Tà Thiếu Dược Vương

Chương 289: Chén lớn uống rượu




Thuyền từ từ rời khỏi khu vực tổ chức Hội Văn đến một gò đất cao. - Oanh! Một tiếng nổ lớn, 3 cỗ lực lượng điên cuồng va chạm. Cả ba người đều bay ra ngoài, Hải Thanh Vân chẳng còn bộ dạng cao quý như trước, y phục vỡ vụn, có mấy chỗ máu thịt bầy nhầy, vẻ mặt khổ sở.
Mà Ngụy Lượng, Văn Tử Hào lại càng không ổn, cả ba người rơi xuống đất, giãy dụa vài cái rồi nằm yên, ba người cuối cùng lại tam bại câu thương.
- Á... Nhưng đúng lúc này Ngụy Lượng như dã thú phun ra một búng máu tươi, vết thương trên người nứt toạc lộ ra xương trắng. Xương cốt, máu thịt vỡ vụn lại mạnh mẽ sinh trưởng. - Hắc, ta đã nói rồi, hắc.. Ngụy Lượng cười lớn, lại phun ra hai búng máu, nhưng cực kỳ vui vẻ. - Ngươi cũng chỉ như thế mà thôi. Hải Thanh Vân cũng muốn đứng dậy, nhưng không gắng dậy được. Lại thấy Ngụy Lượng đứng lên đành lắc đầu không ráng sức nữa.
- Thú vật... Văn Tử Hào đau khổ nói, hắn cũng không muốn đứng lên nữa, bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng đánh nhau tới mức này.
- Đánh bạc không thắng, chúng ta tới chỗ bán thuốc đi. Hắc hắc, ba người các ngươi tốt nhất nhanh khôi phục đi. Ta khẳng định các ngươi cũng có linh đan trung phẩm, linh đan thượng phẩm. Nhưng mà linh đan thượng phẩm muốn khôi phục cũng phải mất mấy ngày. Ta có cách cho các ngươi uống rượu khôi phục rất nhanh, các ngươi chỉ cần bỏ ra một viên linh đan thượng phẩm là được rồi. Ta chỉ lấy nửa giá thôi, nó còn có thể có ích cho tu vi các ngươi đấy. Thế nào? Động tâm không? Nhìn ba người đánh xong, mập mạp mang theo Hổ Hổ hưng phấn tiến lại nói.
Hổ Hổ giống như biết đạo lý cắn người miệng mềm, nó dùng móng vuốt ra sức ôm lấy dược phẩm, làm ra động tác phối hợp với lời nói của tên mập mạp.
Dù sao chuyện này liên quan tới miếng ăn của nó, mập mạp nói nếu không chịu khó kiếm tiền thì sẽ không có nhiều linh ngọc cho nó.
Nhìn một mèo một mập gạ bán dược phẩm, Lý Thiên Thành hết chỗ nói, gã quay đầu nhìn Nhậm Kiệt nói: - Ta nghi vừa rồi ngươi dung túng cho bọn họ đánh nhau là có mục đích, còn có. Dù thế nào thì ngươi cũng là lão đại của Thành Vương ta, còn là gia chủ Nhậm gia, nhà lớn nghiệp lớn, có cả Trường Nhạc Đổ Trường kiếm tiền cho ngươi, không ngờ còn ham chút tiền này.
Mặc dù biết mập mạp nói giỡn, nhưng Nhậm Kiệt và mập mạp cũng không dư lực kiếm tiền, trước kia nghe qua rất nhiều về phương diện này, lúc này nghe Lý Thiên Thành hỏi vậy liền đáp.
- Nghe ngươi nói vậy là biết đứng nói không đau thắt lưng rồi. (dùng để hình dung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chỉ thích nói mát), không làm nhà không biết chủ nhân mê tiền, chính vì nhà to nghiệp lớn mới cần phải chi tiêu nhiều. Ngươi quên ta từng nói với ngươi rằng, làm lão đại không dễ dàng đâu, huống chi còn là gia chủ, không giống như ngươi lão đại đám năm mười người đâu.
Nói xong y còn quay sang kêu với mập mạp: - Mập mạp, ngươi nhanh đưa cho bọn họ trị thương, sau đó tìm một tửu lâu cho bọn họ. Lấy ra rượu tốt đi, không sao đâu.
Mập mạp và Hổ Hổ đều hám ăn, tuy rằng Hổ Hổ ra đời không bao lâu, nhưng mập mạp cho nó ăn rất nhiều thứ, bởi vậy muốn tìm nơi bán đồ ăn ngon cứ hỏi thị là được.
- Có rất nhiều nơi, nhưng mà những nơi thuyền đi qua gần nhất chỉ có Tiểu Túy Tửu Quán...
