Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 10: Ôi! Con trai, thật khó hiểu!




Dịch: Gia Cát Nô
Hôm nay là ngày báo danh của hầu hết các trường đại học thuộc tỉnh Tô Đông, chứ không riêng gì đại học Đông Hải và học viện Tài Chính và Kinh Tế, nên đa phần học sinh trung học chọn ngày hôm nay để đi nhập học. Vì thế, giờ này, trong bến xe đang có rất nhiều học sinh. Mọi người vừa phải đứng nắng vừa phải vác theo một đống hành lý, lại còn phải xếp hàng chờ xe bus, trong người khá là bức bối.
Nhưng hình ảnh Tiêu Dung Ngư vừa khóc vừa hét lên, làm cho những tân sinh viên, tuổi trẻ chưa trải sự đời trở nên kích động, giống như kiểu nhà quê lên thành phố ‘nhìn con trâu nó phi em tưởng lam bố ghí ni”.
Tiêu Dung Ngư, xinh đẹp tuyệt trần, lại còn lộ ra dáng vẻ tủi nhục thật sự đáng yêu không thể tả được.
Trên mặt Trần Hán Thăng đeo cái kính râm to tổ bố, che gần hết khuôn mặt làm cho người ta không nhìn rõ diện mạo của hắn. Nhưng nhìn hắn dáng người to cao, chắc không thuộc dạng xấu quá thể đáng.
Vương Tử Bác đứng bên cạnh nhìn đen thùi lùi. Tay chân thì lóng nga lóng ngóng, chắc chắn không phải là nhân vật cô gái đang nói đến, có thể bỏ qua.
Thế là ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư. Mấy tên tân sinh viên này vừa mới hoàn thành xong cho mình kỳ thi đại học, vẫn đang con ở vào độ tuổi dậy thì, nên khả năng tưởng tượng là không có giới hạn. Mấy tên này nghe thấy câu ‘Cậu hứa với cha tớ chăm sóc cho tớ’, là nghĩ ngay đến kịch bản ‘nam sinh vô tình, vứt bỏ nữ sinh si tình’.
Trần Hán Thăng nghe xong giật mình thon thót. Hắn chỉ muốn trêu cô nàng một chút mà thôi, không ngờ cô ấy tưởng thật. Hắn vội vàng nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, mọi người đang nhìn kìa!”
Thật ra Tiêu Dung Ngư rơi vài giọt nước mắt chỉ vì lo lắng cùng tức giận một chút mà thôi. Nhưng Tiêu Dung Ngư không muốn dễ dàng tha thứ cho Trần Hán Thăng như vậy, cho dù là đùa cũng không được phép.
Tiêu Dung Ngư dùng mu bàn tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, quay người đi không nói lời nào.
Kiến Nghiệp là một trong bốn lò lửa nóng nhất cả nước. Ngày mùng 1 tháng 9 là ngày kết thúc của ‘Lưu Hỏa’*. Tiêu Dung Ngư bị trêu đùa đang cảm thấy khó chịu. Nhưng Trần Hán Thăng không muốn phơi nắng tại đây. Hắn đưa hai tay lên che đầu, thở dài nói: “Chúng ta đi thôi, vừa rồi cậu hét lên làm cho mọi người hiểu lầm, có thể ảnh hưởng tới việc tìm bạn gái của tớ thì sao?”
(*Lưu Hỏa: Từ này bên Trung Quốc có nghĩa là "Nóng như lửa vào tháng 7, mặc quần áo vào tháng 9". tác viết câu này ý nói trời sắp chuyển lạnh.")
“Cái gì?”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được là mình được nghe những lời ấy từ miệng Trần Hán Thăng. Đây có phải là người bạn thầm thương trộm nhớ mình ba năm cấp ba không đấy?
Tiêu Dung Ngư nhìn chằm chằm, tên này còn có thể nói tiếng người sao?
Hắn làm cho mình khóc, thế mà hắn chỉ lo lắng sau này không tìm được bạn gái?
Trần Hán Thăng thấy Tiêu Dung Ngư nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy làm gì đến mức như thế. Rõ ràng, cô nàng đã cự tuyệt mình rồi nha.
