Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 45: Giết nhầm người




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Bàng Bân là cao thủ Chân Nguyên cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật.
Cũng không kém bao nhiêu so với gia chủ tam đại gia tộc Thiết Thạch thành.
Nếu hắn ta thật muốn đối phó với đám con cháu đệ tử trẻ tuổi thế gia tông môn, gần như là dễ như trở bàn tay.
Cái gì gọi là võ giả Ma đạo?
Đây chính là võ giả Ma đạo!
Không mặt mũi, cũng không chú ý tới phong độ của cao thủ võ giả.
Chỉ cần hắn ta muốn giết, hắn ta dám giết!
Cho dù đứng trước mặt hắn ta là bình dân, hắn ta cũng có thể hạ thủ được.
Cho dù Bàng Bân hơi áp chế tu vi, biểu hiện ra thực lực Khí Hải cảnh, nhưng chỉ trong mấy chiêu, hắn ta đã giết ba võ giả thế gia tông môn.
Dòng nước ấm quen thuộc lại chảy khắp toàn thân, Bàng Bân có thể cảm thụ được thân thể được cường hóa, cùng với chân khí trong cơ thể tăng lên.
Tuy rằng loại tăng trưởng này tương đối nhỏ bé, nhưng đã đủ để khiến hắn ta kích động.
Sau khi trở thành cao thủ Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, hắn ta đã bị vây ở bình cảnh rất lâu rồi.
Mỗi một lần hắn ta mạnh hơn một chút, đều hết sức đáng quý.
Ở Bạch Toa quận, võ giả Chân Nguyên cảnh hậu kỳ 27 tuổi đã có thể tính là nổi tiếng.
Nhưng Bàng Bân biết, trên đại lục này, trong số đám bạn cùng lứa, thiên phú và thực lực của hắn ta chỉ có thể tính là trung đẳng.
Chỉ có người trở thành cao thủ Tiên Thiên trước mười tám tuổi, mới có cơ hội bước trên võ đạo vô thượng!
Bạch Toa quận quá cằn cỗi!
Ở toàn bộ Nam Vân quốc, thực lực tổng hợp của võ giả Bạch Toa quận vẫn luôn lót đáy.
Mà Nam Vân quốc cũng chỉ là một tiểu quốc ở Nam Vực mà thôi.
Bàng Bân có thể cảm giác rõ ràng, bản thân nhỏ bé vô lực tới cỡ nào. Hắn ta đã từng uể oải, gần như bỏ qua lý tưởng của chính mình.
Nhưng sau khi hắn ta lấy được Xích Huyết Kiếm, trải qua thời gian vừa rồi, mộng tưởng vốn bị đè ép trong lòng lại một lần nữa nảy mầm lớn mạnh!
"Giết hắn ta đi!"
Rất nhanh, đám đệ tử thế gia tông môn đã kịp phản ứng.
Một võ giả bình dân như Bàng Bân cũng dám đánh lén bọn họ.
Điều này khiến đám đệ tử thế gia tông môn cao ngạo kia khó có thể chịu được!
Dù sao thì ba môn phái lớn cũng đã hứa sẽ cho bọn họ cùng tiến vào bí cảnh.
Rõ ràng đám võ giả bình dân như Bàng Bân này đang phá hư chuyện tốt của bọn hắn!
Bọn hắn cảm thấy, bọn hắn không trợ giúp ba môn phái vây công đám võ giả tán tu đã nể mặt đám tán tu lắm rồi!
Không nghĩ tới lại có tên tán tu không biết sống chết dám đối phó bọn họ.
Chẳng qua, tên này chỉ là một võ giả Khí Hải cảnh mà thôi!
Mấy đệ tử thế gia tông môn Khí Hải cảnh rút kiếm đánh về phía Bàng Bân, Bàng Bân tiếp hai chiêu, sau đó hắn ta giả bộ không đủ thực lực lui trở về trong đám võ giả bình dân.
Giết người xong còn muốn chạy?
Thật coi bọn hắn là bùn sao?
Bình thường, các đệ tử thế gia tông môn có quan hệ khá tốt, giữa hai bên đều có chút liên hệ, thậm chí còn có quan hệ thân duyên.
Sao bọn họ có thể để Bàng Bân thoát thân một cách đơn giản như vậy?
Có người dẫn đầu truy sát Bàng Bân, những đệ tử thế gia tông môn khác cũng theo dòng truy sát tới.
Thân pháp của Bàng Bân không tệ, hắn ta như cá chạch trượt trong đám người, không chút ngừng lại.
Luôn có thể thoát hiểm khỏi thế giáp công của bọn họ.
Mấy võ giả bình dân ngăn cản trước mặt bọn họ, đương nhiên bọn họ không chút do dự giết chết những người cản đường.
Chẳng qua trong số võ giả bình dân cũng có một ít cọng rơm cứng hoặc một số người hung ác tính tình nóng nảy, không lâu lắm bọn họ đã bị dây dưa.
Những đệ tử thế gia tông môn khác đi lên giải vây, nhưng võ giả bình dân cũng không phải bất tài, cùng nhau gia nhập hỗn chiến.
Kết quả là, toàn bộ tràng diện sắp biến thành đệ tử thế gia tông môn, ba môn phái cùng với võ giả bình dân hỗn chiến lớn.
Bàng Bân trốn ở một bên, lấy mặt nạ xuống, cười tủm tỉm nhìn tam phương hỗn chiến.
Trong lúc ngẫu nhiên, hắn ta thấy một võ giả trẻ tuổi, chỉ hơn hai mươi tuổi bị một con em thế gia anh tuấn bất phàm đánh cho đỡ trái hở phải, chật vật không chịu nổi.
