Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 18: Nữ sinh 36D là một báu vật




Dịch: Gia Cát Nô
Mặc dù mấy thằng đực rựa, thằng nào thằng nấy đều đang háo hức muốn gặp các bạn nữ trong lớp. Nhưng cả đám đi đến bãi tập, nghe được những tiếng cười trong trẻo của các bạn nữ sinh, đang đứng thành nhóm ở xa xa. Thì thằng nào thằng nấy sun hết cả vòi lại, chẳng đứa nào dám tiến lên chào hỏi.
Thật ra các bạn nữ sinh cũng vậy. Họ đang nói chuyện, nhưng đôi lúc vẫn liếc mắt nhìn sang một đám nam sinh bên này. Phần lớn mọi người đều rất tự nhiên đứng thành một nhóm nhỏ theo từng phòng, hầu như không ai chủ động đi bắt chuyện với những phòng khác.
Nam sinh thì nhìn xem có em hotgirl nào không, còn mấy cô nữ sinh lại nhìn xem có anh chàng nào đẹp trai xuất hiện không. Nhưng hình ảnh đập vào mắt hai bên chính là bộ quần áo quân sự rộng thùng thình, làm cho người ta chẳng nhận ra dáng vẻ từng người ra sao, không có điểm nhấn cũng không có gì để đem ra đánh giá cả.
“Chất lượng nữ sinh khóa này của Tài Viện có phải là kém nhất trong các khóa từ trước đến giờ không?”
Quách Thiếu Cường đã tỉnh rượu, lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.
“Có khả năng nha. Hôm qua, lúc đi báo danh tau gặp được một chị khóa trên phải nói là… chẹp chẹp…. Bây giờ tao nhìn vào lớp mình, haizz!”
Dương Thế Siêu than thở.
Trần Hán Thăng không nhịn được cười. Con người xưa nay là thế, ngoài thèm trong chán.
Có thể nói, lớp 2 Tài Viện năm nay được đánh giá có nhan sắc trung bình đẹp nhất từ trước đến nay. Thậm chí, lớp của Trần Hán Thăng còn xuất hiện cực phẩm có thể sánh ngang với Tiêu Dung Ngư nữa cơ.
“Tao lại làm quen với các bạn ấy một chút, ai muốn đi cùng không?” Trần Hán Thăng nói.
Mấy thằng này chỉ được cái nói thôi, làm gì có đứa nào dám qua, thằng nào cũng lắc đầu quầy quậy, cá mè một lứa cùng với Vương Tử Bác.
Trần Hán Thăng mặc kệ bọn này, chỉnh trang lại mái tóc, nở nụ cười nhè nhẹ bước tới gần Hồ Lâm Ngữ hỏi thăm: “Hồ mỹ nữ, chùng ta lại gặp nhau nha.”
Hồ Lâm Ngữ đang buôn dưa lê cùng các bạn trong phòng. Nói thật, các cô nàng khá thất vọng về sự can đảm của các bạn nam trong lớp, làm sao chẳng có ma nào dám qua đây bắt chuyện, bây giờ là sinh viên rồi chứ đâu còn là học sinh cấp ba nữa đâu.
Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy Trần Hán Thăng đang đi tới, trong lòng có chút vui vẻ, sau đó nhìn các bạn nữ xung quanh lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn xem, lớp chúng ta có cả thảy 27 nam sinh, thế nhưng mà chỉ có Trần soái ca là dám bước qua bên này nha.”
Những nữ sinh khác đều chưa nhận biết Trần Hán Thăng, có chút tò mò đánh giá.
Trần Hán Thăng chủ động giới thiệu: “Mình tên là Trần Hán Thăng, người Cảng Thành, có mỹ nữ nào là đồng hương với mình không?”
“A, có mình.”
Có một nữ sinh vội vàng giơ tay.
Hồ Lầm Ngữ đưa ra đề nghị: “Đàm Mẫn, đợt nào nghỉ học, có thêm một anh chàng đẹp trai cùng nhau về quê nha.”
Trần Hán Thăng biết rõ Đàm Mẫn cùng quê với mình, không những thế còn cùng một huyện.
Đương nhiên, kiếp trước hai người cũng không đi lại quá gần. Nguyên nhân chủ yếu là, Đàm Mẫn chưa đạt đến yêu cầu của Trần Hán Thăng, tuy rằng dáng người cô nàng cũng rất được, cho nên hai người chỉ duy trì ở mức độ đồng hương mà thôi.
Bạn cùng phòng Đàm Mẫn cùng hùa theo nói: “Nhưng rốt cuộc là về nhà ai, về nhà Đàm Mẫn hay về nhà Trần soái ca.”
Đàm Mẫn thẹn thùng, giơ tay bịt miệng bạn cùng phòng lại, làm cho mọi người xung quanh lớn tiếng cười to.