- Ư, ư... Mập mạp còn chưa nói xong, Hổ Hổ dùng sức lắc đầu, tuy không lên tiếng nhưng mà hiển nhiên là không vừa ý.
- Hắc hắc, nhìn bộ dạng ngươi là biết ngươi muốn ăn Túy cường đậu của Túy Mộng Lâu rồi, ở đó cũng không tồi. Chỉ là phải đi một vòng lớn mới tới được thôi.
Mập mạp rất hiểu Hổ Hổ, thị nghiêng đầu cười xấu xa nhìn nó.
- Hắc hắc. Hổ Hổ cười hắc hắc đắc ý, cũng tỏ ra nó muốn đến đó.
- Phiếu cơm lão đại, đi Túy Mộng Lâu đi. Mập mạp quyết định kêu với Nhậm Kiệt. Nhậm Kiệt gật đầu bảo người thông báo lái thuyền dong thuyền xuôi tới Túy Mộng Lâu.
- Đây là dược phẩm gì? Dược phẩm làm sao lại có hiệu quả như thế này được? - Không thể nào! Lại có tác dụng với lực lượng của ta, hiệu quả của nó không kém gì linh đan thượng phẩm à. - Làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn nghiền linh đan tuyệt phẩm ra, không có khả năng!
Thương thế ba người Văn Tử Hào, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân tuy rằng không nhẹ, nhưng dù sao không thể chết được. Bị mập mạp giỡn cợt một phen, bọn họ không có ý bỏ tiền mua dược phẩm. Bọn họ cũng không thiếu tiền, thật hay giả cũng không để ý.
Nhưng mà sau khi mập mạp cho bọn họ phục dụng dược phẩm, ba người đều kinh hãi. Tốc độ khôi phục kia hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của bọn họ rồi. Phải biết rằng, bọn họ đã thâm căn cố đế nghĩ rằng dược phẩm ra sao đi nữa thì cũng không thể sánh bằng đan dược được. Nhưng bây giờ thì thế nào?
- Ngạc nhiên lắm sao? Ta biết các ngươi sẽ trở nên như vậy mà. Tuy rằng biết bọn họ sẽ kinh ngạc, nhưng mập mạp vẫn rất hưởng thụ cảm giác này. Hơn nữa nghe bọn họ than sợ hiệu quả dược hiệu, nhìn phản ứng của bọn họ thị lại càng hớn hở hơn.
Thị còn cố ý đắc ý nói: - Đây đã là gì, đây chỉ là dược phẩm ta luyện chế ra được thôi. Các ngươi còn chưa dùng qua dược phẩm phiếu cơ lão đại luyện chế đâu. Sau này cần cứ tới, chỉ cần đủ tiền là được. Hiện tại người có ta cách để chúng ta đặc biệt luyện chế dược phẩm bậc cao không nhiều lắm.
Nhậm Kiệt vừa nhìn vừa cười, mập mạp trừ lúc luyện chế dược phẩm ra buôn bán cũng không tồi. Nhưng thị không thích buôn bán mà thôi. Chỉ thích bày mưu nghĩ kế nắm giữ thật nhiều tiền bạc. Không như đám người Thường lão tứ, loại buôn bán nhỏ này nàng không thích làm, nhưng mà như vậy ngày sau nàng có thể luyện chế dược phẩm cho nhiều người đặt trước. Đây cũng là chủ ý tốt.
Nhìn dáng vẻ đắc ý gạ gẫm mua dược phẩm. Trong lòng Nhậm Kiệt lại nổi lên một biện pháp.
- Hả? Chúng ta không phải là đi tham gia Hội Văn sao? Sao lại tới chỗ này, nhưng mà cũng được. Hội Văn cũng không thú vị, uống rượu còn sướng hơn. Ba người đang như kẻ mất hồn, bỗng nhiên Ngụy Lượng phát hiện bọn họ đã rời khỏi chỗ cũ, không khỏi kỳ quái kêu lên. Nhưng sau đó lại cảm thấy nơi này cũng tốt, vui vẻ trở lại.
- Đó là vì các ngươi vừa rồi không được tận mắt thấy tràng náo nhiệt. Đáng tiếc các ngươi chỉ nghe đồn, vĩnh viễn không biết phiếu cơm lão đại dùng nước mưa tấu đàn, oa, đó mới là tàn khốc đấy. Không nhắc thì thôi, nhắc tới mập mạp lại hưng phấn, vẻ mặt sùng bái, khiến ba người Văn Tử Hào trợn tròn măt.
