Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 39:




Tử Thần Điện.
"Bệ hạ, Tống nữ quan cùng với thần thiếp vừa là bằng hữu cũng vừa là thầy của thần thiếp, thấy bà ấy bị người ở trong cung chửi bới, trong lòng thần thiếp cũng cảm thấy rất khổ sở."
Tiết Nghiên Tuệ vừa nói vừa cầm trên tay một quả bồ đào trong suốt màu tím, linh hoạt gọt đi lớp vỏ cùng hạt đào, đặt ở trong chén thủy tinh trước mặt hoàng đế.
"Thần thiếp muốn chính thức bái Tống nữ quan làm sư phụ, tổ chức một buổi lễ bái sư long trọng, có thần thiếp làm hậu thuẫn thì bọn tiểu nhân kia mới có thể kiêng kị, cũng không còn dám làm càn như vậy nữa."
Hoàng đế lười biếng tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt híp lại, vừa quyến rũ cũng rất nguy hiểm, lời chuẩn bị thốt ra còn nguy hiểm hơn, "Quý phi xác định chỉ đơn giản là chửi bới thôi sao? Được thiếu niên lang trẻ tuổi oai hùng vây ở xung quanh cũng đủ khiến người ta cảnh đẹp ý vui, những lời này đều là do trẫm chính tai nghe thấy nàng nói..."
Bàn tay đang cầm bồ đào của Tiết Nghiên Tuệ không khỏi gia tăng chút sức, bóp nát quả đào đang cầm trên tay, đầu ngón tay dính đầy nước bồ đào, bệ hạ, người cũng quá thù dai rồi.
"Bệ hạ, thần thiếp chỉ nói là nữ nhân luôn yêu thích tư thế oai hùng của binh sĩ, thiên hạ này là do bệ hạ làm chủ, những binh sĩ kia làm sao có thể so sánh được với bệ hạ chứ?"
Tiết Nghiên Tuệ cười cả gan hỏi ngược lại hắn, dưới ánh nến đôi mắt nàng như thủy linh phá lệ dịu dàng, giống như một con mèo nhỏ đầy giảo hoạt.
Câu trả lời này làm cho hắn hết sức hài lòng, cằm hơi nhếch lên, Tiết Nghiên nhanh nhẹn cầm quả bồ đào vừa mới lột xong đưa đến bên miệng hắn.
Hoàng đế ăn xong bồ đào, liền đáp ứng nàng.
"Thần thiếp tạ bệ hạ."
.....
Tất cả mệnh phụ phu nhân tam phẩm trở lên trong kinh thành đều nhận được thiếp mời do hoạn quan trong cung đưa tới, Tiết Quý phi muốn bái Tống nữ quan làm sư phụ, tại dinh thự ngự tứ của Tống gia tổ chức yến tiệc long trọng, mời các nàng ta tới dự tiệc.
Thôi thị cũng nhận được thiệp mời, hoạn quan đến truyền lời ở Tiết phụ tư thái bên ngoài vô cùng cung kính, lời nói ra lại có chút ngông cuồng, "Đây là việc vui lớn của quý phi nương nương, nương nương hy vọng các phu nhân đều có thể đến dự tiệc đông đủ."
"Mẫu thân của ta trong người đang mang bệnh, như thế nào đến dự tiệc được?" Hai tay Tiết Hoa Lệ nắm chặt, giọng nói khàn khàn gầm nhẹ, mẫu thân của nàng ta cả khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn đã biết là bệnh tình trầm trọng, vậy mà tên hoạn quan này còn cố ý tới cửa uy hiếp.
"Ha ha, quý phi nương nương có đại hỷ sự, chỉ cần là trong người còn một hơi thở, cũng có thể khiêng đến dự." Hoạn quan cười lạnh, thời điểm ông ta đến đây cũng đã được căn dặn qua, đối với Tề quốc công phu nhân không cần khách khí.
"Ngươi...." Sắc mặt Tiết Hoa Lệ xanh trắng đan xen, khó khăn đè xuống kích động muốn sai hộ vệ lôi cái tên tiện nô tài này ra ngoài loạn côn đánh chết.
"A Lệ." Thôi thị giữ lấy tay của nàng ta, "Người đâu, thay ta đưa tiễn công công xuất phủ."
"Quốc công phu nhân không cần phải chậm trễ thời gian, nô tài cáo từ." Hoạn quan ngẩng cao đầu, nghênh ngang rời phủ.
Thôi thị cố nén ho khan trong người nhưng không được, ho đến tê tâm liệt phế, Tiết Hoa Lệ ôm lấy bà ta khóc rống lên, "Mẫu thân, người không thể đi đến đó được."
