn, ngoại trừ vô số lư đỉnh hương khói nghi ngút ở giữa, hai bên trái phải còn trưng bài những vật dụng mà khi tiên đế còn sống đã từng dùng.
Bước chân hoàng đế chậm rãi di chuyển, chỉ vào một cây cung đã đứt dây, ánh mắt trở nên xa xăm: “Trẫm nhớ có một ngày phụ hoàng ôm trẫm ngồi trên đầu gối của ông ấy để dạy bảo, trẫm lúc ấy vốn bướng bỉnh, chỉ muốn chơi ná cao su, không chịu học, vùng vẫy muốn trèo xuống dưới. Phụ hoàng cũng không tức giận, chỉ cho người mang cây cung này đến, nói rằng ông ấy trước đây vừa nhìn đã có thể lập tức kéo được cây cung này, khi nào trẫm có thể kéo được cây cung này di chuyển, thì có thể tự do làm theo ý mình mà không cần ông ấy phê chuẩn. Trẫm nghe xong lập tức toàn tâm toàn ý muốn kéo cung, nhưng mà cây cung này nặng đến bốn thạch, với sức lực của một đứa bé như trẫm làm sao kéo nổi chứ? Trẫm đã thử kéo rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không chút nào nhúc nhích. Phụ hoàng nhìn trẫm cười ha hả, số lần bị ông ấy cười nhạo càng lúc càng nhiều. Trẫm khi đó cảm thấy vô cùng mất mặt, trong lúc giận dỗi đã dùng dao đánh lửa đốt đứt dây cung.”
(*) 4 thạch = 120 cân, 1 cân bằng khoảng nửa ký. Quy ra cân nặng của VN vào khoảng 60kg.
“Cái này... bệ hạ đúng là có một chút sáng tạo...ừm...” Tiết Nghiên Tuệ miệng thì nói như thế, trong lòng lại yên lặng lẩm bẩm, thì ra hắn khi còn nhỏ đúng là một tên nhóc nghịch ngợm nha.
“Vậy tiên đế có trách phạt gì bệ hạ hay không?”
Hoàng đế liếc nhìn nàng: “Đương nhiên là không rồi, phụ hoàng cũng giống như nàng vậy, khen trẫm còn nhỏ mà ý tưởng cũng không hề nhỏ.”
Tiết Nghiên Tuệ một bụng tích tụ: “Ừ thì cứ coi như là ta đang khen ngươi đi.”
Ở điện hiến tế dạo quanh một vòng, hoàng đế đem một chút chuyện từ thời còn nối khố của hắn kể cho nàng nghe, những chuyện này trước giờ hắn cũng chưa từng nói cho bất kỳ ai, cho dù là Hàn Đạo Huy cũng chưa từng được nghe hắn nói. Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất mỗi mình Tiết quý phi nàng được nghe hắn kể chuyện, may mắn thật, thiên hạ vẫn còn có một người là Tiết quý phi.
Hoàng đế và Tiết Nghiên Tuệ đứng song song, cùng nhau thắp hương cắm vào lư đỉnh rồi mới rời khỏi điện hiến tế.
Nàng ở trong điện hiến tế nghe kể chuyện có chút lâu, đã quen với mùi hương nồng đậm ở bên trong, khứu giác có chút chậm chạp. Mãi cho đến khi bước ra bên ngoài điện, nàng mới phát hiện trên người của bọn họ toàn là mùi nhang khói, cả xiêm y cũng vô cùng ám mùi.
“Bệ hạ, hôm nay người có cần hồi cung nghỉ ngơi hay không?” Hàn Đạo Huy hỏi.
“Sắc trời hiện tại đã tối, cứ nghỉ lại đây một ngày đi, ngày mai hẳn hồi cung vậy.” Hoàng đế ra lệnh.
“Bệ hạ có cần dùng thêm một chút đồ ăn hay không?” Hiện tại mặt trời đã ngã về Tây, giờ cơm trưa đã trôi qua từ sớm.
Hắn gật nhẹ đầu, lại phân phó thêm một câu: “Bảo Tiết Quý phi đến đây dùng bữa cùng với trẫm.”
