Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 28: Bạch gia ra tay




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Liên tiếp ba ngày, lúc trời tối, Phó Viễn Minh lại giết khắp Thiết Thạch thành khiến lòng người bàng hoàng.
Chỉ cần là người, hắn ta sẽ giết, phú thương, bình dân, bần dân, thành vệ binh, thành viên chi thứ của tam đại gia tộc... Nơi hắn ta đi qua không còn một ngọn cỏ.
Cho dù thành vệ hơn ngàn nhân mã, cũng không cách nào bảo vệ toàn bộ Thiết Thạch thành, không phải sao?
Buổi tối, hơn ngàn nhân mã chỉ có thể phân tán ở các nơi trong Thiết Thạch thành, người phân tán, lại cho Phó Viễn Minh có thời cơ lợi dụng.
Trong ba ngày này, Trần Hạo nhìn thực lực của Phó Viễn Minh điên cuồng tăng lên, nhìn Phó Viễn Minh nhập ma.
Trước đây hắn ta còn có thể thỉnh thoảng ôm trường kiếm lẩm bẩm lúc đêm khuya vắng người.
Nhưng trong ba ngày qua, ngoại trừ giết người, hắn ta không tiếp tục nói câu nào.
Không giết người, hắn ta như khúc gỗ, lúc giết người, hắn ta như tên bệnh tâm thần, vô cùng điên cuồng.
Lưu Dũng Minh bị thành chủ mắng té tát, thậm chí thành chủ còn ra lệnh, trong vòng 3 ngày, nếu như không thể giết chết người điên kia thì hắn ta phải chết.
Lưu Dũng Minh đã hận Phó Viễn Minh muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta không bắt được người điên này.
Càng khiến người ta lo lắng là, người điên kia càng giết càng mạnh!
Rất nhiều người đã vững tin, Phó Viễn Minh tu luyện công pháp ma đạo cao cấp, chỉ có võ giả tu luyện công pháp ma đạo thực lực mới sẽ tăng lên khủng bố như thế.
Ngày hôm qua, một vị phó thống lĩnh Chân Nguyên cảnh sơ kỳ của thành vệ binh bị chém dưới kiếm của người điên kia, đổi lại bình thường, nhất định Lưu Dũng Minh sẽ len lén bày rượu chúc mừng, thế nhưng hôm nay... ngay cả bản thân hắn ta cũng khó bảo toàn!
Đều do tên Huyết Lang chết tiệt...!
Hắn ta không nhịn được thầm mắng trong lòng.
Sau khi giả chết mai danh ẩn tích không tốt sao? Vì sao hết lần này tới lần khác hắn ta còn muốn đi chọc người điên kia?
Khi Lưu Dũng Minh sắp tới phủ thành chủ, nhìn thấy từng nhóm xe ngựa kéo đầy hàng hóa ra khỏi thành. Hắn ta nhận ra tiêu chí trên xe ngựa, đây là đoàn xe của thương hội Bạch Thạch.
"Đây là đoàn xe của thương hội Bạch Thạch đúng không?" Có người đi đường dò hỏi, "Bọn họ muốn dọn nhà sao?"
"Nhất định là vậy, cái gì cũng đóng gói lại, đây đã là thương đội thứ ba rời khỏi thành hôm nay!"
"Ta nghe nói, Trần gia mở vài tiệm cầm đồ trong thành cũng dọn đi ngày hôm qua rồi."
"Buổi sáng hôm nay nhà biểu muội ta cũng đã tới nông thôn tránh tai nạn."
"Hay là ta cũng về nhà thu dọn hành lý, quay về nhà cũ của ta ở một thời gian ngắn."
"..."
Phó Viễn Minh liên tiếp giết người, thành vệ binh bất lực, toàn bộ Thiết Thạch thành lâm vào khủng hoảng.
Một số gia đình có tiền dứt khoát chuyển nhà, bởi vì vấn đề an toàn, một số thương hội cũng bắt đầu rời khỏi.
Lưu Dũng Minh biết, nếu như tiếp tục để Phó Viễn Minh càn rỡ như vậy, toàn bộ Thiết Thạch thành sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, cho dù là thành chủ đại nhân cũng không gánh nổi loại tổn thất này.
Hắn ta do dự, rốt cục cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi về phía Bạch gia.
Chuyện này là do người của Bạch gia bọn họ trêu ra, như vậy người của Bạch gia bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm.
Tiến vào Bạch gia, nhìn thấy Bạch Vô Ưu.
Bạch Vô Ưu khoảng chừng năm mươi tuổi, tu vi Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, cao thủ số một số hai Thiết Thạch thành. Bình thường hắn ta bảo dưỡng không tệ, thoạt nhìn tựa như một người trung niên hơn ba mươi tuổi.
Hắn ta giữ lại râu ngắn, sắc mặt hồng nhuận, khí chất nho nhã, trên mặt luôn mang theo ý cười, khiến người ta luôn cảm thấy hắn ta là người tốt!
Nếu Lưu Dũng Minh không biết những chuyện dơ bẩn Bạch Vô Ưu và con trai hắn ta đã làm, sợ rằng hắn ta cũng sẽ cho rằng Bạch Vô Ưu là người tốt!
Lưu Dũng Minh mở cửa vào, nói thẳng: "Thành chủ đại nhân đã hạ tối hậu thư cho ta, trong vòng ba ngày ta nhất định phải giải quyết người điên kia, Bạch gia các ngươi nhất định phải ra tay!"