"Mẫu thân không đi, con đừng khóc." Thôi thị càng thêm oán hận, "Chỉ là tiểu nhân nhất thời đắc chí, muốn bắt tam phẩm mệnh phụ phu nhân toàn kinh thành đến dự tiệc của nó, cũng không nhìn một chút bản thân xứng hay không xứng. Gọi quản sự trong phủ tới đây, để hắn đến từng nhà truyền lời của ta, chỉ cần là người không đến dự tiệc lần này đều có thể để Tề quốc công phu nhân này nợ bọn họ 1 lần ân tình. Ta thật muốn nhìn xem, nếu như mệnh phụ toàn kinh thành này đều không tới, nó còn có thể lên mặt càn rỡ nữa hay không? Để cho mọi người trong kinh thành này biết rõ, cho dù nó có được bệ hạ sủng ái, cũng chẳng qua chỉ là một tiện nhân xuất thân thấp hèn, thô tục đến không chịu nổi."
Thôi thị hận Tiết Nghiên Tuệ đến mất hết lí trí, nước mắt trên mặt Tiết Hoa Lệ không ngừng chảy xuống, tất cả chuyện này đến cùng là sai ở đâu?
Đảo mắt đã đến ngày tổ chức lễ bái sư của Tiết quý phi.
Tại dinh thự ngự tứ của Tống gia, Tống nữ quan vui mừng hớn hở, trên người mặc một thân y phục mới, gương mặt tươi cười phân phó những nô tỳ bên cạnh đưa các mệnh phụ phu nhân vào đại sảnh.
Tề Vương phi đã đến từ sớm tranh thủ hàn huyên, nhưng mà thời gian tổ chức tiệc càng gần, trên mặt nàng ta cũng không tránh khỏi lộ ra chút lo lắng. Những mệnh phụ được mời phần lớn đều là cáo mệnh phu nhân của đại thần trong triều, hiện tại người đến cũng chỉ rãi rác mấy cái Vương phi, phu nhân quận Vương, còn lại tất cả mệnh phụ đều chưa thấy ai, bọn họ là muốn ném mặt mũi của quý phi nương nương ư?
"Đại Hải trưởng công chúa đến."
Tề Vương phi có chút ngạc nhiên, bận rộn đi ra ngoài tiếp khách, việc Đại Hải trưởng công chúa có thể đến đây chúc mừng đúng là nằm ngoài dự liệu của nàng ta, vị trưởng công chúa này xưa nay cũng chỉ nịnh hót mỗi Chữ Thái hậu, hôm nay người Chữ gia không có một ai tới tham dự, không nghĩ tới trưởng công chúa sẽ đến. Đại Hải trưởng công chúa được tỳ nữ dẫn vào chỗ ngồi, cũng không có thêm bất kỳ mệnh phụ nào đến đây.
"Quý phi nương nương giá lâm."
Tiết Nghiên Tuệ bước vào đại sảnh, ánh mắt quét qua một vòng, chỗ ngồi chỉ mới đầy hơn phân nửa, chỉ còn cách thời gian bắt đầu chưa tròn nửa khắc, yên lặng nở nụ cười.
Những phu nhân đến dự tiệc không có ai là chưa nghe qua tin đồn đang lưu truyền trong kinh thành, cũng có một số người đã từng diện kiến qua Tiết quý phi tại lễ hội thuyền rồng ở Đoan Dương, cách một đoạn thời gian được gặp lại, cảm giác khí thế sủng phi trên người của nàng càng ngày càng tăng. Có một số người là lần đầu tiên gặp, cũng khống chế không được nhìn nhiều một chút, quả thực là một cái mỹ nhân, khó trách bệ hạ lại sủng nàng như vậy.
Yến hội lần này lẽ ra người tới dự vô cùng đông đúc, nhưng sau khi nhận được truyền tin của Thôi thị, các mệnh phụ kia lại kiên định quyết tâm không tham dự. Đứng về phía Tề quốc công phu nhân hay là Tiết quý phi, trong hai người này các nàng bắt buộc phải chọn 1, nếu như đổi thành phi tần khác trong hậu cung, bọn họ khẳng định sẽ không đến, duy chỉ Tiết quý phi là khác biệt, nàng là phi tần duy nhất được sủng ái kể từ khi thiên tử đăng cơ đến nay, làm mất thể diện của quý phi nương nương, cũng tương đương với việc không để hoàng thượng vào mắt.
Cả đám mệnh phụ có người quỳ gối có kẻ gật đầu, đều cung kính hướng quý phi nương nương hành lễ, Tiết Nghiên Tuệ gật đầu cho miễn lễ, ánh mắt dịu dàng lướt qua từng người, bộ dáng tươi cười ôn nhu hiền hậu.
Vị Tiết quý phi này thực sự cũng không giống như lời đồn ngang ngược vô lý nha, không ít mệnh phụ phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Mời tất cả mọi người ngồi vào vị trí."
Tiết Nghiên Tuệ cùng Tống nữ quan hiện tại đang ngồi song song trên ghế chủ vị, nàng vừa ngồi xuống, cả đám bọn họ cũng lục đục ngồi theo sau.
