Ta Rất Mỹ Vị

Chương 4:




Sau khi ăn xong một chén hoành thánh sơn hải và một chén canh cua, Hạ Thì đã no tám phần, thỏa mãn buông chén muỗng.
Từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ngẩng đầu, cứ như hoàn toàn không biết đến ánh mắt càn rỡ của Chu Sâm, ánh mắt hâm mộ của người ngoài, hay ý định ngấp nghé của người đàn ông kia.
Quả nhiên Chu Sâm ăn nhiều hơn bình thường một chén, sau khi bụng đã no, ánh mắt anh nhìn Hạ Thì cũng nhã nhặn hơn rất nhiều, phong độ nhẹ nhàng hỏi Hạ Thì muốn đi đâu.
"Chúng ta tản bộ một chút trong hẻm nhỏ đi." Hạ Thì thẹn thùng nói.
Sau khi ăn no, hai người tản bước đi dạo trong con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Rất nhiều người dân ở khu này đã chuyển đến nơi phồn hoa hơn, ngay cả những ông chủ kinh doanh quán ăn ở đây cũng có nhà ở nơi khác. Chẳng qua là những quán ăn lâu đời trong con hẻm nhỏ cũ kỹ này đã trở thành một nhãn hiệu trong thời đại này, họ cũng biết rằng không dễ gì chuyển đi.
Đi qua vài khúc quanh trong hẻm nhỏ, tiếng người cũng xa dần. Muốn đến quán ăn dùng cơm thì bình thường nhất định phải đi qua mấy con đường này, bây giờ lại không phải giờ cao điểm ăn uống nên cũng không gặp được mấy người.
Chu Sâm trầm tĩnh ít nói, Hạ Thì lại ngượng ngùng. Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt, lúc họ mới quen, dù cả hai cùng im lặng nhưng bầu không khí cũng không xấu hổ. Tản bộ thật sự chỉ đi bộ, không nói chuyện phiếm, đặc biệt yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh im lặng như này, hai người vốn chỉ nghe thấy tiếng thở và bước chân của nhau, nhưng không biết từ khi nào đằng sau đã có tiếng bước chân của người thứ ba.
Tiếng chân hơi dồn dập, hỗn loạn khiến Hạ Thì không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Một bóng người xuất hiện ở chỗ ngoặt, rồi dừng lại không đi tiếp.
Chu Sâm lập tức cảm thấy không đúng, nếu là người qua đường bình thường, vì sao lúc Hạ Thì dừng bước cũng dừng theo?
Anh đang định cảnh cáo, bóng người kia đã như không thể kiềm chế được nữa vọt ra, vậy mà lại là người đàn ông trung niên ban nãy gặp ở quán ăn.
Nhưng còn đáng sợ hơn anh nghĩ, không biết có phải do ngõ nhỏ quá tối không, anh cứ cảm thấy hốc mắt ông ta sâu hoắm, miệng rất to để lộ hàm răng nanh u ám, khóe miệng chảy nước miếng, tay và cổ vươn ra trước như đang nôn nóng muốn tìm cái gì đó.
Ông ta muốn gì?
Chu Sâm biến sắc, che chở Hạ Thì ra sau lưng.
Điều khiến anh ngạc nhiên chính là nhìn Hạ Thì mảnh mai yếu đuối lại đang đứng đằng sau túm cánh tay muốn chắn trước người anh. Trong tình huống như thế này, tấm lòng và sự can đảm này đã khiến Chu Sâm hơi rung động.
Dù sao Chu Sâm đã từng tập võ phòng thân, ngày thường cũng không ngừng luyện tập, anh nhấc chân đá một phát vào bụng người đàn ông kia.
Ông ta chỉ lùi lại mấy bước, sau đó điên cuồng bổ nhào đến, miệng ngày càng rộng. Chu Sâm có thể cảm giác được bàn tay Hạ Thì đang túm lấy mình ngày càng siết chặt, rõ ràng đang rất sợ hãi.
Sự hung dữ của người đàn ông và sự ỷ lại của Hạ Thì đã kích thích sự tàn bạo ẩn sâu trong Chu Sâm, lúc đối phương nhào tới, Chu Sâm túm gáy ông ta nện một đấm rất mạnh vào bụng, sau đó quăng mạnh lên tường làm phát ra âm thanh va chạm nặng nề.
Người đàn ông mềm oặt như sên, hai tay bị giữ chặt, nửa quỳ trên mặt đất.
Chu Sâm còn muốn ra tay lần nữa, cơ thể người đàn ông này bỗng nhiên uốn éo với một tư thế kỳ lạ, cùng lúc đó nhảy lên đạp một cái vào người Chu Sâm, sau đó chạy bạt mạng, trốn thoát.
Chu Sâm lùi lại hai bước, vì quan tâm Hạ Thì bên cạnh nên không tiện đuổi theo.
Quay đầu nhìn lại, Hạ Thì mềm yếu đáng thương đang nhìn về phía này, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về hướng người đàn ông kia biến mất, muốn nói gì đó lại thôi.
Chu Sâm thấy Hạ Thì vẫn chưa bình tĩnh lại, giữ bả vai cô, nói: "Chúng ta quay lại tiệm hoành thánh ngồi chút đi."
