Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 310: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử




Tiểu sơn thôn,
Tống Khuyết, Minh Nguyệt 4 người đang vui sướng chia nhau thưởng thức món thịt thỏ nướng thơm nồng cùng tiền thế Cái Bang đặc sản gà đắp đất.
Vốn Tống đại quan nhân còn định mời Trịnh Sảng, nhưng nghĩ đến mời cô nàng này vậy đồng nghĩa sẽ dẫn theo cái kia Chúc Doãn Minh mặt trắng nhỏ, vì thế hắn rất sảng khoái cho next rồi.
Cuối cùng chỉ có 3 vị thực khách được vinh hạnh hưởng dụng Tống – MasterCheft cao siêu trù nghệ.
Tự nhiên tất cả đều là lớn tiếng xuýt xoa, ngay cả tính tình thanh lãnh như Minh Nguyệt cũng phải hai lần cho ra lời khen ngợi.
“Tống huynh đệ, thật sự bội phục. Ngươi không những võ đạo xuất chúng lại còn có rất nhều tài lẻ, mà tất cả đều là đại sư tạo nghệ, so với ngươi ta cũng bắt đầu cảm thấy tự ti mặc cảm rồi.”
Nghe Tưởng Bình ca ngợi cao như thế, Tống gia trong lòng tự nhiên cực kỳ cao hứng, mặt ngoài còn một bộ khiêm tốn rụt rè:
“Tưởng huynh quá lời, chỉ là con nhà nghèo sớm đương gia. Ta không nấu ăn vậy chỉ có thể chết đói, luyện riết rồi cũng thành quen mà thôi, hai chữ đại sư không dám nhận.”
“Ha ha, Tống huynh đệ còn là quá khiêm nhường, lão Tưởng ta cũng là như ngươi cô nhi xuất thân, may mắn được sư phụ thu nuôi mới có như ngày hôm nay. Nhưng ta ngoại trừ đánh đánh giết giết vậy cái gì cũng kém cỏi, thơ văn một khiếu không thông không nói, ngay cả việc dã ngoại nấu nướng như này, không làm cháy cũng đã là cám ơn trời đất rồi. Cùng ngươi so quả thật xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.”
Lão Tường liền phải khen hắn lên trời cao, nhưng lần này Cơ mỹ nữ hiếm thấy không nhảy ra đánh mặt, ngược lại rất tán đồng gật gù:
“Tưởng sư huynh nói không sai, Tống Khuyết ngươi này một tay tuyệt đối xưng được với hai chữ đại sư, nếu ngươi mà không luyện võ đi mở tửu lâu, nhất định sẽ vô cùng đắt khách. Hì hì...”
Cơ Dao nói để mấy người cười rộ lên, Tống Khuyết cũng không ngại cười sang sảng:
“Ha ha, ta cũng là may mắn có cha ta dạy dỗ mới luyện ra được trù nghệ như ngày hôm nay.”
“Ồ, nhà ngươi vậy chính là gia truyền làm bếp?” – Cơ Dao hiếu kỳ chớp hai mắt to hỏi thăm.
Có lòng trêu mọi người, Tống lão gia chỉ lắc đầu tỏ vẻ cao thâm mạc trắc:
“Không phải, chỉ là cha ta dạy, muốn chạm đến trái tim của nữ nhân, con đường ngắn nhất chính là đi qua dạ dày. Ta luôn coi điều này là chí lý, vì thế từ nhỏ đã quyết tâm luyện tốt một phen trù nghệ để mai sau còn tiện bề cưới lão bà.
Cơ mỹ nữ, đồ ăn ngươi cũng đã ăn, trong lòng đã thấy cảm giác gì khác lạ chưa?”
“Xì....”.... “Ha ha ha...”