“Hay thế này đi, tớ đưa cậu đến chỗ xe bus, sau đó cậu ngồi ổn định trên xe bus, mình mới đi.”
Trần Hán Thăng đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục trêu chọc Tiêu Dung Ngư.
“Vẫn muốn bỏ tớ đi một mình?”
Tiêu Dung Ngư tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập. Chiếc áo sơ mi đang phải chống đỡ bộ ngực đang không ngừng nhấp nhô. Hình ảnh này làm cho không ít nam sinh đang đứng gần đó máu mũi chảy ra ào ào.
“Cậu không nói lời nào tức là đồng ý, để tớ mang hành lý giúp cậu ra bến xe bus.”
Trần Hán Thăng đưa tay qua để cầm vali hành lý của Tiêu Dung Ngư, thì việc bất ngờ xảy ra. Tiêu Dung Ngư đang bất động thì đột nhiên túm lấy cổ tay Trần Hán Thăng, không nói lời nào lập tức cắn một cái.
“Con mẹ nó.”
Trần Hán Thăng nhịn không được kêu lên một tiếng.
Tiêu Dung Ngư cắn rất nhiệt tình, cắn đến khuôn mặt đỏ bừng lên. Trần Hán Thăng cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau nhức. Nhưng bực một cái, hắn không thể làm gì chỉ có thể đứng im chịu trận, đánh thì không thể đánh rồi, còn đẩy ra thì sợ làm bị thương Tiêu Dung Ngư.
Đã thế, mấy thằng rỗi hơi suốt ngày chỉ lo hóng hớt đang đứng xung quanh không ngừng vỗ tay, có đứa còn phấn khích hú dài một hơi.
“Ưng thế nhờ.”
“Cắn tốt lắm.”
“Cắn chết mịa loại đàn ông phụ tình này đi.”

Quần chúng vây xem đều nghĩ rằng một cô gái đẹp khuynh quốc khuynh thành như Tiêu Dung Ngư, mới là khóc thôi mà cũng đã đẹp điên đảo như thế, thì chắc chắn là người bị hại rồi, còn tên đàn ông đeo cặp kinh râm to tổ bố kia chắc là đã phụ lòng cô gái.
“Ta nhổ vào, cái thể loại Trần Thế Mỹ.”
“Từ xưa đến nay học sinh đeo kính râm thì đều là lưu manh, chỉ khổ cho bạn gái xinh đẹp kia.”
“Đúng là hồng nhan bạc phận.”
Trong đám người cũng có phụ huynh mang con lên nhập học, cũng không bỏ qua cơ hội dạy bảo con cái: “Con thấy không, kết quả của việc yêu sớm đấy. Mày tốt nhất thành thành thật thật học hành cho tử tế, không có yêu với chả đương cái gì hết.”
Bây giờ có cáp vàng thì Trần Hán Thăng cũng không dám tháo cặp kính xuống, trong đầu hắn con đang tính đến việc ‘thủ tiêu’ bộ quần áo này.
Hiện giờ, hình dáng của hắn đang nổi đình nổi đám ở bến xe ô tô này, với danh hiệu ‘Nam nhân cặn bã tại bến xe’. Cái danh hiệu này chỉ cần lọt vào trường đại học của hắn, thử hỏi xem hắn làm sao để sống?
Chẳng qua Tiêu Dung Ngư năng lực có hạn, còn da Trần Hán Thăng thuộc loại da trâu, dù cô nàng dùng hết sức cũng không thể làm tay Trần Hán Thăng chảy máu nổi. Nhưng trên tay của hắn vẫn xuất hiện dấu răng của cô nàng rõ mồn một.
Trong toàn bộ quá trình, Vương Tử Bác đều ở vào trạng thái ‘đơ toàn phần’. Tên này suy nghĩ muốn nát cả óc cũng không thể lý giải được, một nữ thần trong các trường trung học Cảng Thành, trước mặt bao nhiêu người làm ra chuyện cắn người. Nhưng nếu đặt địa vị của mình vào Tiêu Dung Ngư thì cũng có thể giải thích được, Trần Hán Thăng quả thật quá đáng.
