Tà Thiếu Dược Vương

Chương 288: Buồn không khóc, hiểu không nói, cười không tiếng




Nhậm Kiệt đã trải qua hai đời làm người, từng hồi ức ở địa cầu chất chứa trong lòng lúc này lại hiện ra.
Đó là một nền văn minh hiện đại, nơi đó không có tồn tại cường đại, con người rất nhỏ yếu, nhưng mà khoa học kỹ thuật lại không ngừng mạnh mẽ, nhưng mà vẫn không thể sánh bằng thế giới này.
Thế giới kia có một số chuyện mình nhớ lại. Có người mình quen biết, cho dù phụ thân chưa từng kiếp này cũng nhớ lại. Còn có cả tình huống mẫu thân mình, ngay cả người nhà mình cũng không rõ lắm đều nhớ lại.
Ký ức vui vẻ ai cũng có, ngược lại ký ức thương tâm cũng đều có. Cuộc đời là thế, lúc ngươi cười vui vẻ đều cảm thấy xung quanh vui vẻ. Ngay cả mưa cũng như đang vui sướng nhảy nhót. Còn ngươi thương tâm, mưa lại như thiên hôn địa ám, mưa liên miên mang theo ưu sầu vô tận.
Tiếng đàn réo rắt không ngừng, giống như mưa phùn rót vào lòng, khiến người ta không kìm nổi niềm thương cảm ưu sầu.
Tiếng đàn bao phủ chu vi mấy cây số, tất cả các hoạt động thương nghiệp đều dừng lại. Đám người đang kích động, tranh luận, sợ hãi, thậm chí ngay cả những người vừa bị Nhậm Kiệt ảnh hưởng cũng bị ảnh hưởng, trừ một ít người bị hãm vào quá sâu căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Mà 3 tên điên Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân, Ngụy Lượng cũng không bị ảnh hưởng. - ô, ô, ô... Hổ Hổ đột nhiên khóc òa lên, phát ra tiếng khóc của con trẻ.
Nó vừa khóc cũng khiến mập mạp hốc mắt ươn ướt. Trong lòng nàng nghĩ tới nhà, tới phụ mẫu mình, càng nghĩ càng bi thương.
Mà lúc này người khóc thầm không ít, trong lòng đều bi thương, nhớ lại những hồi ức buồn không dừng lại được. Nếu như vậy khóc lên thì cũng là một dạng phát tiết tâm tình. Mà lúc này, trong đoàn người có một người không bị ảnh hưởng mà không ai chú ý tới.
- Đàn hay lắm! Tinh thần chỉ hơi hoảng hốt, Nhậm Kiệt lập tức tỉnh táo lại, hắn nhẹ giọng cảm khái. Cảnh giới hắn thế nào hắn rõ nhất, nhưng vậy mà cũng bị tiếng đàn ảnh hưởng. Có thể nghĩ người đánh đàn cảnh giới cao chừng nào. Nhậm Kiệt dựa vào ý cảnh Thánh nhân luận đạo mới đạt được tới cảnh giới hôm nay. Nhưng đối phương lại đạt tới cảnh giới này, khiến Nhậm Kiệt bội phục trong lòng.
Hơn nữa hắn có thể nghe ra người đánh đàn là nữ tử, hơn nữa tuổi cũng không quá lớn (xạo nè). Nếu như người này lĩnh ngộ sâu hơn một chút, lực lượng mạnh hơn một chút nữa thì có thể sáp nhập thần thức, lực lượng và lịch lãm của mình vào trong. Nếu như vậy Nhậm Kiệt rất khó bảo toàn được tỉnh tóa, thậm chí tiếng đàn này có thể sinh ra ảo giác, giống như ma âm khống chế tấm trí người ta.
Nhậm Kiệt thanh tỉnh quay đầu nhìn lên đỉnh lầu. Tiếng đàn từ đó truyền ra, đám người ở đây chỉ được cái khoác lác, bản lĩnh không lớn, lại còn kiêu ngạo khiến hắn không mấy hứng thú. Không nghĩ tới trên đỉnh lầu lại có một văn thủ dùng phương thức này đáp lại.