Minh Nguyệt, Tưởng Bình hai người bị thằng này lẳng lơ bộ dạng trêu đến không nhịn được bật cười, Cơ Dao còn là đỏ chín mặt trợn mắt hờn dỗi:
“Chỉ bằng mấy món ăn này đã nghĩ cầm tù bản cô nương phương tâm, ngươi tiếp tục nằm mơ đi.”
“Con tim ta đau quá! Quả nhiên một ngôi nhà tranh hai trái tim vàng cái gì đều là trong tiểu thuyết chuyện lừa người.” – Tống Ảnh đế đau triệt tâm can bụm ngực gào lớn.
Gặp tiện nhân này khoa trương biểu diễn, 3 người đều vui vẻ ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Lạc lạc lạc... Tống Khuyết ngươi nếu không phải mặt mũi quá dọa người rồi vậy hẳn cũng sẽ không thiếu người mến mộ. Để lần này trở về trong cốc bản tiểu thư cố mà làm vì ngươi mai mối một phen, trong nhà ta còn rất nhiều tỷ muội đối với ngươi cảm thấy rất hiếu kỳ đây.”
Cơ Dao càng thêm vô tình cho hắn bổ đao để Tống soái ca cực độ bất mãn.
Ca nhìn giống như người đói bụng ăn quàng sao, giống ca bực này thân phận, không phải đại mỹ nữ vậy đừng nói chuyện rồi. Tiện nhân này còn rất kiểu cách ngạo kiều khinh thường:
“Ta không thể không phê bình ngươi, Cơ Dao! Ánh mắt ngươi thật sự rất kém. Bày đặt bên cạnh một vị tuyệt thế mỹ nam tử không nhìn ra còn mất công bỏ gần tìm xa, để minh châu ám đầu, bảo thạch bị long đong..”
“Ngươi? Còn mỹ nam tử? Hừ, thôi đi...”
Triệu, Tưởng 2 người đều mùi ngon xem đôi này oan gia cãi vã.
“Ngươi không tin, ở Linh Giang còn có ta truyền thuyết, nhất ngộ Tống Khuyết lầm chung thân ngươi không biết sao? Mau mau hỏi Tuệ Vô! Lão đệ, có phải khi xưa ca gương mặt này là soái đến ngây người? ” – Tống bà tám không phục gọi lên tiểu đệ trợ trận.
Làm sao dây dưa đến cả ta rồi? Ăn cái bánh bao cũng không yên! – Tuệ Vô buồn bực thiếu điều nói thô tục.
Nhưng khiếp sợ Tống gia dâm uy, hòa thượng này còn thành thật gật đầu:
“A Di Đà Phật, chỉ là một thân túi da thôi, chư vị hà tất vì thế mà tranh cãi. Nhưng Tống huynh trước đó quả thật tướng mạo đường hoàng, là nhất đẳng mỹ nam tử.”
“Thấy chưa thấy chưa, người xuất gia không nói dối. Cơ Dao, ngươi biết bản thân sai lầm rồi đi? Nhanh lên, hối hận còn kịp.” – Tống Khuyết hớn hở quát lớn.
“Phi! Ai hối hận rồi, bản cô nương mới mặc kệ ngươi đẹp hay xấu đâu, ta sau này nhất định phải tìm đến Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Phàm Nhạc công tử để tỏ tình. Bản cô nương quyết định đời này ngoại trừ Nhạc công tử quyết không lấy chồng.”
Lớn mật hào phóng như vậy? Nhìn tiểu cô nương này hoa si bộ dáng Tống lão gia cũng là mộng bức.
Cái gì Bất Phàm, Bất Quần?
“Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Phàm? Người này vậy lại là từ chỗ nào chui lên?”
Đổi lại hắn câu hỏi chính là Cơ Dao hai mắt trợn lên đầy sát khí, Tưởng Bình vậy vội vàng thay hắn giải thích:
“Nhạc công tử chính là Kim Trung đạo nổi danh thiên kiêu, đồng thời cũng là hiện nay được công nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.”