Võ giả trẻ tuổi có thực lực Khí Hải cảnh sơ kỳ, không kém nhiều so với đối thủ.
Nhưng kiếm pháp của đối phương rất tinh diệu, một thanh mảnh kiếm múa máy tới kín không kẽ hở, thường xuất kỳ bất ý đâm về phía nhược điểm của võ giả trẻ tuổi, lưu lại một vết máu trên người võ giả trẻ tuổi.
Bàng Bân tiến lên, một kiếm đâm vào hậu tâm của đối phương.
Vị nam tử anh tuấn xuất thân cao quý chết không nhắm mắt.
Võ giả trẻ tuổi nhìn bộ thi thể kia, che vết thương không ngừng chảy máu trên ngực, cảm kích từ đáy lòng nói: "Cảm ơn!"
"Ta đã sớm ngứa mắt đám con em thế gia mắt mọc trên đỉnh đầu này, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Bàng Bân rất hào phóng nói.
"Đám tạp chủng này!" Võ giả trẻ tuổi nhổ một ngụm nước bọt mắng, "Rõ ràng ta không trêu chọc bọn hắn!"
"Ngươi cho rằng ngươi không trêu chọc bọn hắn thì bọn hắn sẽ không ra tay với ngươi?" Bàng Bân trưng ra bộ dạng nhìn thấu thế thái, "Ngươi quá ngây thơ."
Trần Hạo ở trong Xích Huyết Kiếm mắng to Bàng Bân vô sỉ.
Rõ ràng đám người kia là hắn ta trêu chọc tới!
"Ta tên Tả Tiểu Thiên, dù thế nào đi nữa, hôm nay vẫn đa tạ!" Tả Tiểu Thiên cũng không tức giận vì Bàng Bân nói hắn ta quá ngây thơ, mà tiếp tục dùng giọng điệu cảm kích nói, "Sau này nếu có chuyện cần ta giúp, ngươi cứ mở miệng!"
"Sau này hãy nói, ta đi giúp đỡ những người khác!" Bàng Bân nói, "Đừng xem đám người này không vừa mắt chúng ta, thực lực bọn hắn thực sự rất mạnh, nếu cùng cấp bậc, đơn đả độc đấu, chúng ta không phải đối thủ của bọn hắn."
"Tất cả các ngươi dừng tay cho lão phu!" Rốt cục cao thủ Tiên Thiên cũng chạy tới, hắn ta đứng giữa không trung quát lớn, "Toàn bộ dừng lại!"
Không thể không nói, lực uy hiếp của cao thủ Tiên Thiên thật sự mạnh mẽ!
Thế nhưng dưới tình huống này, thật không có mấy người đáp lại hắn ta.
Có tám võ giả đã dừng lại tại chỗ, nhưng năm trong số đó bị đối thủ nhân cơ hội giết chết.
Trong số năm người đã chết đi này, có bốn người là thành viên ba môn phái.
Vật lộn sống mái, tất cả mọi người đánh nhau thật tình, ai ngừng tay bỏ vũ khí xuống người đó là kẻ ngốc!
Mọi người lại lần nữa đánh nhau.
Cao thủ Tiên Thiên cao cao tại thượng hơi xấu hổ!
Chỉ là một đám võ giả hậu thiên, vậy mà chúng dám không nể mặt hắn ta, điều này khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Từ sau khi trở thành cao thủ Tiên Thiên, võ giả hậu thiên nào gặp hắn ta mà không một mực cung kính?
Tại thế giới lấy thực lực vi tôn này, bạo lực là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, cũng nhanh nhất.
"Nếu các ngươi không dừng tay lại, lão phu sẽ động thủ!"
Ở đây tối thiểu cũng có hơn vạn võ giả, người càng nhiều, lá gan của mọi người cũng lớn hơn.
Mọi người cho rằng, nếu đám võ giả bình dân ở đây có thể đoàn kết một lòng, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng phải lui bước.
Cao thủ Tiên Thiên thấy không ai đáp lại hắn ta, hắn ta lập tức sinh ra suy nghĩ dùng giết chóc để áp chế đám võ giả bình dân này.
Dưới tình huống bình thường, đây là phương pháp hợp lý nhất!
Từng đạo đao khí màu đỏ lập tức chém xuống phía dưới, trong nháy mắt, bảy tám võ giả đầu một nơi thân một nẻo.
Ánh mắt Bàng Bân co rụt lại, tùy ý tìm một đối thủ có thực lực nhỏ yếu tiếp tục chiến đấu, không ngừng tới gần biên giới chiến trường.
Dưới tình huống này, hắn ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Trừ hắn ta ra, cũng có một số võ giả tỉnh táo bắt đầu chậm rãi lui bước.
Hắn ta thấy rõ, đao khí của cao thủ Tiên Thiên kia đều hướng về phía võ giả thực lực cao cường không phải người của tam đại môn phái.
Cao thủ Tiên Thiên và võ giả hậu thiên có chênh lệch cực lớn, sau khi liên tục giết hơn ba mươi võ giả, vị cao thủ Tiên Thiên kia đã có chút giết tới điên rồi!
Chẳng qua đúng lúc này, một vị lão giả râu bạc trắng lại tiến lên la lớn: "Đoàn trưởng lão, đừng giết đừng giết, dừng lại trước đã!"
"Vì sao?" Đoàn trưởng lão đè nén tức giận hỏi.
"Ngươi... ban nãy ngươi giết nhầm người!"
"Giết nhầm người?" Đoàn trưởng lão không nhịn được nói, "Làm sao có thể? Ta không giết một đệ tử nào của Bạch Hạc phái và Thiết Kiếm tông cả!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.