Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 38:




Đã qua vài ngày, Tống nữ quan từ lúc trời còn chưa sáng tỏ đã rời giường rửa mặt, cả người một thân quần áo trắng lại mang theo mấy cái nô tỳ thẳng hướng Tống gia. Hôm nay chính là ngày giỗ thân mẫu của bà.
Phụ thân lẫn huynh trưởng của Tống nữ quan đều đã qua đời, hiện tại người đang tiếp quản Tống gia chính là cháu ruột của bà. Tống nữ quan mười mấy tuổi đã phải tiến cung, lúc phụ thân và huynh trưởng còn tại thế ngẫu nhiên cũng có thể gặp mặt vài lần, biết thêm một chút tình huống trong nhà. Phụ thân và huynh trưởng vừa mất, bà ở trong cung cũng trở thành tiền triều di phụ, không thể giúp đỡ gì đối với người nhà. Từ đó đến nay, Tống gia cũng không còn ai đến thăm viếng bà nữa.
Không lâu sau, chỉ vì có Tiết quý phi, bệ hạ ban cho bà dinh thự, để cho bà nở mày nở mặt xuất cung. Thế hệ con cháu Tống gia nhận được tin tức liền mang theo người một nhà tới cửa bái phỏng, bà mới có thể gặp được bọn họ. Để cho bà tiếc nuối chính là, tài hoa của gia tộc không thể truyền thừa, những đứa cháu này của bà chỉ là thế hệ bình thường.
Cho nên thời điểm bọn họ mở miệng nhờ bà tiến cử, Tống nữ quan liền cự tuyệt. Không có năng lực, dù có may mắn trèo lên địa vị cao, thì cũng sẽ không lâu dài. Nhìn tư chất những đứa cháu trai này của mình, nếu tùy tiện giúp bọn hắn, ngược lại lợi bất cập hại, còn không bằng làm một người nhàn rỗi an hưởng phú quý, dốc lòng dạy bảo con cháu.
Tuy vậy đám con cháu này lại không hiểu nỗi khổ tâm của Tống nữ quan, sau khi bị cự tuyệt liền không bao giờ... ghé thăm bà nữa. Mà ngay cả hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân bà, đám cháu trai này lại không hề dựa theo cấp bậc lễ nghĩa đến mời bà.
Tống nữ quan đối với việc này vô cùng thất vọng, nói cho cùng bọn chúng vẫn là thân nhân của chính mình, cũng không chấp dứt, lát nữa vào phủ tế bái thân mẫu xong lại cùng đám nhỏ giảng thêm một chút đạo lý vậy.
“Nữ quan, đã đến Tống gia.”
Xe ngựa dừng lại, một tỳ nữ dìu Tống nữ quan xuống xe, bên cạnh một tỳ nữ khác từ phía sau xe mang ra các loại hương nến cống phẩm chuyển xuống.
Trưởng bối đến nhà, vậy mà đại môn Tống gia vẫn như cũ đóng chặt.
Tống nữ quan đứng trước đại môn qua một phút đồng hồ cũng không có ai ra đón, liền tự mình bước lên bậc cửa, đưa tay lên gõ.
“Ai đó...?” Gõ một hồi lâu, người gác cổng mới ra mở cửa, không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
“Nói cho thiếu gia nhà ngươi biết có cô của hắn đến”.
“Thiếu gia nhà của chúng ta không hề có cô.” Người gác cổng tỏ vẻ khinh thường, nói xong liền muốn đóng cửa.
Tỳ nữ xông về phía trước giữ cửa lại, khí lực cũng thật lớn, làm cho người gác cổng không thể khép cửa, tức giận mắng: “Ác bá ở đâu ra? Muốn đến Tống gia ta gây sự?”
“Gọi Tống Viễn ra đây.” Tống nữ quan thay đổi sắc mặt.
“Đã nói thiếu gia nhà ta không có cô, ngươi mau đi đi, đừng có đến đây gây xúi quẩy.”
Đám tỳ nữ vô cùng tức giận, một cước đạp ngã người gác cửa kia, làm gã té mạnh trên mặt đất, kêu la oai oái.
“Tống viễn ở đâu, mau ra nghênh tiếp cô vào nhà.”
Đám tỳ nữ lớn tiếng la lên, hàng xóm bên cạnh Tống gia nghe thấy động tĩnh cũng thò đầu ra nhìn, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
“Đừng có kêu gào nữa, các người không ngại mất mặt nhưng ta ngại.” Tống Viễn nhìn đến Tống nữ quan sắc mặt khó coi, cũng không hề tỏ vẻ cung kính.