Hoa lệ không để ý Cơ Dao phún lửa hai mắt, Tống đại quan nhân khinh thường lắc đầu:
“Cái gì Quân Tử Kiếm, lấy ngoại hiệu này 9 thành đều là tiểu nhân giả dối ngụy quân tử. Cơ Dao nha Cơ Dao, ngươi cái này ánh mắt, thật sự không cứu.
Hơn nữa như loại đó mặt hàng, chỉ cần Tống mỗ lộ mặt ra giang hồ vậy còn không ngoan ngoãn cụp đuôi nhường ra Thiên Hạ Đệ Nhất cái này bảo tọa, ngươi nha ngươi... haizzz”
“Tống tặc, lão nương nhất định phải cùng ngươi quyết sinh tử!”
Từ thần tượng cho đến bản thân đều bị tiện nhân này bình phán không đáng một đồng, Cơ Dao lập tức như con nhím xù lông táo bạo phải lập tức rút kiếm.
“Bình tĩnh bình tĩnh...”
Đang ăn vui vẻ Tưởng Bình, Triệu Minh Nguyệt cũng bị biến cố bất ngờ dọa đến trợn mắt há mồm, cũng may lão Tưởng phản ứng nhanh, vội vàng trấn an xua đi cái kia con kia phẫn nộ hổ cái. Một bữa cơm cũng thuận tiện như thế mà tan, chỉ còn Tống gia ngồi hờn dỗi tiếp tục cắm đầu giải quyết nốt lương thực.
Vạn ác xem mặt thế giới! Hắn làn này xem như đối với Cơ Dao cùng mấy vị mỹ nữ là triệt để thất vọng rồi. Vốn cũng không phải không có tâm đi tìm kiếm một đoạn tình yêu đẹp Tống đại quan nhân trong lòng một chút ý tưởng lập tức tắt, bây giờ vẫn là thành thật tăng lên thực lực mới là tuyệt vời.
Mà nói lại, từ khi hắn đem Thiên Chuy Bách Luyện công luyện đến đại thành, cả năm trời qua đi môn này khỉ gió hoành luyện công phu tiến bộ có thể nói chậm như rùa bò, cái này cũng khiến Tống gia rất là hoang mang.
Rất có thể phải đợi bản thân tu luyện ra chân khí, môn này võ công mới có thể hoàn thành viên mãn. Không tìm ra đầu mối Tống Khuyết cũng chỉ có thể như thế suy đoán rồi.
Nhìn cái gì mà nhìn – Gặp đám quần chúng còn quỷ dị đánh giá mình, đang không mấy vui vẻ Tống lão gia tức giận trợn mắt đe dọe, đợi tất cả sợ hãi quay mặt đi hắn mới tiếp tục vùi đầu xuống miệng lớn mở ra ăn.
.......
Đêm,
Một khu vô danh hoang sơn dã lĩnh, mấy bóng người đang quỷ quỷ bí bí tụ tập nơi này.
“Mục tiêu bây giờ ở đâu?” – Một giọng nữ nhân già nua khàn khàn dẫn đầu vang lên.
“Hồi Âu Dương Pháp vương, tất cả đều theo như kế hoạch. Đối phương một đoàn người đã bị chúng ta manh mối để lại dẫn tới bên kia tiểu sơn thôn, hiện đang nghỉ đêm tại đấy.”
“Khặc khặc, Hoắc Trưởng lão ngươi làm rất tốt. Lần này phải nhất định bắt sống nữ nhân kia đem về cho Tông chủ, nàng một đôi mắt vậy để cho Thiên Hà Kiếm Phái người tao đạp thật sự phung phí của trời.”
“Rõ! Pháp vương, hôm nay Tông chủ không biết có hay không có mặt?” – Trong đám người, ngoại trừ Âu Dương Pháp vương duy nhất một nữ nhân lúc này chần chờ hỏi thăm.