Cứ như vậy, Trần Hán Thăng dễ dàng dung nhập cùng các bạn nữ, làm cho mấy thằng đực rựa bên kia lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, nước rãi rớt ra đầy đất.
“Con chó Trần Hán Thăng này, thời cấp ba chắc chắn thuộc loại yêu đương nhăng nhít. Nhìn điệu bộ nước chảy mây trôi của nó, chắc chắn là một cao thủ trải qua rất nhiều mối tình.”
Dương Thế Siêu khẳng định nói.
“Chuyện này còn cần mày phải nhắc à. Con gái đứa nào chả thích loại này, badboy nha. Đáng tiếc, mấy nam nhân tốt như chúng ta lại không có đất dụng võ.”
Kim Dương Minh rất đồng tình ý kiến của Dương Thế Siêu.
Dương Thế Siêu lại tỏ ra khó chịu nghĩ, mày mà cũng được gọi là nam nhân tốt à, thế thì bố mày là Phật Tổ Như Lai mịa nó rồi.
Hồ Lâm Ngữ xác định mục tiêu cho mình chính là làm lớp trưởng, nên rất tích cực trong mọi mặt, dù cho với độ tuổi của cô nàng suy xét mọi mặt vần còn chưa hoàn hảo lắm. Nhưng mà nhiệt tình cũng có chỗ tốt của nó, Trần Hán Thăng còn chưa mở lời, Hồ Lâm Ngữ đã nhiệt tình giúp hắn giới thiệu tường tận từng bạn nữ một.
Lớp 2 Hành Chính Công gồm có 27 bạn nam, và 27 bạn nữ, thật sự cân bằng.
Học viện Tài Chính và Kinh Tế được sát nhập từ hai trường, học viện Quản Lý Cán Bộ và học viện Kế Toán thuộc tỉnh Tô Đông. Tuy là một trường đại học hạng hai, nhưng Tài Viện rất có lực ảnh hưởng trong cơ quan nhà nước trực thuộc tỉnh Tô Đông, cho nên lãnh đạo học viện có thể duy trì sinh viên nam nữ ở một trạng thái cân bằng.
Hồ Lâm Ngữ giới thiếu xong, còn dùng giọng điệu lớp trưởng giao nhiệm vụ cho Trần Hán Thăng: “Hán Thăng, hiện giờ có rất nhiều việc. Hi vọng cậu có thể kiểm soát nam sinh bên kia, chúng ta cùng một chỗ trợ giúp công việc cho thầy Quách quản lý tốt lớp học.”
Trần Hán Thăng gật đầu, trong lòng nghĩ, bạn học Tiểu Hồ đối với việc làm lớp trưởng có một sự cố chấp cùng kiên trì rất lớn nha. Mình đoạt lấy vị trí này, không biết cô ấy có hận mình không nhỉ?
Hai người đều có mục tiêu là chức vụ lớp trưởng. Một người lộ hẳn tham vọng của mình ra ngoài mặt, còn một người âm thầm thao tác.
Hồ Lâm Ngữ không hề che dấu mục đích của mình, không chỉ phụ đạo viên biết, mà các bạn nữ đều âm thầm hiểu được điều đó.
Trần Hán Thăng thì khác, chỉ có mình hắn biết mục đích mình đang theo đuổi là gì. Còn những người khác không một ai biết mục đích thực sự của hắn là gì.
“Hồ mỹ nữ, bạn học này có phải cùng lớp chúng ta hay không?”
Trần Hán Thăng chỉ vào một bạn nữ kiếm chủ đề nói chuyện. Kỳ thật, quyền chọn lựa lớp trưởng cuối cùng phụ thuộc vào Quách Trung Vân, lão là người quyết định cuối cùng.
Hồ Lâm Ngữ vỗ vỗ trán: “Suýt chút nữa thì quên, bạn này là học sinh cùng lớp chúng ta tên là Thẩm Ấu Sở, cũng là bạn cùng phòng của tớ.”
Thẩm Ấu Sở cao tầm 1m7, có lẽ là nữ sinh cao nhất lớp, nhưng dáng được dấu đi bởi bộ đồng phục quân sự. Nhưng dáng vẻ của cô nàng tương phản với sự tự tin, lúc nào cũng hiện ra vẻ nhút nhát.
Lúc Hồ Lâm Ngữ giới thiệu cô nàng cho Trần Hán Thăng. Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở đỏ bừng, cúi đầu xuống đất, lặng lẽ đi ra chỗ khác, giồng như muôn tách biệt cùng với mọi người vậy.
“Hán Thăng, đừng để ý đến chuyện này.”
