Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 311: Địch tập




Tiểu sơn thôn tĩnh lặng,
Theo Tống Khuyết một tiếng quát lớn, bên trong gian nhà Phượng Hoàng Hội mấy vị thành viên hết thảy đều hoảng hốt bật dậy.
Nhanh nhất vẫn là Tưởng Bình cùng Triệu Minh Nguyệt, hai vị này dường như vẫn đang tu luyện, tiếng hắn nói vừa rơi xuống cả hai đã như một cơn gió xuất hiện tại ngoài sân.
“Tống huynh đệ, chuyện gì?”
Bây giờ không phải lúc lăn tăn giấu giếm làm sao mình biết chuyện, Tống Khuyết nhanh chóng giải thích:
“Bên kia có cao thủ tiến đến, thực lực rất cao, chúng ta cần lập tức chạy đi.”
Gặp hai người còn nghi hoặc tìm kiếm, Tống đại quan nhân gấp gáp:
“Nhanh! Nếu không liền không kịp!”
Trong nhà mấy người lúc này cũng đã lục tục chạy ra, bằng bọn họ tu vi tự nhiên bên ngoài nói chuyện vẫn nghe được rõ ràng rành mạch, một đám dõi mắt về trong đêm tối chỗ phương hướng hắn chỉ đen kịt dãy núi, Lâm Chấn Kiệt trợn to mắt nhìn một lát mới mở miệng giễu cợt:
“Ta xem làm gì có ma nào, Tống huynh ngươi đây là thiên lý nhãn hay sao?”
“Được, vậy phiền Lâm huynh ở lại cản hậu, nếu thực sự nhìn lầm sau này ta nhất định sẽ cho ngươi cúi người tạ lỗi. Hội trưởng, Tưởng huynh, chúng ta phải lập tức chạy đi.” – Không có thời gian cùng bọn này dây dưa, Tống lão gia bỏ lại một câu đã vội vàng chạy đi tìm ngựa, đồ đạc hết thảy cũng không cần.
Đang lúc những người khác còn muốn nói gì, Tuệ Vô lúc này cũng biến sắc quát lớn:
“Là 7 vị Nhất lưu cao thủ đang chạy về hướng này, xem ra là xông về phía chúng ta mà đến, mau rời đi.”
Thiên nhãn mở miệng, lần này không còn ai dám dị nghị, tất cả hốt hoảng luống cuống tay chân đi tìm mình ngựa. Đi trước một bước Tống gia lúc này đã dẫn theo 4 con ngựa của hắn, Minh Nguyệt, Tuệ Vô, Tưởng Bình quay lại. Ba vị không nói lời nào, chỉ cảm kích hướng hắn gật đầu rồi nhanh nhẹn lên ngựa, trong đêm hướng Quế Lâm quận con đường ban sáng chạy ngược mà về.
Còn lại mấy người, kể cả Cơ mỹ nữ lúc này cũng chỉ có thể cắn răng vội vàng lên ngựa đuổi theo.
.....
Kia 7 vị Huyễn Thần Tông cao thủ mới vừa chạy qua đỉnh núi, đang định nhanh chóng đến một cái tập kích bất ngờ đây. Há liệu xa xa nơi trước mặt tiểu sơn thôn đã thấy mấy bóng người ngựa trong đêm điên cuồng chạy vội.
Kế hoạch bị lộ? Dẫn đầu đoàn người Âu Dương Tình lúc này tức giận khó thở quát lớn:
“Các ngươi chạy không thoát!”
Cách xa cả dặm đường, giọng nói vẫn ầm ầm vang vọng tại mấy người bên tai để tất cả đều rùng mình không ngớt.
Bực này thực lực, vậy tuyệt đối không chỉ là bình thường Nhất lưu câo thủ đơn giản như vậy.
“Giá!”.... “Nhanh..nhanh.. nhanh...”
Phượng Hoàng Hội chư vị thành viên lúc này hận không thể dùng ra sức bú tí mẹ giúp dưới háng chiến mã chạy nhanh thêm một chút.
Dẫn đầu đoàn người Tống lão gia lúc này ngược lại thảnh thơi, vẫn có thời gian quay lại trêu đùa:
“Lâm huynh, vội như thế làm gì, mau dẫn mấy người ở lại cho chúng ta đoạn hậu.”
“Hừ!” – Lâm Chấn Kiệt nghẹn lời, chỉ có thể tức giận quay đầu sang một bên.
“Tống Khuyết, ngươi không giải thích cho mọi người làm sao ngươi biết trước có địch nhân tới phạm sao? Hội trưởng ngài cần cẩn thận, ta thấy trong này vẫn còn rất nhiều việc không rõ ràng.”
Dù đang cong đít lên chạy, Chúc Doãn Minh vẫn không quên châm ngòi thổi gió nói xấu người nào đó.
“Hắc hắc, cái này gọi là tâm huyết lai triều, chờ các ngươi tinh thần tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ hiểu. Nhưng bằng Chúc huynh tư chất vậy đời này có thể hay không đạt được ta cũng không dám chắc.”