Âm nhạc cất lên, tiếng đàn cầm phối sáo trúc của Giáo Phường Ti tràn ngập đại sảnh, mặc dù nguyên đám mệnh phụ phu nhân biết rõ Tiết quý phi có vẻ nhã nhặn hơn so với lời đồn, nhưng vẫn như cũ giữ nguyên bộ dáng kính nhi viễn chi, chỉ dám đứng xa xa không dám tiếp cận, dù sao thì Tiết quý phi cũng chưa bao giờ hành xử theo lẽ thường, không thể lường trước được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tề Vương phi không thích xã giao, ngày hôm nay phải tự mình tiếp đón khách mời đã là làm khó cho nàng ta, có thể làm cho không khí tiệc sôi động hơn cái này nàng ta vẫn là không làm được. Trên đại sảnh rộng lớn, không khí bắt đầu trở nên nặng nề, chỉ còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng lan truyền, còn lại toàn bộ đều im ắng đến kỳ lạ.
Đột nhiên một hồi tiếng cười lanh lảnh cất lên, phá tan sự yên tĩnh nãy giờ, tất cả mọi người đều liếc nhìn qua, chỉ thấy Đại Hải trưởng công chúa trong trang phục hoa lệ đột nhiên đứng dậy, sau khi cười liền mở miệng nói: "Quý phi nương nương có chuyện vui, chúng ta có thể được mời tham dự chính là bản thân có phúc khí."
Đại Hải trưởng công chúa trước giờ cái gì cũng có thể nói, ý nịnh nọt bên trong càng vô cùng rõ ràng, vậy mà nàng ta nói ra lại không một chút cảm thấy xấu hổ. Ngược lại vị quận vương phi ngồi bên cạnh lại khẽ nhăn mày.
"Tài hoa của Tống nữ quan đã có thể lấn át cả cánh mày râu, chúng ta có thể được thưởng thức tài văn chương của Tống nữ quan có phải là vô cùng có phúc khí hay không? Muội nói có đúng như vậy không?"
Đại Hải trưởng công chúa liếc mắt nhìn thấy, liền cố ý vỗ vai vị quận vương phi ngồi cạnh, ha ha cười hỏi.
Vị quận vương phi được hỏi còn có thể trả lời không hay sao, dĩ nhiên là kéo khóe miệng đang cương cứng trên mặt cười dạ một tiếng.
Có Đại Hải trưởng công chúa khơi mào, bầu không khí trong sảnh càng lúc càng trở nên náo nhiệt hơn, không ít người đã bắt đầu thảo luận cùng người bên cạnh, rốt cuộc cũng có một chút không khí của yến tiệc.
Tiết Nghiên Tuệ nhìn thấy Đại Hải trưởng công chúa, giống như là nhìn thấy một cái bảo tàng, nàng không nghĩ tới lại có nhiều quận vương phi, vương phi không tới dự như vậy, Tống nữ quan nhiều năm ở chốn thâm cung, nắm rõ mọi thông tin, đối với tài năng xã giao của vị trưởng công chúa này cũng vô cùng tán thưởng.
"Đại Hải cô cô..." Tiết Nghiên Tuệ cười thân thiết gọi.
Đại Hải trưởng công chúa thụ sủng nhược kinh.
Sau ba tuần rượu, yến tiệc bái sư thuận lợi kết thúc, Tiết Nghiên Tuệ cũng thỏa mãn hồi cung.
Ba ngày sau, hoạn quan trong nội cung một lần nữa tiến vào Tiết Phủ, Thôi gia, Bành Vương phủ, kéo dài đến Bình vương phủ cùng một số phủ đệ khác. Đây đều là phủ của những người không đến tham dự tiệc bái sư của quý phi nương nương, lần này bọn họ cũng là đến tuyên thánh chỉ của bệ hạ.
"Bệ hạ cho mời thiếu gia, tiểu thư có tên cùng nhau tiến cung."
Tất cả các mệnh phụ nhận được thánh chỉ đều hốt hoảng, đem vàng bạc châu báu trong phủ hướng hoạn quan truyền chỉ đút lót hỏi nguyên nhân, "Công công, có chuyện gì xảy ra, tại sao phải gọi bọn hắn tiến cung?"
"Cái này phải hỏi đến thiếu gia và tiểu thư của quý phủ đã làm ra những chuyện gì a? Phóng ngựa đốt nhà, vô cớ đánh đập dân chúng,..., đừng nghĩ đây chỉ là những việc nhỏ, quý phi nương nương yêu dân như con, không thể dung túng cho những sai lầm như thế." Hoạn quan đến truyền chỉ thu vàng bạc vào trong tay áo, hé miệng lộ ra một vài thông tin.
"Là quý phi nương nương?" Vô luận là các vị vương phi hay mệnh phụ tam phẩm đều trợn mắt nhìn nhau, "Quý phi nương nương muốn làm gì?"
Những thiếu gia, tiểu thư bị chỉ đích danh tiến cung càng là hốt hoảng hét lên: "Mẫu thân cứu con, con không muốn bị đánh gãy tay chân!"
"Con của ta...." Người làm mẹ nghe thấy con mình sắp bị đánh gãy tay chân, lập tức nước mắt chảy dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi nữ bị người ở trong cung mang đi, oán hận khóc rống: "Là Thôi thị hại ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.