Hoàng đế nghỉ ngơi tại bên trong Bắc Cung, cách bày trí nơi này vô cùng đơn giản trống trãi, so với chỗ Tiết Nghiên Tuệ đang nghỉ ngơi còn muốn trống trãi hơn.
Nàng nhịn không được xoa xoa bả vai, nơi này là hành cung bên trong Đế Lăng, ngoài trừ thời điểm tế lăng mới lấy ra sử dụng, ngày thường chỗ này luôn luôn được khóa lại cẩn thận. Tiên đế sau khi sửa chửa hoàn chỉnh Đế Lăng, về sau băng hà được chôn cất ở nơi này, tính ra thì hành cung này cũng đã được xây dựng hơn mười năm về trước.
Loại phòng gỗ cũ kỹ hơn mười năm, mỗi một năm chỉ đến ở vài ngày này, cảm giác như thiếu một chút hơi người. Cho dù có quét dọn sạch sẽ như thế nào đi chăng nữa, cứ luôn có cảm giác âm lãnh khó nói.
Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được bắt đầu đánh giá xung quanh.
Hoàng đế đang mặc y phục tế lễ, dáng ngồi cũng rất nghiêm trang, cặp mắt nhìn thẳng về phía trước, không có một chút ngó nghiêng.
Tiết Nghiên Tuệ một đầu trang sức nặng nề, cổ có cảm giác như sắp gãy đến nơi, nàng ngửa đầu xoay xoay cái cổ. Đêm qua ngủ cũng không được ngon gì mấy, mệt mỏi ngáp dài một cái, đưa tay lên dụi mắt. Kinh ngạc nhìn đến đến một thứ gì đó đen sì đang ngọ nguậy phía trên, nhanh chóng rớt thẳng xuống.
“Bệ hạ, cẩn thận!” Tiết Nghiên Tuệ còn chưa kịp nhìn rõ thứ kia là cái gì, thân thể đã bổ nhào về phía hắn.
Bịch...Bịch... Nghe như có cái gì đó nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Tiết Nghiên Tuệ cảm giác giống như có thứ gì rớt xuống trên người nàng, nhưng mà nàng vẫn còn sống.
Hoàng đế nhìn đến con bọ cạp toàn thân đen kịch vừa mới rớt lên vai Tiết quý phi, nọc độc giơ lên cao, đồng tử trong mắt của hắn lập tức co rút lại, cái gì cũng chưa kịp nghĩ đã nhanh như chớp đưa tay ra bắt xuống.
“Bệ hạ!”
Hàn Đạo Huy nghe được tiếng la của Tiết Nghiên Tuệ, ngay lập tức từ bên ngoài xông vào điện, nhìn thấy mấy con bọ cạp đang nhúc nhích trên mặt đất, vừa giật mình vừa kinh sợ.
“Bệ hạ.” Tiết Nghiên Tuệ nắm lấy tay hắn, nước mắt đau xót từng giọt nhỏ xuống.
Trong lòng bản tay của hoàng đế hiện tại vô cùng đau đớn, giống như đang bị lửa cháy thiêu đốt, cảm giác giống như đang bị phỏng, cổ đau đớn này nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, dẫn đến cả cánh tay hắn đèu cảm thấy đau buốt.
“Trẫm không sao.” Gương mặt của hắn hiện tại vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng rất trầm ổn. Nhưng Tiết Nghiên Tuệ nhạy cảm phát giác được sự căng thẳng của hắn, hắn thực sự đau đến nỗi cả hàm răng đều cắn thật chặt, trên trán nhất thời nổi đầy gân xanh.
“Loạn thần tặc tử nào dám có ý đồ mưu sát, muốn gây tổn thương cho Tiết quý phi, truyền lệnh cho cấm vệ quân bắt tất cả quan viên có nhiệm vụ thủ lăng đến đây, cùng với tất cả những người ở xung quanh có liên quan đều bắt về điều tra cho trẫm.” Khuôn mặt của hoàng đế lúc này đã đằng đằng sát khí.
Hắn dùng tay trái lau nước mắt cho Tiết Nghiên Tuệ: “Đừng khóc, trẫm không chết được đâu.”
Nàng nghe xong câu này của hắn càng khóc dữ dội hơn, khóc đến mặt mày đầy nước mắt.