Tống lão gia mặt không đổi sắc cho mình tìm cớ, tiện đà hắn lại hớn hở cười:
“Gặp cảnh này ta lại nhớ đến hồi nhỏ trong sơn thôn một thú sự. Chuyện là có hai người này vào rừng đi săn không may gặp hổ, một người tâm sinh tuyệt vọng nhìn sang bên cạnh thấy đồng bạn mình định bỏ chạy, hắn mới cay đắng nói:
- Chạy làm gì? Ngươi có thể chạy nhanh hơn hổ được sao?
Người kia lúc này chỉ lắc đầu:
- Ta không cầu nhanh hơn hổ, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác liền được.”
“Hắc hắc, Lâm huynh, ngươi nói chúng ta bây giờ tình cảnh sao mà kinh người tương tự.”
Nghe thằng chó này giọng điệu bất cần đời, không những Lâm Chấn Kiệt mà ngay cả những người khác đều tức đến cắn răng nghiến lợi.
“Tống Khuyết, không cần hồ ngôn loạn ngữ rồi. Chư vị yên tâm, nếu không thể đào thoát bản cung sẽ cùng mọi người chiến đấu đến cùng, ta sẽ không bỏ rơi chính mình đồng đội.” – Triệu Minh Nguyệt cũng không nhịn được lạnh giọng trách mắng.
“Hắc hắc, Hội trưởng tha lỗi, chỉ là thấy không khí quá đè nén nên ta pha trò cho mọi người vui vẻ lên một chút thôi. Tống mỗ há là loại người như vậy!”
Tống tiện nhân cười phe phé chủ động nhận lầm, còn thực tế có bao nhiêu thực tâm hối lỗi vậy không ai biết được. Chính bản thân hắn cũng không tin Triệu Minh Nguyệt chuyện ma quỷ đâu, có thể cô nàng này muốn tử chiến, bảo vệ bên nàng người cũng quyết không để nàng phạm hiểm.
Nhân gia tính mệnh chính là vàng, là kim cương. Đám chân chó như mình vậy tự cầu nhiều phúc đi.
Nghĩ đến đây hắn bất giác giục Ô Vân chạy nhanh lên một chút, miệng còn không quản được bắt đầu tào lao.
“Hành tẩu giang hồ, một con tốt tọa kỵ hay một môn thượng thừa khinh công đôi lúc thật sự quá trọng yếu. Lâm huynh, nhà ngươi có điều kiện như vậy lần sau nhất thiết không thể qua loa chuyện này, ngươi thấy không, mới không được một lát địch nhân đã đuổi tới sau lưng ngươi nửa dặm đường rồi, ta thấy việc này không quá ổn nha.”
“Tống Khuyết, ngươi im mồm!” – Yêu Cơ trừng mắt quát lạnh.
Nàng cũng bắt đầu cảm thấy tiện nhân này đặc biệt đáng ghét.
Lần này Tống bảo bảo liền thành thật, nhưng khi nãy hắn mấy câu đã đem sau lưng Lâm Chấn Kiệt mấy người sợ hãi quá chừng, cả đám ra roi điên cuồng thúc giục, hận không thể lấy thêm hai chân mình lắp thêm cho phía dưới ngựa.
Quả thật chậm chân chính là đòi mạng nha, thật hận vậy.
......
Trên sơn đạo,
Hơn chục người đang cưỡi ngựa vắt chân lên cổ mà chạy, sau lưng bọn hắn chính là 7 đạo thân ảnh như u linh đang lầm lũi đến gần.
“Các ngươi chạy không thoát!”
Thân là Cửu giai Minh Huyệt cảnh đại cao thủ Âu Dương Tình tốc độ sao mà nhanh kinh người, dù Lâm Chấn Kiệt đám người cưỡi đều là thượng đẳng Long Mã, lại cho chạy trước cả dặm đường nhưng chính là như thế, chỉ sau chưa được 1 khắc chung cũng đã bị lão yêu bà này đuổi đến nơi rồi.
Nghe bên tai như cửu u địa ngục khàn khàn tiếng nói đòi mạng, Lâm Chấn Kiệt 7 người đều là vong hồn đại mạo, sợ hãi gào lớn:
“Hội trưởng cứu mạng!”
“Khặc khặc khặc, Triệu gia người tất cả đều là một lũ vong ân bội nghĩa, bọn chúng là sẽ không quan tâm đến các ngươi sống chết đâu, ngoan ngoãn dừng lại cho ta, có khi bản tọa vui tính là sẽ tha các ngươi một mạng.”
Nghe đằng sau người nói như thế, đang giục Bạch mã phi nhanh Triệu Minh Nguyệt mày liễu nhướng lên, bất chợt ghìm cương dừng ngựa lại:
“Tất cả dừng lại, chuẩn bị chiến đấu. Ta Triệu Minh Nguyệt há là loại người bỏ rơi đồng bạn trong lúc nguy nan.”
Đang vui sướng chạy Tống gia gặp mỹ nữ này bất ngờ quay xe cũng là trợn mắt há mồm.
