Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 9: Cậu hứa với bố tớ chăm sóc tốt cho tớ cơ mà




Dịch: Gia Cát Nô
***
Tiêu Dung Ngư có thể cảm nhận được, cách cư xử của Trần Hán Thăng với mình có một chút thay đổi, như có như không.
Trước kia Trần Hán Thăng tuy rằng không giống Cao Gia Lượng tỏ ra khúm núm với mình, nhưng khi tiếp xúc với mình luôn tỏ ra lịch sự cùng tôn trọng mình. Nhưng hiện tại thì khác hoàn toàn, ngồi cạnh mình mà hắn còn ngủ ngon lành như cún con.
“Từ sau đêm mình cự tuyệt, có phải hay không làm bạn cũng không thể làm?”
Tiêu Dung Ngư yên lặng suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng tức, rõ ràng có mấy bạn nam bị mình từ chối đến cả chục lần rồi, cũng không có vì vậy mà thay đổi thái độ với mình.
Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu nhìn qua, Trần Hán Thăng vẫn chìm sâu vào giấc mộng. Nói chung, Tiêu Dung Ngư hiểu được, ngồi bên cạnh hắn là Vương Tử Bác hay bản thân mình cũng không khác nhau là mấy.
Theo xe khách vừa chạy vừa lắc lư, Tiêu Dung Ngư cũng có chút buồn ngủ, cái đầu đã gật lên gật xuống vài lần, cuối cùng không nhịn đươc nghiêng hẳn đầu sang một bên ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Trần Hán Thăng nghe được tiếng chị bán vé lớn tiếng nói:
“Xe khách đã tới cây xăng Hồng Trạch, mọi người mang theo những vật dụng quan trọng hoặc đắt tiền khi đi vệ sinh. Xe bắt đầu chạy sau 10p nữa.”
Từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp quãng đường tương đối dài, những năm 2002 xe khách rất ít khi dừng giữa đường cho khách đi vệ sinh. Cho nên, lái xe sẽ chờ đợi một chút ở những lần dừng lại đổ xăng, thuận tiện cho hành khách nghỉ ngơi chốc lát.
“Xuống xe đi tiểu cái.”
Trần Hán Thăng dự định xuống xe đi vệ sinh, đột nhiên cảm giác được một bên vai có gì đó tỳ lên. Quay qua nhìn thì thấy Tiêu Dung Ngư đang dựa vào, ngủ một cách ngon lành.
Thật sự, Tiêu Dung Ngư rất xinh đẹp, ngủ cũng đẹp. Hai tay khoanh trước ngực, theo từng nhịp hô hấp ngực cũng lên xuống điều độ. Không biết cô nàng ngủ mơ cái gì mà khuôn mặt đỏ ửng, kết bờ môi chúm chím hồng, đẹp không bút nào tả xiết.
“Ha ha, cậu có muốn xuống xe hít thở hoặc đi vệ sinh không?”
Trần Hán Thăng ngắm chán ngắm chê mới đánh thức Tiêu Dung Ngư dậy, thương hoa tiếc ngọc không có trong từ điển của hắn.
“Tớ không đi.”
“Vậy cậu nhường một chút, tớ muốn xuống xe hút thuốc.”
Trần Hán Thăng không hề khách khí chút nào nói.
“Cái gì? Trần Hán Thăng, cậu không được hút thuốc.”
Tiêu Dung Ngư hét lên sau lưng, nhưng Trần Hán Thăng làm thinh, coi như không nghe thấy.
Vương Tử Bác theo mọi người xuống xe, đang đứng chờ phía dưới, thằng này vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng ngay lập tức chửi thẳng mặt: “Thằng chó này, mày ngồi cùng Tiêu Dung Ngư sướng nhể.”
“Cái đó khỏi phải bàn, very good, cô ấy dựa vào tao, tao dựa vào cô ấy, tạo thành giấc ngủ tuyệt vời ông mặt trời.”
Trần Hán Thăng chẳng biết xấu hổ nói.
Vương Tử Bác lộ rõ vẻ hâm mộ, lẽ nào hai người này rủ nhau đóng kịch. Trước khi lên xe Vương Tử Bác vẫn còn băn khoăn một chuyện: “Tao cứ nghĩ mày xuống xe hút thuốc chứ?”
“Hôm nay không hút được, chút nữa tao cùng Tiêu Dung Ngư hôn nhau sẽ làm cô ấy khó chịu.”
“Đây là chém bão cmnr.”
Vương Tử Bác thần kinh mới tin chuyện này.