Có điều, con người mà, một khi tức giận bộc phát mà tìm được cách trút giận, rất nhanh có thể bình tĩnh. Thời điểm Tiêu Dung Ngư cắn là cơn giận lên tới đỉnh điểm, không thể kiềm chế được. Bây giờ, cô nàng tỉnh táo lại cũng không hiểu sao mình có thể làm như vậy, nhất là xung quanh đang có rất nhiều người đang chăm chú quan sát nữa chứ. Giờ phút này trống ngực đập liên hồi ‘thùng thùng’.
Tiêu Dung Ngư liếc nhìn dấu răng trên tay Trần Hán Thăng, tự trách bản thân mình. Trần Hán Thăng có thể đường đường chính chính đi tìm bạn gái nha, làm gì mà mình phải bực tức như vậy.
“Tiểu Trần…”
Tiêu Dung Ngư nước mắt ngắn nước mắt dài ngẩng đầu lên, không biết nói lời xin lỗi bắt đầu từ đâu.
Tiêu Dung Ngư đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Vương Tử Bác đứng bên cạnh vội vàng hòa giải: “Không sao, không sao, chúng ta ra khỏi bến xe rồi nói sau.”
Vương Tử Bác chủ động xách lên phần lớn hành lý, Trần Hán Thăng cũng xách một ít. Tiêu Dung Ngư chỉ cầm một túi nhỏ, ba người rời đi dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào.
Cùng với nam chính và nữ chính rời đi, đám diễn viên quần chúng cũng tản ra việc ai người ấy làm. Bến xe lại quay về với cảnh ồn ào, náo nhiệt, chen chúc thường thấy.
Bên ngoài nhà ga là đường đi vô cùng phức tạp, quá nhiều ngã ba, ngã tư rồi cầu vượt đập vào mắt, xe cộ như mắc cửi. Nếu để Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư tự đi chắc chắn sẽ lạc đường, nên hai người chỉ có thể bị động theo sau Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác rất cẩn thận, không muốn làm ra thiêu thân, dò hỏi: “Tiểu Trần, chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Đi ăn cơm trưa chứ đi đâu, mày không thấy đói bụng à?” Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
“Hay buổi chiều mới đi công viên Hồ Trường Thọ, chúng ta không thể bỏ rơi Dung Ngư được.” Vương Tử Bác khuyên nhủ.
Trần Hán Thăng xoa xoa dấu răng trên cánh tay, xoay xoay đồng tiền xu đang cầm trên tay: “Có thể dẫn cô nàng đi cùng.”
Vương Tử Bác nghe được lời này lập tức mỉm cười, thằng này xoay người hướng Tiêu Dung Ngư nói: “Cậu xem, Tiểu Trần đã đồng ý cùng nhau đi rồi kìa.”
Tiêu Dung Ngư đầu tiên là mỉm cười, sau đó cảm thấy có chút khó sử, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Trần Hán Thăng, người vừa trải qua chuyện cợt nhả với mình. Thời điểm, mọi người đi đến trung tâm hành khách công viên Hồ Trường Thọ, hắn đã cầm 10 tệ mua một cái quạt giấy.
Hắn bước một bước là quạt một cái, trên mặt đeo cái kính đen, bước đi nhẹ nhàng, không hiểu đang vui vẻ chuyện gì.
“Ôi! con trai, thật là khó hiểu!”
Tiêu Dung Ngư cảm thán một tiếng, trước kia Trần Hán Thăng xem trọng mình biết bao, sau khi bị mình từ chối, rõ ràng vị trí của mình trong hắn kịch liệt giảm xuống.
Bây giờ có thể nói, mình chả là cái gì.
Thiếu nữ 18 tuổi Tiêu Dung Ngư, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hán Thăng độc ác vô tình. Tiêu Dung Ngư nghĩ có lẽ đây là chút tình cảm cuối cùng.
Nhưng cô nàng sao biết được, đó chỉ là sự bắt đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.