Ta Rất Mỹ Vị

Chương 5:




Khi Hạ Thì về đến nhà thì tầm sáu giờ, gọi đồ ăn ngoài, không hề nghỉ ngơi bắt đầu mở máy tính viết chương hôm nay.
Người đời luôn thích trông mặt mà bắt hình dong, cô chưa từng nói với ai mình là thanh niên văn nghệ. Từ lúc bị đồng nghiệp thấy hóa đơn đóng thuế, rõ ràng thấy cô đã nộp "thuế thu nhập cá nhân - thuế nhuận bút tác giả" thì cô luôn kiên trì không để lộ bút danh.
Cũng không biết vì sao, mọi người lại vẫn ngầm thừa nhận thứ cô viết là văn chương, thơ ca linh tinh. Thậm chí Kha Kha còn nhắc tới trước mặt Chu Sâm, thật ra khiến cô có chút dở khóc dở cười, khó mà phủ nhận.
Là một tác giả mạng nghiệp dư, bình thường cô làm việc chung với các đồng nghiệp nam, nhìn đâu cũng thấy gian tình nên đã bị kích thích linh cảm, tự nhiên hướng đến thể loại BL (Boylove).
Hơn nữa, gu cũng tuyệt đối không lành mạnh như Kha Kha tưởng tượng, ít nhất cô kiên quyết không thể làm theo lời đề nghị của Kha Kha, xin Chu Sâm giật dây đề cử xuất bản.
Cho dù không chú ý ánh mắt của đối phương, với tiêu chuẩn xuất bản hiện nay thì có lẽ nội dung tiểu thuyết của cô còn chưa qua được vòng sơ thẩm, thậm chí cả cơ hội sửa chữa rồi nộp lại cũng không có.
Không có bản nháp vì đã rong chơi nửa ngày bên ngoài, sau khi trở về vẫn tất nhiên là phải sáng tác. Lại nghĩ đến chuyện hai ngày nữa có hẹn với Chu Sâm nên phải dự trữ một chương, trí tưởng tượng càng bay xa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô lập tức lắc lắc đầu bắt ép chính mình chấm dứt suy nghĩ này.
Viết xong chương hôm nay, Hạ Thì thuận tay đăng vào vòng bạn bè: Mười hai giờ đêm mới viết xong TAT.
- Đúng vậy, thật ra cô có Wechat, chẳng qua tài khoản này chỉ dùng để liên lạc với các tác giả mạng và độc giả, không tiện thêm đồng nghiệp và người quen.
Làm xong mọi chuyện, Hạ Thì mới đi thay quần áo, tắm rửa.
...
Mà lúc Hạ Thì làm xong những chuyện này, ở một chỗ khác, Chu Sâm đang nói chuyện với mẹ.
Khóe miệng mẹ Chu không tự giác nở nụ cười: "Mẹ nghe nói, Hạ tiểu thư điềm đạm thẹn thùng, có học thức lại hiểu lễ nghĩa."
Chu Sâm nhớ lại dáng vẻ nhỏ giọng nói chuyện của Hạ Thì, thật sự có dáng vẻ của người lãng mạn ít nói dịu dàng, lúc bình thường có lẽ cũng yêu thích thơ từ ca phú, gật đầu nói: "Vâng ạ."
Mẹ Chu vỗ tay nói: "Vậy càng tốt, tiểu Kha còn nói, tiểu thư Hạ ngoài thích ăn ngon, còn lại chỉ sáng tác văn học. Chính là kiểu trong bụng có kiến thức khí chất như hoa, lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
Ba Chu ngồi bên nói: "Con có ý với con bé?"
Mẹ Chu sẵng giọng: "Chuyện này không phải ông nói là được, hỏi đại sư Lâm xem Hạ tiểu thư có vấn đề gì không? Hơn nữa, tôi quan tâm vấn đề này thì sao? Ông nói tôi nghe xem, cưới tiểu thư Hạ về không phải pháp tốt nhất sao?"
Ba Chu nghiêm túc: "Vậy cũng phải là hai bên đều tình nguyện."
"Tôi thấy con trai ông thì tình nguyện rồi." Mẹ Chu liếc ba Chu: "Ông nghĩ đi, sau này chẳng lẽ Hạ tiểu thư sẽ không kết hôn sao? Vấn đề này của con trai ông đâu phải là chuyện tạm thời, ai lại mong muốn vợ mình một ngày ba bữa ăn cơm với người đàn ông khác, thỉnh thoảng lại còn phải đi công tác."
Ba Chu nghẹn lời, quả thực hiện giờ chỉ ở bên Hạ Thì thì Chu Sâm mới có thể ăn uống tử tế, hai đứa thành người yêu mới là ổn nhất.
Tình cảm thật ra có thể bồi dưỡng, còn cảm giác thèm ăn thì sao mà bồi dưỡng.
Chu Sâm rũ mắt trầm tư.
Đoạn hội thoại của ba mẹ có liên quan đến tật xấu quái đản của anh.
Ba năm trước, khi biết tin một miếng đất phải khởi công xảy ra chuyện quỷ dị, anh đã tự mình đến xem xét, đồng thời cũng mời một vị đại sư huyền học thường hợp tác với gia đình anh đến cùng, cũng chính là vị Lâm đại sư mà ba Chu nhắc đến.
Nhưng lúc ấy hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả đại sư Lâm cũng không thể ngăn cản được. Từ đó trở đi không hiểu sao anh lại mắc phải một di chứng kỳ lạ, ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì.
Đại sư Lâm cực kỳ áy náy, ba năm nay vẫn luôn bôn ba vì chuyện này, nhà họ Chu cũng hao phí không biết bao nhiêu sức người sức của sưu tầm các phương pháp trị liệu và các loại thuốc nhưng đáng tiếc vẫn không có hiệu quả.