Thời điểm lên xe, Trần Hán Thăng nhìn thấy Tiêu Dung Ngư một tay cầm chai sữa chua, còn tay kia đang cầm điện thoại, nghe qua thì có vẻ như đang nói chuyện với bố.
Lúc chia tay Tiêu Dung Ngư, bố cô nàng còn liếc nhìn Trần Hán Thăng. Chắc lão Tiêu cũng lo lắng con gái ăn thiệt thòi khi đi cùng Trần Hán Thăng.
Tiêu Dung Ngư cúp điện thoại, lập tức Trần Hán Thăng ra dấu muốn mượn điện thoại. Tiêu Dung Ngư làm thinh, quay đầu ra chỗ khác, cô nàng vẫn còn tức vụ Trần Hán Thăng xuống xe hút thuốc.
“Tớ không có hút, không tin cậu ngửi xem.”
Trân Hán Thăng đưa miệng lại gần, đây là loại cố tình đùa giỡn. Tiêu Dung Ngư cúi đầu né tránh, nhưng đời nào Trần Hán Thăng lại buông tha dễ dàng như vậy. Hai người đùa giỡn ầm ĩ lên tận đầu xe.
Vương Tử Bác nghe được tiếng ồn, quay đầu lại nhìn. Lại nhìn lại bản thân mình đang phải chịu cái nắng chiếu thẳng vào người, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, không nhịn được vội chửi một câu: “ Cẩu nam nữ.”
“Dừng lại, dừng, dừng, cậu mà còn tiếp tục mình sẽ giận đấy.”
Tiêu Dung Ngư ngăn không được, khuôn mặt mấy lần suýt bị hôn trúng, hành động của hai người quá thân mật. Cô nàng lập tức lấy điện thoại đưa cho Trần Hán Thăng: “Tớ nghĩ là cậu cũng mua một chiếc chứ.”
Điện thoại của Tiêu Dung Ngư là chiếc Nokia 7650 mới sản xuất tháng 4 năm nay, giá bán hơn 6 nghìn tệ. Gia đình Trần Hán Thăng cũng có thể mua được cho hắn, nhưng hắn không cần, vậy là Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên tiết kiệm được một khoản cũng cười thầm trong lòng.
Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại kiểm tra mọi thứ, vừa kiểm tra vừa nói: “Laptop cùng điện thoại tớ đều không mua, vì tớ muốn trong thời gian học đại học có thể tự mình kiếm tiền mua những thứ ấy.”
“Tự mình kiếm tiền?”
Tiêu Dung Ngư ngạc nhiên, nhẹ nhàng vén tóc lại phía sau, để lộ ra vành tai xinh xắn nhìn rất đẹp mắt: “Cậu định làm gì?”
“Đầu tiên là tìm một cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền, sau đó cưa đổ. Bác sĩ nói với tớ là dạ dày của tớ yếu, nên bác sĩ đề nghị tớ nên ăn bám.”^^
Trần Hán Thăng nghiêm túc trả lời.
“Cắt.”
Tiêu Dung Ngư tỏ vẻ khinh thường.
Trần Hán Thăng kiếm được đồ vật làm mình thích thú, dọc đường đi chỉ ngồi mân mê chiếc Nokia 7650. Hắn còn mặt dày ăn chực đồ của Tiêu Dung Ngư, nhưng lại dùng lý do “Giải quyết gánh nặng”.
Đôi mắt Tiêu Dung Ngư thỉnh thoảng cũng trợn tròn lên một chút, ngoài ra chẳng làm gì mặc kệ Trần Hán Thăng thích làm gì thì làm.
Nokia 7650 là điện thoại đầu tiên sử dụng màn hình màu. Ngoài ra nó còn là điện thoại trượt đầu tiên trên thế giới sử dụng hệ điều hành Simbian. Trong thị trường điện thoại năm 2002, nó gần như không có đối thủ. Đây cũng là sản phẩm đầu tiên của Nokia được phong “Cơ hoàng”.
Đương nhiên, với tầm mắt hiện giờ của Trần Hán Thăng, biết rõ thị trường smartphone 17 năm sau, thì Nokia 7650 vẫn quá đơn điệu. Hắn quan sát rất tỉ mỉ, từ giao diện cho đến thiết kế, tóm lại là không bỏ qua điểm nào.
Tiêu Dung Ngư cảm thấy tò mò: “Nhìn bộ dạng này của cậu, như muốn mở tung cái điện thoại này ra ấy nhỉ!”
“Nếu có đủ dụng cụ, tớ thật sự đã mở ra rồi.”
Trần Hán Thăng gật đầu nói.
“Điên.”
