Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 17: Mỗi người một vẻ




Dịch: Gia Cát Nô
Gần làng* đại học Giang Lăng có một trung tâm mua sắm tên là Nghĩa Ô. Ở nơi đây tập trung rất nhiều của hàng, giá cả lại phải chăng, trong này còn có cả quán nét, có quán ăn, quán cà phê, dãy nhà nghỉ. Nói chung nơi này phục vụ tất cả những nhu cầu của sinh viên, tạo thành một dây chuyền khép kín từ ăn, ngủ, giải trí tất cả mọi mặt.
(*Làng đại học: hay còn gọi là thành phố đại học hay đô thị cũng được. Là nơi tập trung của nhiều trường đại học. Từ chương này mình cố định luôn là Làng đại học nhá.)
Nhóm người Trần Hán Thăng cũng không gọi taxi để đi, mà cả đám dắt nhau đi bộ. Nhóm người đi qua một quán ăn đêm, ngay lúc đó có người phục vụ lớn tiếng chào mời: “Bạn học, nhà hàng chúng tôi đang có chương trình giảm giá bia, xin mời mọi người vào uống thử.”
Tât cả mọi người trong nhóm đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, dù sao hắn cũng là người khởi xướng. Nhưng Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Quách Trung Vân, đây mới là người mình cần nịnh bợ vào lúc này.
Quách Trung Vân lắc đầu: “Nhà hàng này, cách thức nấu ăn không được tốt cho lắm, ăn vào dễ bị tiêu chảy, chúng ta đi đến một nhà hàng khác.”
Trần Hán Thăng trong lòng mỉm cười. Lão Quách làm phụ đạo viên ở đây nhiều năm, các lớp mỗi lần tổ chức hoạt động gì đều muốn mời lão. Xung quanh trường, quán nào ngon, quán nào không ngon lão nắm rõ như lòng bàn tay nha.
Mọi người đi theo Quách Trung Vân đến một nhà hàng, 27 nam sinh chia làm ba bàn. Ông chủ vội vàng đi tới: “Thầy Quách, đây là nhóm học sinh mới của thầy phải không?”
Quách Trung Vân gật đầu, sau đó bắt đầu gọi món như một thói quen: “Đồ ăn vẫn quy tắc cũ, quan trọng nhất là phải sạch sẽ.”
“Thầy Quách yên tâm đi, ngài muốn uống cái gì vậy?”
Việc này làm cho lão Quách khó sử, vừa rồi lão sĩ diện lên có nói là không uống rượu, nhưng trong trường hợp này không uống rượu là không được. Lão còn đang đắn đo trong lòng, thì bên cạnh Trần Hán Thăng đã lớn tiếng nói ra: “Ông chủ cho mỗi bàn một thùng bia, thừa thì chút nữa trả lại, còn thiếu thì gọi thêm. Bây giờ, ông chủ cho chúng tôi vài đĩa lạc trước đi.”
Có Trần Hán Thăng đứng ra gọi những thứ này, Quách Trung Vân vẫn có thể duy trì uy nghiêm của mình, lão gật đầu bổ sung: “Thôi thì nghe theo lời Hán Thăng cũng được, mỗi bàn một thùng, không thể uống thêm nữa.”
Trong nhóm cũng có người không uống được, chỉ đi cùng để gặp mặt phụ đạo viên cùng với bạn cùng lớp mà thôi. Nhưng phụ đạo viên cũng đã đồng ý cách gọi món của Trần Hán Thăng, nên mọi người cũng không có ý kiến gì.
Khi mọi người ngồi xuống thì trên bàn vẫn còn trống không, mọi người cũng chẳng có chuyện gì để làm. Nhưng khi bia cùng món nhắm mang lên, không khí trên bàn đã náo nhiệt hơn hẳn.
Thời đại học con trai có rất nhiều thứ để cho mọi người bàn tán. Ví dụ như điều kiện gia đình, dáng vẻ bề ngoài, tốc độ thay đổi bạn gái,…nhưng có một chuyện thường hay bắt gặp nhất đó là trình độ uống rượu.