Nhưng mà xem ra không có ý sinh sự. Nếu người kia phá hỏng chuyện tốt của mình, Nhậm Kiệt tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng. Cũng may tính cách người này nhu hòa, giống như tiếng đàn của nàng vậy.
Y định lấy ra trống trận, dùng lực lượng và cảnh giới của mình gõ trống tuyệt đối có thể phá vỡ được tiếng đàn này. Nhưng nhìn thấy đám người kia lão lệ tung hoành không khỏi cảm thấy không thú vị.
Bất tri bất giác y nhớ tới địa cầu, nhớ tới quê hương mình. Nhớ tới đời trước, nhớ lại tình cảnh chuyển kiếp dung hợp linh hồn. Thực ra cũng có mấy thứ để nhớ đâu, mình sống lại ở thế giới này đúng như truyền thuyết vậy. Chỉ là không uống một chén nước canh bà bà mà thôi. Mà hôm nay trở thành gia chủ Nhậm gia, có thân nhân, có bằng hữu, có nhiều người như vậy.
Nếu là người khác gặp tình cnahr này sẽ cho rằng đây là khiêu khích, nhưng người này ôn hòa đáp lại Nhậm Kiệt lại cảm thấy tâm tình thoải mái rất nhiều. Cũng không tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, thần thức tiến vào thức hai thăm ông bạn già laptop theo mình tới thế giới này mà cảm khái vô cùng.
- Buồn không khóc, hiểu không nói, cười không tiếng. Chuyện hom nay coi như tiện đường, cũng không cố ý tra khảo. Nhưng mà đám người kia lại không được tốt cho lắm. Mấy câu này chuyển cho ngươi xem như bồi thường. Lúc Nhậm Kiệt nói mấy câu này ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ, không có ý chống lại nhưng mỗi lần gõ lại như bù lại chỗ thiếu sót của tiếng đàn này vậy.
Hiện tại Nhậm Kiệt lại nghĩ tới những câu nói của phật gia, lập tức lĩnh ngộ ra nhiều điều, hắn cũng chuyển lại cho người kia.
Tính cách Nhậm Kiệt là thế, người kính hắn một xích, hắn kính người một trượng, tuy rằng tam hoàng tử Lý Văn Công và đám người đó rất đê tiện, nhưng mình mình đã làm vỡ nghiên mực nước dãi rồng, lại tự ý pha trà mà không có đồng ý của chủ nhân cho nên y cũng bỏ qua.
Đối phương dùng tiếng đàn phô bày lực lượng, tiếng đàn đã tới trình độ xuất thần nhập hóa. Bất luận là lực lượng hay là cầm đạo đều được Nhậm Kiệt tôn trọng. Bởi vậy trong lúc nói chuyện y cũng thu lại trống trận.
- Tốt lắm, đi uống rượu thôi. Xuân có trăm hoa, thu có trăng sáng, hạ có gió mát, đông có tuyết. Nếu không có việc không quan trọng trong lòng, sẽ là tiết trời nhân gian. Con bà nó còn làm ra vẻ sầu não như vậy. Đi!
Trong lòng cảm khái một hồi, đột nhiên Nhậm Kiệt quát lớn một câu, tiếng quát cũng không ảnh hưởng tới người xung quanh. Tiếng quát chỉ khiến đám nghười mập mạp, Lý Thiên Thành và Hổ Hổ tỉnh táo lại. Trong lòng cũng buông lỏng đi, cảm thấy khá hơn trước rất nhiều.
- Vâng, vâng! Đám thủ hạ không rõ vì sao vừa rồi mình giống như mơ ngủ vậy. Vừa tỉnh táo lại cảm thấy hoảng hốt, nghe thiếu gia quát chợt vội vã kêu lên.