Đậu má, nữ thần kinh à! Rõ ràng là lời khích tướng có được hay không, cứ như vậy đơn giản dừng lại rồi.
Theo hắn bây giờ thượng sách chính là tiếp tục chạy, để nàng sau lưng vị kia cường giả cản lại địch nhân người mạnh nhất, nhanh nhất, cũng chính là lão yêu bà này. Dựa vào mấy người bọn bọ thực lực cùng với dưới thân sức ngựa vậy sẽ có rất lớn khả năng chạy thoát được những người còn lại đuổi bắt.
Còn Lâm Chấn Kiệt đám người, một đám râu ria mà thôi, chỉ cần tán ra chạy trốn sang hai bên đường, đoán chừng địch nhân cũng sẽ không làm sao mà quản.
Làm sao vị này Minh Nguyệt cô nương như bị đối phương dăm câu hai lời chọc giận như thế, xem bộ dáng là quyết tâm dừng lại ăn thua đến cùng để chứng minh các nàng Triệu gia nghĩa khí.
Ngực to mà không não nữ nhân! – Tống lão gia buồn bực hô:
“Hội trưởng, đừng làm việc theo cảm tình, chúng ta tiếp tục chạy, để Lâm Chấn Kiệt bọn họ bỏ ngựa chia nhau tách ra trốn vào trong rừng rậm, đối phương mục tiêu là ngươi, tự nhiên sẽ không làm khó người khác.”
Còn về làm sao biết tặc nhân mục tiêu là Yêu Cơ, vậy dùng đầu gối cũng đoán ra được. Bằng đội hình này, ở đây bất cứ vị nào dù là trốn tại trong nhà nhân gia cũng có thể xông vào bắt người xách cổ mang đi, không cần phải như thế đại động can qua. Đáng tiếc, không biết Triệu Minh Nguyệt cây gân nào không đúng, lần này là quyết tâm đồng sinh cộng tử rồi:
“Tống Khuyết ngươi không cần khuyên nữa, Bản cung nói lời giữ lời, đã ta nói ra không bỏ rơi đồng bạn tự nhiên sẽ thực hiện. Đến lúc nguy hiểm, ngươi có thể tự tìm cách thoát thân, ta sẽ không thêm trách tội.”
Nghe nàng nói đường hoàng, Tống Khuyết cũng là bó tay.
Lão tử dù có thể chạy thoát nhưng sau đó còn dám về nhà sao, ngươi lão cha không đem ta lột da mới là lạ.
Lên nhầm tặc thuyền, đã đi theo một vị Hội trưởng như này hắn còn biết làm sao, Tống đại quan nhân lúc này chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nắm chặt Ô Long Đao chuẩn bị, trước tiên đánh một hồi xem xét tình hình rồi lại nói.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, từ lúc hai người đối thoại cho đến bây giờ, cũng chỉ là vừa kịp thời gian để Lâm Chấn Kiệt mấy người đuổi đến nơi thôi, gặp tiểu tặc này không chạy, Minh Nguyệt mới hài lòng quát lớn một tiếng:
“Hàn thúc, mau ra tay!”
“Rõ, tiểu thư!”
Theo Yêu Cơ ra lệnh, ngay lập tức từ trên đỉnh đầu mấy người mấy chục trượng, một đạo ánh kiếm dài màu bạc như thiên ngoại lưu tinh thế không thể đỡ ầm ầm chém xuống, nhắm thẳng ngay đang gắt gao truy đuổi phía sau Âu Dương Tình lẫm liệt mà đâm tới.
Lão bà kia thấy thế cũng không sợ, trái lại cười the thé lên sung sướng:
“Lưu Tinh Kiếm Hàn Phi, bản tọa đã sớm biết ngươi vẫn luôn ở quanh đây. Hừ, hôm nay ta cũng sẽ nhân tiện đem ngươi tiêu diệt, một lúc bắt đi Triệu lão cẩu nữ nhi cũng gãy hắn chân chó, xem như trước thu mấy phần lợi tức.”
“Âu Dương Tình, ngươi muốn chết!”
Bên này Hàn Phi nghe yêu bà này nói khó nghe như vậy, hai mắt liền dâng trào lẫm liệt sát cơ, trên tay kiếm bùng nổ ra càng thêm đáng sợ uy năng, dùng thiên quân vạn mã thế không thể đỡ cực tốc đâm về địch nhân.
“ẦM!!!” – Giữa đêm tối nỏ tung lên một quả cầu sáng chói lòa, xung quanh cây cối đá vụn bị kình khí quật bay ngược ra xa không biết bao nhiêu mét.
Tống Khuyết một đoàn người cũng bị cái này khủng khiếp dư chấn khiến cho không thể mở mắt, vội vàng dùng tay che mặt đồng thời vận công bảo vệ thân thể.
Cảm nhận vị này vẫn đi sau lưng Triệu Minh Nguyệt người bảo hộ khí tức, Tống Khuyết lúc này âm thầm nhướng mày.
Cái này khí thế???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.