Hiện tại mới chỉ là ngày đầu báo danh, mọi người còn chưa thể biết được điều kiện gia đình lẫn nhau, còn dáng vẻ thì cũng không thể so sánh với tên Ngô Ngạn Tổ(diễn viên) kia được, với lại giờ phút này còn chưa biết được người nào có bạn gái người nào chưa có huống gì nói đến chuyện tốc độ thay bạn gái ra để bàn tán.
Cho nên, tửu lượng chính là thước đo địa vị cùng lực ảnh hưởng của một người đến những người khác, rất nhiều người bắt đầu thể hiện khả năng của mình trên bàn rượu, những chiếc ly hết vơi lại đầy, liên tục tuần hoàn.
Phụ đạo viên Quách Trung Vân là một người tửu lượng rất tốt, lão cũng có thể tự tin nói rằng, thông qua việc uống rượu có thể nhìn nhận ra tính cách cùng năng lực của từng người. Lão ngồi đó yên lặng, một mặt chờ đợi mọi người mời rượu mình, một mặt quan sát hành động của từng sinh viên trong này.
Có vài người trong nhóm thật sự không thể uống rượu, ví dụ như Lý Quyến Nam, điển hình một học sinh gương mẫu, mới uống vào hai chén, đã khóc lóc nói mình nhớ nhà.
Cũng có ít người có thể uống được, nhưng rất văn vở trên bàn rượu. Như Kim Dương Minh chẳng hạn, rõ ràng thằng này có thể uống được 5, 7 cốc nhưng lại nói mình chỉ uống được 1, 2 cốc mà thôi, khi mọi người nâng ly thì nó chỉ uống nửa cốc còn nửa cốc còn lại lừa lừa dấu đi.
Nhưng có rất nhiều người uống rất nhiệt tình, uống được bao nhiêu là hết mình giống như Dương Thế Siêu, Quách Thiếu Cường, Trần Hán Thăng cứ cốc đầy mà táng, ai mời cũng uống.
Trong những người uống được đấy, biểu hiện của từng người cũng rất khác biệt.
Hai thằng mất dạy Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường dựa vào bản thân có tửu lượng cao, toàn đi kiếm những bạn học không biết uống hoặc uống được rất ít, thay phiên nhau mời rượu. Đến khi có người không chịu nổi phải nôn ra, thì hai thằng này lớn tiếng cười to trên mặt hiện rõ sự sung sướng.
Hai thằng còn khốn nạn hơn nữa, là đến chúc rượu bạn học nào mà người đó không đồng ý là chúng nó văn vở nói “Các cậu mà không uống là xem thường bọn tớ đấy”. Bạn học mới mà, không uống thì không được. Cùng phòng với nhau mà cũng không thoát khỏi ma chảo của hai thằng này, Kim Dương Minh thì nôn thốc nôn tháo, còn Lý Quyến Nam thì gục ngay tại bàn.
Trần Hán Thăng thì khác hoàn toàn, khi tới chúc rượu các bạn tửu lượng kém, thì chỉ cụng ly rồi đi, kệ người ta thích uống thì uống không thì thôi, không ép buộc. Còn có người nói không thể uống được rượu, lấy trà thay rượu hắn cũng vui vẻ cụng ly cùng người ta.
Mục tiêu của hắn là những người tửu lượng cao như Dương Thế Siêu chẳng hạn. Cùng những người này náo loạn một hồi mới làm cho hắn thích thú.
“Lão Dương, mày làm cái khỉ gì vậy. Mày bảo Thanh Đảo* có sập thì thì sập chứ mày không thể đổ được cơ mà, những bông tuyết có bay mày cũng không say cơ mà, mà bây giờ mới uống được mấy chén đây?”
(Thanh Đảo: là một thành phố hải cảng, nơi này là một nơi tập trung quân sự quan trọng của TQ nên mới có câu ví von như vậy.)
Trần Hán Thăng đang cầm trên tay chén thứ 6 liên tiếp, lớn tiếng nói.
Dương Thế Siêu thật sự không thể uống thêm được nữa, mồm bắt đầu méo, âm thanh phát ra đã không còn chuẩn xác nữa rồi: “Con chó, con chó Trần Hán Thăng, bố mày biết đêm nay mày cố tình đến uống gục bố mày.”