Tuy lỗi thời, nhưng cách lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hạ Thì đã khiến Chu Sâm nhộn nhạo.
Hạ Thì không biết cô có sợ hay không, cô không nghĩ nữa, rũ hàng mi che khuất hai mắt, thu lại cảm xúc phập phồng của mình.
Nhưng trong lòng lại hơi rung động, cơ thể cô không tự chủ được khẽ nhích lại gần, nửa người gần như dán sát vào lòng Chu Sâm tìm kiếm cảm giác an toàn.
Chu Sâm đưa Hạ Thì về tiệm hoành thánh, hỏi ông chủ xem có ấn tượng gì với người đàn ông đã tấn công hai người không.
Lúc này, Hạ Thì nhận được điện thoại của Kha Kha, đại khái muốn hỏi thăm tình hình hẹn hò của bọn cô. Hạ Thì ngại nói trước mặt Chu Sâm nên gật đầu với anh ý nói muốn ra ngoài.
...
Lúc Hạ Thì cầm điện thoại quay về, Chu Sâm đã hỏi thăm ông chủ xong rồi, còn nói chuyện điện thoại với trợ lý, bây giờ đã gọi cuộc thứ hai khác rồi, anh nâng mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của Hạ Thì, nói: "... Con biết rồi, bây giờ cô ấy tốt ơn nhiều rồi."
Sau đó anh cúp điện thoại, nói với Hạ Thì: "Tôi vừa nói chuyện với mẹ, có nhắc đến chuyện vừa rồi, bà ấy quan tâm nên hỏi thăm cô, tôi nói bây giờ cô đỡ nhiều rồi."
"Là tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn bác gái hộ tôi. Vừa rồi quá đáng sợ... ợ!" Hạ Thì vừa nói chuyện vừa ợ no một cái.
Chu Sâm sửng sốt, tự hỏi không biết có phải tiểu thư Hạ ợ vì quá sợ không.
Hạ Thì có vẻ thấy chuyện nhỏ này có hơi xấu hổ, xoay người ngượng ngùng nói: “Ban nãy ăn nó quá rồi!”
Tuy là đã ăn hoành thánh nửa tiếng trước rồi, nhưng đâu có ai quy định ăn xong một lúc rồi thì không được ợ no đâu, bởi vậy Chu Sâm mới săn sóc nói: "Vậy lát nữa đến hồ Thiên Hải đi dạo nhé."
Trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ về thân phận của người kia, biểu hiện của người này thật sự quá kỳ lạ, bởi vậy nên vẫn chưa thể báo cảnh sát.
...
Chu Sâm lái xe đưa Hạ Thì về nội thành, lại cùng đi dạo bên bờ hồ Thiên Hải.
Vì hôm xảy ra chuyện này nên Chu Sâm đã hủy bữa tối, trời còn chưa tối đã đưa Hạ Thì về nhà nghỉ ngơi. Nếu không thì thật sự Chu Sâm rất bằng lòng ở chung với Hạ Thì lâu hơn, mấy ngày nay lúc ở ngoài không lúc nào anh không nhớ nhung hơi thở mê người của Hạ Thì.
Ở dưới lầu nhà Hạ Thì, Chu Sâm lại mời: "Hạ Tiểu thư, hai ngày nữa cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đến chỗ tôi ăn cơm."
Động tác tháo dây an toàn của Hạ Thì khựng lại một chút.
Tuy họ được người quen giới thiệu, nhưng mới chỉ gặp mặt hai lần, lần thứ ba đã hẹn về nhà, bước tiến này hiển nhiên là có hơi lớn.
Chu Sâm cũng tự biết không ổn nhưng mà vẫn thử một lần, quả thực phải kiềm chế sự nhớ nhung quá khó với anh. Khó có thể tưởng tượng được sau lớp biểu hiện vô cùng kiềm nén này thì anh đang phải kìm nén đến mức nào.
Đối với một người đã mất vị giác lâu ngày mà nói, có lại một lần thì càng không muốn mất đi nữa. Nếu có thể, chỉ sau lần đầu gặp mặt thì anh không muốn tách khỏi Hạ Thì nữa.
Hạ Thì cũng tự hỏi trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gật đầu dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Sâm: "Có."
Cô đồng ý.
Là sự nguy hiểm hôm nay đã kéo gần khoảng cách trong lòng cô, hay vì sự tin tưởng vào anh họ của bạn, hay đã bị vẻ ngoài của Chu Sâm ảnh hưởng?
Chu Sâm không rảnh để phỏng đoán chuyện này, anh cúi người cởi dây an toàn cho cô, trong khoảnh khắc sát gần nhau, hơi thở giao thoa, anh có thể cảm nhận được thân thể của Hạ Thì khẽ run lên – điều vốn rất khó nhận ra.
Chu Sâm đè nén sự xúc động muốn ra tay với con mồi, đứng hình ba giây rồi ngồi thẳng người lại, kéo dãn khoảng cách, nhẹ giọng nói một câu: "Tạm biệt."
Hạ Thì liếc nhìn Chu Sâm một cái rồi đẩy cửa xuống xe, cũng nói cùng một câu: "Hẹn gặp lại."
Không biết có phải Chu Sâm bị hoa mắt không, anh cảm nhận được sự lưu luyến trong thái độ của Hạ Thì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.