Cuối cùng toàn bộ ánh mắt chuyển hướng về phía Nhậm Kiệt, bọn họ thật không nghĩ tới, ba người bọn họ tranh chấp lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Giả bộ quá đáng đi rồi chứ. Hải Thanh Vân bụng bảo dạ, nhưng cũng cảm khái, nếu đổi là mình muốn giả bộ được như vậy cũng không làm được. Bởi vì phải có năng lực kia mới đó.
Đối với phương diện này hắn cũng hiểu được một chút, nhưng mà cũng chỉ là trong giới hạn hiểu biết thôi. Căn bản không thể sánh được với những người toàn tâm nghiên cứu. Mà Nhậm Kiệt trước đó đã nhiều năm nghiên cứu, hiện giờ cầm cờ biểu hiện ra trước mặt mọi người một phen.
Ngụy Lượng nghe mà có chút mơ hồ, hắn căn bản không biết một cái điểm thì có gì đặc biệt, làm sao có thể khiến cho người ta si mê. Dùng nước mưa đánh đàn thì phát ra được thanh âm gì đặc biệt hơn người? Dùng chân hỏa bản mạng nấu sôi nước mưa hắn cũng làm được, không có gì quan trọng. Nhìn mập mạp nói đầy vẻ sùng kính, hắn lại có chút mê muội, những thứ này có gì đâu?
- Ha ha, lợi hại, thật lợi hại. Trước khi đi ra đã nghĩ, lần này ngươi ra ngoài có thể làm ra chút động tĩnh nào hay không? Vốn tưởng ngươi sẽ thu thập mấy tên nghèo kiết xác hủ lậu, tự cho là người, không nghĩ tới người lại đem những thứ bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo nghiền nát bọn họ, chiêu này rất tuyệt, thật lợi hại.
Văn Tử Hào và Ngụy Lượng lại khác, Văn đại thiếu gia dù thế nào đi nữa phương diện nào cũng rất khá. Nghe mập mạp kể không khỏi giơ ngón cái lên tán thưởng.
- Chỉ đùa vui một chút, có gì mà kinh người chứ. Đám người kia uy phong hơn nữa thì cũng chỉ là một đám cừu non mà thôi. Không phải Nhậm Kiệt khiêm nhường, hắn cũng không phải loại người này, nhưng mà tỷ thí với đám người kia quá dễ dàng, nếu không hắn cũng không đứng trên thuyền dùng nước mưa tỷ thí.
Ngẫm nghĩ một lát, Nhậm Kiệt liền hỏi: - Vừa rồi chưa kịp hỏi tình huống người sáng lập ra Hội Văn này. Người xuất thủ cuối cùng hẳn là một nữ tử, cầm nghệ của nàng cả Ngọc Kinh Thành không ai sánh bằng. Trước kia ta chưa từng nghe qua có nhân vật như vậy.
- A... Nhậm Kiệt chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lại không nghĩ tới đám người Ngụy Lượng đều há hốc miệng.
- Ngươi... Ngươi không biết sao? Không thể nào! Ngay cả Lý Thiên Thành cũng trợn to mắt kinh ngạc nói. Điều này thật khó tin.
- Nàng ta nổi danh như vậy sao? Nhìn bọn họ phản ứng, Nhậm Kiệt cũng bất ngờ, chẳng lẽ nữ nhân này rất lợi hại, mình lại không biết?
- Ừ, ừ... Mọi người đều gật đầu, 3 người Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân đều nhìn về phía Văn Tử Hào.
- Ta... Ta còn tưởng rằng Nhậm gia chủ biết rồi chứ. Cho nên không có nói, nào biết y ngay cả điều này cũng không biết.
Văn Tử Hào cũng rất ngoài ý muốn, xấu hổ gãi đầu nói. - Người sáng lập ra Hội Văn là tỷ tỷ của Văn Tử Hào - Văn Thi Ngữ. Thường xưng là Cầm Tiên Tử, mặc dù là nữ, nhưng mà có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới văn nhân. Hải Thanh Vân đưa tay chỉ chỉ Văn Tử Hào giải thích.
Không ngờ là tỷ tỷ của Văn Tử Hào. Nhậm Kiệt không nghĩ tới, hiển nhiên như Văn Tử Hào nói, hắn cũng tưởng Nhậm Kiệt biết tỷ tỷ mình, chỉ là không rõ tình huống Hội Văn cho lắm, cho nên không cố ý nói về tỷ tỷ mình cho gã. Không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại chẳng biết mô tê gì.
Nhậm Kiệt nhanh chóng lục lọi trí nhớ mình, nhưng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trước khi chưa lưu ý chuyện này, nhưng lần này hắn biết nàng đúng là xứng với danh xưng Cầm Tiên Tử.