- A. Chuyện gì vậy? Sao mưa lại lớn như vậy? Mập mạp xoay người lại lau nước mắt. Dường như thị sợ người khác thấy mình khóc, tiếp đó quát lớn: - Hổ Hổ đáng chết. Không được lau nước mắt nước mũi ngươi lên quần áo của ta. Ta đã cảnh cáo ngươi mà ngươi...
Lý Thiên Thành khá hơn một chút. Vừa rồi hắn kiệt lực kháng cự lại, lại bị Nhậm Kiệt quát tỉnh lại, cho nên bị ảnh hưởng không lớn. Nhưng không giấu khỏi cảm thán nhìn về phía Hội Văn Lâu.
Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất chạy đi, rất nhanh đã biến mất. Tiếng đàn trên Hội Văn Lâu cũng từ từ tiêu tán.
- Xuân có trăm hoa, thu có trăng sáng, hạ có gió mát, đông có tuyết. Nếu không có việc không quan trọng trong lòng, sẽ là tiết trời nhân gian. Lúc này, trên tầng cao nhất Hội Văn Lâu, một cô gái y phục thanh nhã, hàng mi dài cong vút, khuôn mặt lộ vẻ tự tin cũng nhiều cảm giác khác nhau. Nhìn vào nàng, trừ dung mạo tuyệt đẹp ra liền cảm giác trí tuệ, ung dung, lạnh nhạt. Trên người nàng tản ra hương thơm nhàn nhạt như lan. Giống như một mỹ nữ từ trong tranh đi ra vậy.
Nàng chậm rãi đi tới cửa sổ, trước giờ nàng luôn bảo trì tâm tình lạnh nhạt. Nhưng nghe những lời vừa rồi của Nhậm Kiệt tâm tình nàng lại xao động. Giấy cửa cố hoàn toàn dùng pháp lực ngưng tụ ra, nàng ngó đầu ra nhìn về phía con thuyền xa xa phía dưới.
Nhìn mấy vạn người Hội Văn Lâu, 108 người có tư cách tiến vào Hội Văn Lâu Hội Tài Tử Giai Nhân năm nay chẳng khác gì trò hề. Nhìn về phía con thuyền đang đi xa, nghĩ tới những lời vừa rồi bất giác nàng thơ thẩn đứng.
- Đây là thơ sao? Không giống à. Ít nhất khác với thơ bọn hộ làm, nhưng ý cảnh cao xa, lại cho người ta suy nghĩ sâu sắc, càng nghĩ càng có thu hoạch.
- Buồn không khóc, hiểu không nói, cười không tiếng... Lại nghĩ tới những lời này, nàng cảm giác như buông xuống, những chuyện trước kia không có lời giải đáp, nay đã tìm được đáp án. Chẳng lẽ lời này có thể làm cho tiếng đàn của mình đột phá được cảnh giới cao hơn?
Điều này sao có thể, mình đã tu luyện lâu như vậy... Nhưng sao chỉ vì mấy câu nói mà bị ảnh hưởng như vậy?
Càng nghĩ nàng càng giật mình, càng nghĩ càng cảm thấy khó tin. Mà bất luận chuyện vừa mới phát sinh hay là phản ứng lúc cuối cùng của Nhậm Kiệt đều khiến nàng kinh ngạc. Nàng khó tự kiềm chế chìm đắm suy nghĩ mông lung những lời của Nhậm Kiệt.
- Người đâu. Thông tri cho người chủ trì lần Hội Văn này hủy bỏ. Tất cả 108 người thắng trận không được tính là thành viên của Hội Văn. Hội Văn lại lần nữa chọn lọc lại nhân tài, phẩm đức, nhãn giới, 10 loại 8. Người hữu dụng không cần nhiều, phế vật nhiều cũng vô ích. Ta sẽ bế quan, bất quá bây giờ... Thanh âm nữ tử lại lần nữa vang lên, thân hình lảng một cái chợt biến mất. Giống như nàng chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.