Vừa nói xong thì bất ngờ ‘Bình’ một tiếng, Dương Thế Siêu gục ngay trên bàn, chẳng còn biết trời đất trăng sao là gì nữa.
Lại một người nữa gục xuống. Trần Hán Thăng nhìn Quách Thiếu Cường lớn tiếng gọi: “Thiếu Cường lại đây, hai chung ta nói về cuộc sống thú vị này đi?”
Quách Thiếu Cường nhìn thấy màn này thì cơ thể bỗng dưng run lên, Trần Hán Thăng giết tới mình rồi đây, mấy người xa luân chiến cũng không đánh gục được thằng này. Trần Hán Thăng bước đi rất vững vàng, nói chuyện đâu ra đấy, chứng tỏ ‘chút’ rượu này còn chưa thấm vào đâu.
Quách Thiếu Cường sợ hãi nhận thua: “Lão Tứ, tao đến giới hạn rồi, không thể uống thêm được nữa, cuộc sống thì anh em mình kiếm cơ hội khác nói chuyện sau. Giờ tao với mày mà uống say ra đấy thì ai đưa các bạn về?”
Trần Hán Thăng liếc qua nhìn chiếc đồng hồ treo tường, trên đó rõ ràng thông báo đã đến 1h. Hắn nghĩ, tầm này mà cho Quách Thiếu Cường gục, một mình mình không thể đưa các bạn về phòng được.
“Mày nhớ lấy, cho mày nợ lần này, lần sau nhớ tính cả vào đấy.”
Trần Hán Thăng thêm vào một cậu, coi như là dọa thằng này một trận đi.
Quách Trung Vân vẫn ngồi quan sát từ đầu đến giờ. Lão thấy trình độ uống rượu của Trần Hán Thăng quả thật rất tốt, lúc nào cũng duy trì được bầu không khí náo nhiệt trên bàn rượu, đã thế lại còn không hề dựa thế ép buộc những bạn tửu lượng kém nữa chứ.
Ưu điểm tốt nhất của hắn là uống rượu những vẫn giữ được sự tỉnh táo, nói một là một hai là hai, nói đi về là đi về rất quyết đoán.
Quách Trung Vân dự định đi thanh toán tiền, không ngờ đến chỗ tính tiền Trần Hán Thanh đã nhanh hơn một bước tiến tới trả tiền. Có một vài bạn mới uống chút rượu, vẫn đang còn tỉnh táo, đã nhìn thấy cảnh này, nhìn điệu bộ đứng lên rồi lại ngồi xuống có vẻ như muốn tiến tới góp tiền để trả.
Nhưng cuối cùng lại thôi, bởi vì Trần Hán Thăng cũng không lên tiếng, bọn họ cũng coi như không thấy gì.
Trần Hán Thăng ra ngoài gọi hai chiếc taxi, để Quách Thiếu Cường cùng những bạn còn tỉnh đưa những người say trở về. Còn bản thân hắn thì đưa Quách Trung Vân về trường.
Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đường, làm cho cả con đường như được phủ một lớp màu bạc. Hai người thẳng một đường đi về phía trường học, không mặn không nhạt trò chuyện với nhau. Quách Trung Vân nói mình có một cô con gái nhỏ, Trần Hán Thăng nói sơ qua về gia đình mình. Hiện tại, quan hệ của hai người chưa đến mức nói về những chuyện sâu xa hơn.
Nhưng lúc hai người đến cửa trường học, trước khi chia tay, Quách Trung Vân rút ra 400 tệ nói: “Bữa cơm hôm nay không thể để cậu trả tiền được, như vậy mặt mũi của một phụ đạo viên như tôi biết để đi đâu.”
Trần Hán Thăng tất nhiên là từ chối. Nhưng Quách Trung Vân ép buộc, cầm tiền đặt vào trong tay Trần Hán Thăng, rồi nhẹ nhàng đi về phía ký túc xá dành cho giáo viên.
Cách làm người của lão Quách thật thú vị. Mọi người đều nghĩ bữa cơm này là Trần Hán Thăng mời, nên tất cả tình cảm mọi người đều dành hết cho Trần Hán Thăng.