“Làm sao, việc cỏn con như này các ngươi cũng cần Tông chủ đích thân ra tay?” – Âu Dương Pháp vương nhướng mày không vui lạnh lùng quát hỏi.
“Không phải không phải, Pháp vương, chỉ là....”
“Hừ, ngươi sợ Hàn Phi? Hừ, yên tâm, Lưu Tinh Kiếm đã có bản Pháp Vương quấn lấy, việc của các ngươi chỉ là bắt nha đầu đó về cho ta. Hừ, Triệu Tinh Thần hắn nghĩ cử mình ái tướng đi theo bảo vệ liền an toàn không lo, lần này chúng ta phải cho hắn nếm thử nỗi đau mất nữ, trả lại mối thù hơn chục năm qua bọn hắn Thiên Hà Kiếm Phái chém giết chúng ta Huyễn Thần Tông không biết bao nhiêu tử đệ.”
“Nhân thủ đã đủ, bây giờ lập tức đi thôi, chậm thì sinh biến.”
“Rõ! Pháp Vương!”
Cả lão bà này vậy nơi này tổng cộng có 7 người, theo nàng ra lệnh một tiếng tất cả đều nhanh chóng phi thân mình đạp lên ngọn cây bay đi. Cái này tốc độ cùng quấn quanh người một tầng chân khí, vậy không khó nhận ra cả 7 người đều thuần một sắc Nhất lưu cao thủ đấy, cỗ lực lượng này đã là cực kỳ khủng bố.
Không biết bị người nhằm vào Phượng Hoàng Hội bên này mấy người vẫn là yên tâm nghỉ ngơi.
Bên ngoài chỉ còn Tống Khuyết cùng Tuệ Vô hai người còn thức.
Theo Tống lão gia đào từ dưới đất lên hai con gà đắp đất mới nguyên, cùng từ trong không gian âm thầm lấy ra một bình Liệt Hỏa Tửu, hai con ma men liền cứ thế sung sướng ngồi ngoài sân uống rượu chuyện trò.
“Lão đệ, xong chuyến này ngươi còn đi lịch luyện ở đâu không hay quay về trong Tự, nếu không cùng ta đi Thanh Hà một chuyến, hai chúng ta nếm thử ca mới ủ ra Long Huyết Tửu, đảm bảo sẽ không để ngươi thất vọng.”
Nghe đến rượu ngon, Tuệ Vô tâm là cực kỳ hướng tới, nhưng cân nhắc một hồi, hắn mới tiếc nuối lắc đầu:
“Để lần sau tiểu đệ nhất định sẽ qua, lần này ta có lẽ lại phải về trong Tự tiềm tu một chuyến, đợi đột phá Thất giai mới có thể xuống núi.”
Lời đến chỗ này, không khí lại bắt đầu trở nên vi diệu. Đầu trọc này nếu một khi đột phá, vậy nhất định thực lực sẽ tăng một mảng lớn, khi đó khả năng tìm tiện nhân nào đó thử nắm đấm thuận tiện báo thù xác suất là rất lớn.
Có tiểu đệ ngày ngày muốn xoay người làm đại ca như này Tống lão gia cũng cảm thấy trong lòng áp lực sơn đại.
Thầm nghĩ trở về cũng nhất định phải tiềm tu, Tống Khuyết không quên giơ chén cho hắn dâng lên chúc phúc:
“Vậy ta chúc lão đệ ngươi thuận lợi đột phá, sau này nhất định phải trở lại Thanh Hà thăm ta một chuyến.”
“A Di Đà Phật, nhất định. Tống huynh nếu có việc cũng có thể viết thư đưa đến Dương Nam Cự Kình thương hội cho ta, bọn họ sẽ lập tức cho người về Linh Ứng Tự báo cho tiểu tăng.”
“Ha ha, tốt, cạn!”
“Cạn!”
Uống cạn chén rượu, vốn còn đang muốn nói gì Tống Khuyết sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Không ổn, địch tập!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.