Hồ Lâm Ngữ giúp Thấm Ấu Sở giải thích chuyện này: “Hôm qua, lúc đăng ký, mình có nhìn qua về hoàn cảnh gia đình Thẩm Ấu Sở. Bố mẹ cậu ấy đều đã mất, phải cần vay tiền sinh viên mới có thể học đại học, dẫn đến tính cách cậu ấy có phần tự ti, nhút nhát…”
Trần Hán Thăng tất nhiên là biết, không lẽ người như mình lấyTiêu Dung Ngư làm tiêu chuẩn, lại có thể nhắm mắt đi chọn một cô gái khác có trình độ thấp hơn sao?
Thẩm Ấu Sở là một người, có hoản cảnh gia đình thực sự quá khó khăn, cũng không hề nổi bật chút nào. Trần Hán Thăng học cùng bốn năm đại học, không hề có chút ấn tượng nào, có chăng cũng chỉ là một cô gái quanh năm ngày tháng, mặc bộ quần áo rộng thùng thình cũ kỹ, ăn ba đồng tiền cơm cùng bát canh miễn phí. Thư viện cùng căng tin luôn xuất hiện hình bóng của cô ấy bởi đó là việc làm thêm ngoài giờ giúp cô ấy sống qua ngày.
Ấn tượng duy nhất của cô nàng trong lòng mọi người là bốn năm đại học học bổng hạng nhất của học viện chưa bao giờ thoát khỏi tay cô nàng.
Một người chăm chỉ như vậy, thành tích tốt cũng không làm cho mọi người bất ngờ. Nhưng không ai ngờ được, cô ấy lại thi đậu nghiên cứu sinh đại học Kiến Nghiệp.
Đại học Kiến Nghiệp là đại học tốt nhất của tỉnh Tô Đông, xếp thứ năm toàn quốc, xếp vị trí cao hơn cả đại học Đông Hải. Một sinh viên của trường đại học hạng hai lại có thể thi đậu nghiên cứu sinh của một trường đại học top 5 cả nước, giống như một viên minh châu phát ra ánh sáng trong bóng tối vậy.
Đến lúc này, Trần Hán Thăng mới chú ý đến cô gái chủ động giấu mình trong bộ quần áo rộng thùng thình mà cũ kỹ đó.
Rất tiếc, mọi việc đều đã quá muộn, sau buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, cũng vì muốn để lại cho mình một chút kỷ niệm thời sinh viên. Nên Thẩm Ấu Sở đã mượn bạn học một bộ quần áo.
Kết quả làm cho tất cả mọi người một phen chấn động.
Mặc dù, trên người cô nàng chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí chiếc váy này còn không thể nào mặc vừa với thân thể cô nàng. Nhưng Thẩm Ấu Sở ngày đó lộ ra một làn da trắng trẻo trơn mềm, tóc dài tự nhiên, cùng đôi bàn chân mảnh khảnh được bao bọc bởi chiếc giày cao gót màu bạc, kết hợp với dáng vẻ thẹn thùng vì chưa thích ứng kịp cách ăn mặc kiểu này cùng rất nhiều ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào. Khuôn mặt xinh tươi như hoa đào, ngây ngất cùng dáng vẻ e thẹn tự nhiên, làm cho tất cả nam sinh nhìn thấy bộc phát ra ý nghĩ muốn che trở, bảo vệ cô nàng.
Đàn ông đích thực nhìn ngực đầu tiên. Dù cho có bao nhiêu ưu điểm đi chăng nữa, điều quan trong nhất, chính là Thẩm Ấu Sở sở hữu bộ đèn pha 36D.(tức là 90)
Ai có thế nghĩ ra được, một cô gái chưa bao giờ ăn đủ chất, thân hình gầy gò mảnh mai, lại sở hữu vòng hai 36D. Bình thường cô ấy đều giấu thân thể của mình trong những bộ quần áo rỗng rãi, chỉ khi tốt nghiệp mới lộ ra cho mọi người chiêm ngưỡng khung cảnh mê người.
Giờ phút này, Trần Hán Thăng mới nhận ra Thẩm Ấu Sở là cô gái xinh đẹp nhất Tài Viện khóa 2002. Nhưng về sau cô ấy vào học nghiên cứu sinh đại học Kiến Nghiệp, còn Trần Hán Thăng thì tập trung toàn bộ tinh thần vào việc làm ăn không thể nào dứt ra được, cuối cùng cắt đứt liên lạc.
“Nhất định không để viên ngọc quý 36D này như củ cái trắng đem cho lợn ăn được, cũng không thể để một cô gái xinh đẹp như vậy lại chịu cảnh long đong lận đận như thế được.” Trần Hán Thăng suy nghĩ trong lòng.
Nếu như đã trọng sinh, phải nếm thử qua hương vị 36D như chiếc đèn pha này mới được, coi như đền bù tổn thất việc bị trọng sinh đi.
Nữ sinh 36D như một báu vật, nói thế nào đây.
Được sở hữu ở đời này, chết cũng không ân hận gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.