Trung Lang tướng lập tức ra roi thúc ngựa chạy về cung, túm lấy ngự y quăng lên ngựa, gấp rút chạy về hướng Đế Lăng. Vừa xuống ngựa, nguyên bản là một tuấn mã cường tráng khỏe mạnh lại ầm ầm ngã xuống đất.
Hai chân của ngự y như nhũn ra, chạy cũng không được nhanh, hai ngự tiền thân vệ khác thấy vậy liền mỗi người kẹp ở một bên ông ta, nhanh chóng mang người đến Bắc Cung. Tất cả thái giám đều đang canh giữ ở bên ngoài, chỉ để cho một mình ngự y tiến vào bên trong. Cung nhân hai bên nhanh chóng lui xuống, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Bọn họ vừa bước vào trong đã nghe thấy tiếng nữ tử khóc nức nở nghẹn ngào, chắc hẳn là vị Tiết quý phi vừa mới cứu giá hôm nay.
“Cái gì? Có người dám mưu sát bệ hạ? Bệ hạ hiện tại như thế nào rồi? Có bị thương gì hay không?” Chữ thái hậu vừa nghe tin đã hỏi dồn dập liên tục.
“Nô tài chỉ nghe nói nhờ có Tiết quý phi hộ giá kịp thời, cho nên chỉ có Tiết quý phi là bị thương.”
Chữ thái hộ vô cùng lo lắng, vội vàng tiến vào trong điện. Bên trong tay ống rộng thùng thình, hai tay của hoàng đế đang nắm lại thật chặt, khuôn mặt ẩn sau lớp mũ châu rũ xuống, chỉ nói hai câu trấn an thái hậu rời đi.
Chữ thái hậu sau khi tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự, nhất thời cảm thấy vô cùng may mắn, làm bà ta suýt chút nữa sợ đến hồn phi phách tán.
“Tiết quý phi dám xả thân đi cứu giá, quả là một vị hiền phi lương mẫu, lời đồn đúng là không thể tin tưởng được.” Không ít thần tử cảm phục nói.
Lúc này đây, hoàng đế cả đêm dẫn theo Tiết quý phi hồi cung, sau khi về cung cũng không hề tảo triều, chỉ một mực chăm nom Tiết quý phi, cũng không có thần nào đứng ra khuyên can hắn nữa.
“Bệ hạ, trên thân bò cạp có kịch độc, tuy là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng sẽ vô cùng đau đớn. Thân thể của bệ hạ hiện đang hết sức suy yếu, loại đau đớn này, chỉ sợ muốn nhịn cũng không nhịn được.” Ngự y nơm nớp lo sợ, nghe những người bên ngoài nói người bị thương chính là Tiết quý phi. Mà ông ta lại là một trong số ít những người biết chuyện xảy ra hôm đó, ngự y tuy rằng có chút sợ hãi nhưng trong khó tránh khỏi có chút đắc ý, như thể “thế nhân đều say chỉ mình ta còn tỉnh”, đáng tiếc hiện tại ông ta cũng không có mặt ở Tử Thần Điện, biết được chút chuyện tiểu tiết ấy cũng không có gì đáng để tự hào.
Ngự y sau khi thay đổi thuốc thoa ngoài da cho hoàng đế lập tức lui ra.
“Bệ hạ, người có khát nước hay không? Uống chút nước cho nhuận hầu.”
“Bệ hạ, người ăn miếng dưa này đi, bên trên có bôi một chút mật ong, ăn chút đồ ngọt cũng có thể giảm bớt cảm giác đau đớn.”
“Bệ hạ, đừng nhúc nhích, để thần thiếp đút cho ngài ăn.”
Hoàng đế có chút bất đắc dĩ, hắn chẳng qua chỉ mới bị thương một cánh tay, Tiết Nghiên Tuệ lại khẩn trương như thể hắn không thể động đậy được.
Nhưng mà quả thực có một số chuyện, với thương thế trên tay của hắn thì không thể tự mình làm được.
“Trẫm muốn tắm rửa.” Hoàng đế giơ lên cánh tay đang quấn băng trắng của mình, nhìn chằm chằm Tiết Nghiên Tuệ thốt ra một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.