Tiêu Dung Ngư nhanh chóng lấy lại cái điện thoại. Lúc này, xe khách đi tới một cây cầu rất lớn bắc ngang qua sông tên là Dương Tử Giang, rất nhiều người đứng dậy quan sát.
Chiếc cầu này được xây dựng vào năm 1960, là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Kiến Nghiệp trong mấy chục năm nay. Đặc biệt, trên cầu còn có cảnh sát vũ trang đang đứng trực trên đó, làm cho mọi người trong xe không ngừng hoan hô. Dưới cầu Dương Tử Giang là một mảnh trắng xóa, của những con tàu triệu tấn đang neo đậu tại bến tàu.
“Sao cậu không ngạc nhiên?”
Trần Hán Thăng nhìn rất bình tĩnh, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Dung Ngư.
Thì ra cô nàng cũng đang quan sát tình hình dưới sông, cho nên không để ý đến khoảng cách nói chuyện của hai người là quá gần, làm cho hơi thở từ miệng cô nàng thổi vào lỗ tai Trần Hán Thăng.
Ngứa một chút, nhưng thật là dễ chịu.
“Cơ hội tới.”
Trần Hán Thăng bất thình lình giật mình quay đầu lại, miệng còn giả vờ nói: “Thì cậu cũng có kinh ngạc đâu!”
Hắn không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư lại phản ứng nhanh như vậy. Trần Hán Thăng vừa làm ra hành động,thì Tiêu Dung Ngư cũng lùi một chút về phía sau, sau đó hai mắt mở to cảnh giác nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng tiếc nuối không thôi, một chút nữa là đã hôn được rồi. Tiêu Dung Ngư một mặt đề phòng nhưng vẫn nói tiếp: “ Trước kia, mình đã tới Kiến Nghiệp du lịch rồi, không chỉ có cầu lớn Dương Tử Giang, còn có Phủ Tổng Thống, Trung Sơn Lăng, cùng Miếu Phu Tử đều đã đi qua.”
Tiêu Dung Ngư cũng không biết là Trần Hán Thăng cố ý hay là vô tình, cuối cùng xem như không có chuyện gì.
Qua cầu lớn Dương Tử Giang chính là bến xe ô tô Kiến Nghiệp. Ba người xuống xe. Lúc này, Tiêu Dung Ngư mới phát hiện Trần Hán Thăng là người mang ít hành lý nhất.
Hắn chỉ có một chiếc ba lô. Bởi vì trời quá nắng, không biết Trần Hán Thăng kiếm ở đâu được cái kính râm đang đeo trên mặt. Người ngoài nhìn thấy còn tưởng hắn đến Kiến Nghiệp du lịch.
“Sao cậu không mang theo chăn đệm.”
Tiêu Dung Ngư nhìn đống hành lý chất đầy dưới đất của mình hỏi.
“Những vật dụng này nhà trường sẽ phát, những điều cần biết khi báo danh có viết rõ ràng mà.” Trần Hán Thăng trả lời.
“Còn quần áo nữa, tháng 10 Kiến Nghiệp đã bước vào mùa thu rồi?”
“Đến lúc đó, mẹ tớ sẽ gửi lên.”
Tiêu Dung Ngư “A” một tiếng rồi gật đầu, thì ra còn có cách làm như vậy.
Chẳng qua, Trần Hán Thăng hành động thay đổi. Tiêu Dung Ngư cứ tưởng hai người cùng nhau đi đến trường học. Dù sao, hai trường cũng đối diện nhau. Không nghĩ tới Trần Hán Thăng lắc đầu: “Chút nữa, cậu ngồi xe bus về trường học, đi vào phòng chờ trong bến, ở đó tìm xe bus số 137 ngồi lên đó, cứ đếm đủ 5 điểm dừng là đến trường học của cậu.”
Tiêu Dung Ngư sửng sốt hỏi: “Thế cậu đi đâu?”
“Mình cùng Tiểu Bác đi công viên hồ Trường Thọ gần đây, đi dạo một chút.”
Trần Hán Thăng nhìn có vẻ không giống nói đùa. Bởi vì hắn chỉ mang một cái ba lô, nên thích đi lúc nào cũng được.
Tiêu Dung Ngư tỏ ra gấp gáp, mình là một cô gái lại còn mang theo rất nhiều hành lý. Trời thì đang rất nóng, bắt mình vác toàn bộ, hơn nữa quãng đường di chuyển lại còn rất phức tạp, đây không phải là muốn mạng mình thì là gì.
“Trần Hán Thăng.”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên hét lớn lên, bên trọng âm thanh kèm theo giọng nghẹn ngào: “Cậu là tên khốn kiếp, cậu hứa với bố tớ là chăm sóc tốt cho tớ mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.