Nhậm Kiệt cũng chỉ thuận miệng hỏi. Đã là tỷ tỷ của Văn Tử Hào, tự nhiên nhìn về phía gã. Văn Tử Hào biết cũng không nhiều, bởi vì tỷ tỷ nàng ra ngoài học tập từ nhỏ, rất ít về nhà, nhưng mà lại rất chiếu cố cho hắn. Lúc bình thường tỷ tỷ thường chơi đàn, tu luyện, bọn họ ít khi gặp mặt.
Nhậm Kiệt chỉ tò mò vì phản ứng lạnh nhạt, cũng không phản kích của người sáng lập Hội Văn. Vừa biết đây là tỷ tỷ Văn Tử Hào, y không khỏi tìm hiểu sâu hơn một chút. Mọi người trò chuyện bất giác đã tới Túy Mộng Lâu.
Túy Mộng Lâu cũng không lơn, cũng không phải nơi phồn hoa gì, hơn nữa còn chỉ có một gian nhà. Tuy rằng là lâu nhưng lại không có mấy tầng. Giống như gian nhà một hai tầng giữa khu đô thị cao ốc. Vả còn không cho đi lên tầng hai, chỉ cho khách uống rượu ở tầng 1, ai cũng vậy.
Mập mạp đã quen thuộc nơi đây, cho nên đi trước gọi đồ ăn và rượu ngon. Rượu tốt dở đều do người uống bình phẩm, lại phân ra cấp bậc tương ứng với lực lượng. Người dưới Thần Thông Cảnh trên cơ bản đều uống rượu giống nhau, nhưng trên Thần Thông Cảnh lại có rượu đặc chế riêng, còn gọi là rượu cấp cường giả. Còn có cả rượu cường giả siêu cấp, bởi vì khi đạt tới trình độ kia mới có thể uống được rượu này. Nếu không uống phải không có biện pháp tiêu được.
Sở dĩ Túy Mộng Lâu không có mấy người vì bọn họ phục vụ rượu kém nhất cũng là rượu cấp cường giả. Người dưới Thần Thông Cảnh tầng 5 uống 3 chén cũng không nổi, cho dù Thần Thông Cảnh tầng 9 cũng chỉ dám từ từ thưởng thức rượu cấp cường giả mà thôi.
- Chén nhỏ uống không khoái, đổi chén lớn đi. Mang thêm rượu ra đây. Nhiều người như vậy mà tiểu nhị chỉ mang ra một bầu rượu, Ngụy Lượng tức quá quát mắng.
- Khách quan, nhiêu đây rượu đủ cho 5 tên Thần Thông Cảnh tầng 9 uống rồi... - Bạch. Không đợi gã tiểu nhị nói hết, Ngụy Lượng trừng mắt đập bàn một cái, lớn tiếng quát: - Ngươi sợ ta không trả nổi tiền hay sao? Không phải chỉ là rượu cho Thần Thông Cảnh uống sao? Thứ này cũng cần phải ngươi nói rõ sao? Nhanh mang rượu ra đây, đổi chén lớn nữa, nói nhảm nhiều quá đấy.
Nhìn Ngụy Lượng quát mắng, thân là lão đại của hắn, Lý Thiên Thành khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng.
Nhậm Kiệt lại cười nhạt trong lòng. Tính tình thô tục, cuồng dã của Ngụy Lương khiến y nhớ lại Lỗ Trí Thâm trong tiểu thuyết đời trước. Hắn cũng không phải lớn tiếng khi dễ gì, mà đây chỉ là một thói quen mà thôi. Hơn nữa câu: ngươi sợ ta không trả nổi tiền hay sao làm cho Nhậm Kiệt thiếu chút nữa bật cười.
- Tốt lắm, đổi chén lớn đi. Uống rượu gặp tri kỷ ngàn chén không đủ, không hợp nhau chẳng nói nửa câu. Nếu đã uống rượu thì uống cho thống khoái đi. Không đợi Lý Thiên Thành lên tiếng, Nhậm Kiệt cười Lý Thiên Thành phụ họa.
Lại nói, Lý Thiên Thành bị quản thúc giống như một tiểu đại nhân vậy, đừng thấy hắn nhỏ tuổi mà coi thường. Tên này lòng dạ rất hủ lậu. Ngụy Lượng tính tình thô cuồng, dã tính, Văn Tử Hào lại sang sảng dũng cảm. Mà Hải Thanh Vân tuy rằng cũng rất đại độ nhưng vẫn lây dính quý khí. Nhưng dù ra sao thì hôm nay tới uống rượu với nhau, cũng là lần đầu tiên Nhậm Kiệt uống cùng một đám xấp xỉ tuổi với mình.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại lúc mới học đại học, tụ tập cùng một đám sinh viên lạ ở ký túc xá uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.