“Có cơ hội, nhất định dẫn lão Quách đi kiếm chút đỉnh.”
Trần Hán Thăng đang định đi dạo một vòng quanh trường, bỗng nhìn thấy một đôi tình nhân thấp thoáng ở trong bụi cây, một nơi rất tối.
Hơn nửa đêm, ngoại trừ nghe được tiếng ve kêu thường xuất hiện vào mùa hè, còn lẫn vào đâu đó là tiếng rên rỉ.
“Con mẹ bọn này, nhà nghỉ đầy ra đấy thì không thuê, làm bố mày cứng hết cả lên.”
Trần Hán Thăng không dám tiếp tục đi dạo nữa. Chỉ trong chớp mắt đó, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều thân ảnh, hình ảnh cuối cùng thuộc về Tiêu Dung Ngư. Nghĩ lại hình ảnh cô nàng chạy bộ vào sáng sớm hôm đó, dáng người thật là đẹp.
Trở về phòng ký túc xá, mọi người đã ngủ say. Trần Hán Thăng từ từ tắm rửa, sau đó gối lên những hồi ức nặng nề đi vào giấc mơ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng bị những lời bài hát ‘Thà rằng bạn tàn nhẫn với tôi đến cuối cùng, để tôi mất hết hi vọng quên đi, thà rằng bạn tàn nhẫn đến cuối cùng, để tôi có thể hoàn toàn từ bỏ’ từ nhạc chuông điện thoại đánh thức.
“Chả có ý thức khỉ gì, ồn ào chết người. Tiếng chuông điện thoại của thằng mất dạy nào lớn quá vậy?”
Kim Dương Minh vội vàng xin lỗi, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ nhơn nhơn cùng đắc ý.
“Con chó này, sợ người khác không biết mày có điện thoại à?”
Trần Hán Thăng lắc đầu, từ trên giường bước xuống, đứng vào hàng chờ đánh răng, rồi chuẩn bị kiếm chỗ ngồi ăn sáng. Lý Quyến Nam thấy vậy vội vàng nhắc nhở: “Trần ca, hôm nay là ngày đầu tập quân sự để phục vụ cho Tân Sinh Đại Hội, nên mọi người phải mặc đồng phục quân đội nha.”
“Suýt nữa tao quên mất, tối hôm qua lão Quách còn nhắc đi nhắc lại mấy lần.”
Trần Hán Thăng thay bộ quần áo quân sự rộng thùng thình, trông rất ngứa mắt, dẫn đầu anh em bước xuống sân trường. Lý Quyến Nam thì theo sát bên cạnh.
Đái Chấn Hữu nhìn thấy điện thoại là lao vào, không biết nhục là gì theo sát Kim Dương Minh. Lúc đầu Dương Thế Siêu đã bớt giận rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Kim Dương Minh thì trong lòng lại bắt đầu khó chịu. Quách Thiếu Cường còn chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng bước đi sau cùng.
Nói chung mỗi người một vẻ, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Trong lòng Kim Dương Minh thật sự tiếc nuối, cái điện thoại của mình chỉ hấp dẫn được mỗi Đái Chấn Hữu chẳng qua chỉ là một người qua đường bình thường. Nếu chiếc điện thoại có thể hấp dẫn được loại người như Trần Hán Thăng mới làm cho cu cậu có được cảm giác thành tựu.
Tại sao Kim Dương Minh lại đánh giá Trần Hán Thăng cao như vậy, thật ra trong lòng thằng này cũng không rõ ràng tại sao lại như vậy, đó chỉ là cảm giác mà thôi.
“Trần ca, sao anh đi nhanh thế?”
Lý Quyến Nam đã bước nhanh hết cỡ cũng không theo kịp bước chân của Trần Hán Thăng.
“Đi nhanh để tao còn chào hỏi các bạn nữ lớp mình chứ.” Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
Mấy thằng cùng phòng đang đi phía sau nghe thấy cũng hợp lý quá nha. Nữ sinh Tài viện nổi tiếng như vậy, không biết lớp mình có nhiều hotgirl không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.