“Tống Viễn, ngươi đây là có ý gì?”
“Tống gia ta là thư hương thế gia, ngươi hiện tại đã có tuổi, lại còn cả ngày ở cùng một đám thiếu niên đáng tuổi con mình, già mà không kính, không biết liêm sỉ, bọn ta cũng không có một người cô gây nhục nhã gia tộc như ngươi vậy.” Tống Viễn nói đến nước bọt bay tứ tung.
Tống nữ quan thân mình lung lay sắp đổ, những lời điên đảo trắng đen này lại do chính đứa cháu trắng trẻo mập mạp của bà nói ra, vừa nhìn liền biết hắn ta chưa từng ăn qua một chút cực khổ, bà ở chốn thâm cung âm thầm chịu đựng, vì vinh hoa phú quý của gia tộc, cuối cùng lại dưỡng ra một đám vong ơn phụ nghĩa.
“Nữ quan.” Tỳ nữ nhanh chóng bước qua đỡ, Tống nữ quan miệng hộc ra một búng máu, thân thể đứng cũng không vững.
“Đi thôi.”
Bà không muốn mất mặt xấu hổ thêm nữa, tỳ nữ liền dìu bà về xe ngựa.
“Người đâu, mau mang nước đến đây, rửa sạch đại môn ô uế này cho ta.”
Lời nói của Tống Viễn rõ ràng rành mạch truyền vào xe ngựa, làm cho Tống nữ quan tức đến khí huyết công tâm, lại phun ra một ngụm máu.
Chuyện ồn ào này của Tống gia, Tống nữ quan nghiêm dặn không cho tỳ nữ nói cho Tiết quý phi biết. Bà vừa về phủ đã nằm lì hai ngày trên giường, tinh thần vừa ổn định liền dẫn theo người đi Pháp từ ni tự, không thể đến Tống gia tế bái mẫu thân, liền chỉ có thể đến chùa làm một hồi lễ tụng.
“Ta cứ có cảm giác luôn có người ở sau lưng chúng ta chỉ trỏ.?”
“Ta cũng vậy, nhất dịnh là bọn họ đang nghị luận về chúng ta.”
Đám tỳ nữ nhìn ra có điều bất thường, sau khi đi thăm dò, đã nghe được những lời đồn vô cùng khó lọt tai, bọn họ lại không dám giấu diếm Tống nữ quan.
Việc này không có liên hệ đến Tống gia, Tống nữ quan vô cùng tỉnh táo, mình chỉ là một lão thái bà, cho dù toàn bộ thanh danh bị hủy thì có làm sao? Loại thủ đoạn này đối với bà hoàn toàn vô dụng.
Trừ phi...trên mặt Tống nữ quan biến sắc, bọn họ chính là nhằm vào quý phi nương nương.
Tống nữ quan muốn đem sự tình điều tra rõ ràng, sau đó bẩm báo cho Tiết quý phi.
“Nữ quan, Trịnh phủ cho người tới nói tiểu nương tử nhà hắn bị bệnh, về sau không thể đến đây học nữa, nên đưa lên một chút lễ vật để bày tỏ lòng biết ơn.” Tỳ nữ buồn bực bẩm báo, đây là người thứ ba rồi, tiểu nương tử nhà bọn họ là bị bệnh tập thể hay sao?
“Cùng với hai nhà trước đó giống nhau, để bọn họ mang lễ vật về đi.” Tống nữ quan tiếp tục vẽ tranh, cũng không ngẩng đầu.
Trên một tấm tơ lụa thượng hạng, phủ lên những nét mực đậm nhạt có tiết tấu, thẳng tắp đều đặn, lá trúc thanh ngạo, thân mình thẳng tắp, lại lộ ra một chút cô tịch.
Đặt bút xuống, nhìn ngắm chốc lát, Tống nữ quan thầm than, bị cháu ruột vũ nhục, giới quyền quý cô lập, thế nhân đồn đãi bịa đặt, bà cũng không lấy làm lạ, chỉ là thêm một chút tâm tình tích tụ trong lòng.
Tống nữ quan mang theo tin tức điều tra được tiến cung, Tiết Nghiên Tuệ bị bộ dáng của bà dọa cho nhảy dựng,”Như thế nào lại gầy xuống nhiều như vậy? Sắc mặt cũng kém rất nhiều.”