Rất ít người biết chuyện này, người biết cũng không hiểu rõ nên ngay cả Kha Kha và mẹ Kha cũng không biết rõ chuyện này.
Chu Sâm vốn tưởng rằng cả đời sẽ như thế cho đến khi gặp được Hạ Thì.
Thật ra mấy ngày trước Chu Sâm đã gặp đại sư Lâm. Anh đã cho người điều tra thử, bối cảnh của Hạ Thì vô cùng sạch sẽ, bản nhân cô cũng không có vấn đề gì.
Về phần vì sao Hạ Thì lại có sức hấp dẫn với Chu Sâm như vậy thì Lâm đại sư cũng chỉ có thể phỏng đoán không có căn cứ, có lẽ Hạ Thì đã từng dùng linh hoa tiên thảo gì đó đúng lúc có tác dụng với di chứng của Chu Sâm.
Xét thấy ba mẹ Hạ Thì một người là ẩm thực gia, một người là nhà thực vật học, hàng năm đều bôn ba trong rừng núi nên sự phỏng đoán này coi như cũng tạm chấp nhận được.
Theo lối suy nghĩ này thì Hạ Thì giống như một miếng thịt Đường Tăng vậy.
Cho dù có phải hay không thì Chu Sâm cũng không thể ăn thịt người được, nếu muốn ăn ngon miệng thì lúc nào cũng phải ở cạnh Hạ Thì.
Ba mẹ Chu còn đang tranh cãi vấn đề Chu Sâm theo đuổi Hạ Thì, Chu Sâm lại trầm lặng không nói gì, trong đầu hiện lên dáng vẻ đáng thương lại vừa đáng yêu khi bị dọa sợ của Hạ Thì.
Còn cả người đàn ông kỳ lạ đã tấn công bọn họ kia nữa. Không phải Chu Sâm suy bụng ta ra bụng người, anh luôn cảm thấy thái độ của người đó với Hạ Thì có vài phần giống với bản thân.
Chẳng lẽ trên đời này còn có người thứ hai mắc chứng bệnh giống anh sao?
Mẹ Chu túm Chu Sâm: "Con thấy thế nào? Lỡ như bị người khác theo đuổi mất thì phải làm sao bây giờ, dì con nói trong đơn vị có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho con bé. Con xem, hay là điều con bé đến cục của chúng ta, mẹ giúp con trông chừng?"
"Bây giờ không phải xã hội cũ, bà như kiểu ép con trai cưỡng đoạt dân nữ vậy." Ba Chu buồn bã nói một câu, bị mẹ Chu trừng mắt một cái.
Chu Sâm cũng giống ba mình, không biết phải làm sao với suy nghĩ kỳ lạ của mẹ Chu, anh đứng dậy, không muốn nói tiếp nữa: "Mẹ đừng xen vào, con có chừng mực."
Hai ngày sau không phải là cuối tuần, là kỳ nghỉ ngắn ngày.
Hạ Thì phải trực ban, chỉ là cũng không nhất định phải ở văn phòng cả ngày, sáng sớm cô đến văn phòng gửi báo cáo, gọi mấy cuộc điện thoại sau đó không còn việc gì để làm nữa. Ngày tiếp theo thì chỉ cần ở trong thành phố, bảo đảm có thể tới đúng lúc khi có việc là được rồi.
Lúc Chu Sâm đến thì gọi điện thoại cho Hạ Thì bảo cô xuống lầu.
Các đồng nghiệp trực ban trong văn phòng thấy Hạ Thì ra cửa thì trêu chọc hỏi cô đi đâu. Bình thường lúc Hạ Thì trực ban thì dù không có chuyện gì cũng ở văn phòng đợi.
Hạ Thì thoải mái nói: "Đối tượng lần trước Kha Kha giới thiệu xem mặt, hôm nay hẹn gặp mặt."
Chuyện Hạ Thì hẹn hò với trai đẹp đi xe sang đã lan truyền khắp đại đội, chỉ là rất nhiều người không biết đó đối tượng là mẹ Kha giới thiệu, người đang hỏi cô cũng không biết.
Trong đơn vị rất có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho Hạ Thì, lúc trước Hạ Thì chưa từng vừa ý ai, tất cả đều không có kết quả, bây giờ cuối cùng cũng đã vừa ý một người vừa có tiền vừa đẹp trai sao? Đồng nghiệp cũng chỉ âm thầm cảm thán vài câu, người đẹp đúng là mệnh tốt, sau đó chúc cô hẹn hò vui vẻ.
Xe Chu Sâm dừng ở trước cửa, hôm nay Hạ Thì trực ban nên không mặc đồng phục, cũng không cần thay quần áo, mặc một chiếc váy dài màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Chỉ là dưới hai mắt vẫn còn quầng thâm mờ mờ, đây là hậu quả của việc đêm qua thức đêm viết chương cho hôm nay.
"Hạ tiểu thư ăn sáng chưa?" Chu Sâm nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay tôi xuống bếp làm cá quế chiên xù, đợi lát nữa đi mua nguyên liệu tươi, nếu cô chưa ăn thì có thể tiện đường mua chút đồ để ăn."
Hạ Thì hơi kinh ngạc: "Anh biết nấu ăn?"
Có thể thấy được cô cũng trông mặt mà bắt hình dong, Chu Sâm nhìn có vẻ quá lạnh nhạt, không dính khói lửa, đặt anh và hình ảnh nấu món cá chiên xù cùng một chỗ thật sự không hợp.
Chu Sâm mỉm cười, vẻ lạnh nhạt trên gương mặt đường nét rõ ràng giảm đi một chút, nhìn Hạ Thì đầy thâm ý, nói: "Biết, mời Hạ tiểu thư đánh giá thử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.