“Nhanh mời ngự y tới đây.”
“Nương nương, lão thân cũng không có bị bệnh.”
Tống nữ quan khuyên can, bà mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, khí sắc cũng liền kém đi. Tính của bà là như vậy, cho dù biết rõ người khác đem thanh danh của bà hoàn toàn phá hủy, cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến bà, cũng lắm chỉ là chút bực dọc trong người.
“Lão thân có sự tình muốn bẩm báo, nương nương nghe xong ngàn vạn lần xin chớ tức giận.” Tống nữ quan sợ Tiết Quý phi tức giận sinh khí, trước hết giận dò.
“Cái gì mà nhập cung quyến rũ đế vương, mê hoặc quần thần, bất hiếu không nhận người thân, là đang nói ai vậy?” Tiết Nghiên Tuệ cám thấy hơi thất vọng, những lời đồn này tuy nói là chỉ Tống nữ quan, nhưng hầu như đều nhằm vào nàng, dù sao Tống nữ quan cũng là người của nàng, mấy lời này cũng có chút lực sát thương, nhất là câu “nhập cung quyến rũ  đế vương, mê hoặc quần thần” kia. Dùng tính tình nóng nảy của bệ hạ, nếu để hắn nghe được, quả là không dám tưởng tượng, trên cổ Tiết Nghiên Tuệ nhất thời cảm giác lạnh buốt.
Nàng tuy là quý phi ở trong cấm cung, quy định sâm nghiêm, bên người luôn có hoạn quan cung nữ hầu hạ, ngẫu nhiên xuất cung cũng đều là hô to gọi nhỏ cho mọi người biết, phô trương thanh thế xuất hành như vậy, làm sao dám có chuyện gì mờ ám, bệ hạ dĩ nhiên sẽ không tin vào lời đồn.
“Nương nương không thấy tức giận?” Huyệt thái dương của Tống nữ quan giật giật, “Lời đồn này hiện đã lan truyền khắp giới quan lại trong kinh thành, miệng người nói cũng có thể làm xói mòn đá, ăn thịt không nhả xương.”
Tiết Nghiên Tuệ nhận ra có chút không đúng, Tống nữ quan hình như còn tức giận hơn cả nàng, thừa dịp Tống nữ quan đi thay quần áo, nàng liền hỏi thăm tỳ nữ bên cạnh bà..
“Nương nương, người Tống gia quả thực rất quá đáng...”
“Bổn cung đã biết, việc ngươi đã nói với bổn cung không nên cho Tống nữ quan biết.” Tiết Nghiên Tuệ phân phó một câu, Tống nữ quan không đề cập tới, nàng cũng không chủ động nhắc tới, chẳng qua...Tống gia này, nàng ghi nhận rồi.
Tống nữ quan trở về, tâm tình bình phục được chút ít, “Nương nương, lão thân còn chưa có tra ra được là ai tung tin đồn này, đột nhiên liền lan truyền nhanh như vậy.”
“Người hận bổn cung cũng không chỉ có một hai cái, bất quá có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại có thể đồn rộng rãi trong chốn quan lại quyền quý, chứng tỏ thế lực cũng không nhỏ.” Cũng không cần phí công làm phương pháp loại trừ tìm xem là ai làm, có ý tứ nhất chính là việc nàng bẻ gãy tay chân của Tiết Mã Tuấn, lời đồn trong dân chúng cùng với trong triều đình hoàn toàn bất đồng, dân chúng kinh thành cảm thấy nàng làm như vậy là đúng, làm cho lòng người hả hê, còn giới quyền quý kinh thành lại không hề tán thành.
“Nữ quan, bổn cung có một biện pháp.”, Tiết Nghiên Tuệ sóng mắt lưu chuyển, “Bọn chúng hãm hại nữ quan, lại ngầm chĩa mũi dùi về phía bổn cung, nếu đã như vậy, bổn cung liền bái nữ quan làm sư phụ, tổ chức một buổi lễ bái sư long trọng, lần lượt mời các mệnh phụ phân nhân tam phẩm trở lên trong kinh thành tới dự, bọn chúng cũng không thể không cho bổn cung mặt mũi nha.”
Tống nữ quan chỉ cảm thấy Tiết Nghiên Tuệ cười đến không có ý tốt. “Cầu nguyện cho đám con cháu nhà mình đều biết tuân thủ lễ nghi đừng làm trái ý quý phi nương nương a.”
Tống nữ quan bước chân như có gió nhanh chóng xuất cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.