Cho dù Phó Viễn Minh giết người trong Thiết Thạch thành, giết tới bầu trời đen kịt, thậm chí ảnh hưởng đến thành viên chi thứ của tam đại gia tộc, nhưng người của tam đại gia tộc vẫn không ra tay, chỉ triệu tập đám thành viên chi thứ ở Thiết Thạch thành về dòng chính dừng chân tạm.
Bằng không sao Phó Viễn Minh có thể không kiêng nể gì như thế.
"Còn có, Bạch Phong Lăng, ngươi đừng lén lén lút lút trốn sau bình phong, cách xa như vậy nhưng ta vẫn có thể ngửi được mùi thúi trên người của ngươi!"
"Lưu Dũng Minh, miệng của ngươi vẫn thúi như vậy!" Bạch Phong Lăng không vui đi ra từ phía sau bình phong, nói, "Còn có, việc bắt người điên kia là chuyện của thành vệ binh các ngươi, liên quan gì tới Bạch gia chúng ta?"
"Ngươi còn không thấy ngại nói ra, trước đây ta đã nói xong với cha ngươi, ta không bại lộ chuyện của ngươi, cũng có thể giúp ngươi giả chết, Bạch gia các ngươi kết minh với ta, Bạch gia các ngươi ủng hộ ta làm thống lĩnh, sau khi ngươi giả chết cũng không được dùng thân phận Huyết Lang để xuất hiện. Kết quả hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn đi chọc người điên kia!" Lưu Dũng Minh cắn răng nghiến lợi nói, "Kết quả tốt rồi, người không giết được, còn bức người ta điên mất, lưu lại cho ta một cục diện rối rắm lớn như thế!"
"Ai biết được con hàng kia lại che giấu thực lực, còn vô sỉ như vậy." Bạch Vô Ưu có chút hối hận, chỉ có điều hắn ta vẫn mạnh miệng nói, "Chủ yếu nhất vẫn là thành vệ các ngươi vô năng, ngay cả một người điên cũng không bắt được!"
"Hắn ta tu luyện một loại công pháp ma đạo cực kỳ đáng sợ, hôm qua phó thống lĩnh Giản Khánh Bình đã chết dưới kiếm của hắn ta, là ta hạ lệnh phong tỏa tin tức!"
"Cái gì? Ngay cả một Khí Hải cảnh hắn ta cũng đánh không lại, loại mặt hàng này cũng có thể làm thống lĩnh?" Bạch Phong Lăng châm chọc khiêu khích nói.
Trước đây, Hắc Vân trại hắn ta khổ cực lắm mới thiết lập được đã bị Lưu Dũng Minh tự tay hủy diệt, đương nhiên khi đối mặt với Lưu Dũng Minh, Bạch Phong Lăng không thể tươi cười hòa ái.
"Khí Hải cảnh?" Lưu Dũng Minh sắp bị sự vô tri của Bạch Phong Lăng chọc cười. Hắn ta không đoái hoài tới mặt mũi của Bạch Vô Ưu, lớn tiếng giận dữ hét vào mặt Bạch Phong Lăng, "Giản Khánh Bình cũng giống ta, đều là cao thủ Chân Nguyên cảnh sơ kỳ!"
"Cao thủ Chân Nguyên cảnh? Làm sao có thể?" Bạch Phong Lăng kinh ngạc nói, "Người điên kia không phải là Khí Hải cảnh sao?"
"Sao hắn ta có thể là Khí Hải cảnh? Luận thực chiến, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của Giản Khánh Bình, cho dù cao thủ Chân Nguyên cảnh trung kỳ muốn đánh chết Giản Khánh Bình cũng không phải chuyện dễ dàng. Nói cách khác, người điên đó đã có thực lực Chân Nguyên cảnh trung kỳ, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn ta!"
"Không thể nào, chỉ mới qua vài ngày, hắn ta đã nhảy vọt từ Khí Hải cảnh tới Chân Nguyên cảnh trung kỳ?"
"Sự thực chính là như vậy!" Lưu Dũng Minh đưa mắt nhìn sang Bạch Vô Ưu, "Bạch gia chủ, ngài nói xem thế nào? Phó Viễn Minh kia đã triệt để mê muội, khi giết người sát khí trên người hắn ta ngay cả ta cũng phải sợ hãi. Hơn nữa hắn ta càng giết càng mạnh, từ hôm qua sau khi Giản thống lĩnh chết, sĩ khí của thành vệ đã rơi xuống vực sâu không đáy, ta cũng không biết lần sau khi người điên kia xuất hiện trước mặt thành vệ binh, thành vệ có thể quay đầu bỏ chạy hay không? Dù sao hiện tại ngươi cũng đừng hy vọng ngươi có thể giải quyết người điên kia!"
"Bạch gia chủ, hiện tại toàn bộ Thiết Thạch thành lòng người bàng hoàng, đã có rất nhiều thương hội dọn đi, Thiết Thạch thành không phải chỉ là Thiết Thạch thành của thành vệ chúng ta, còn là Thiết Thạch thành của Bạch gia các ngươi. Hơn nữa nếu cứ để mặc người điên kia tiếp tục đánh giết, đến lúc đó, cho dù ngươi đích thân ra tay, chỉ sợ cũng không chế trụ nổi hắn ta."
Bạch Vô Ưu cũng thật không ngờ, một phế nhân nho nhỏ vậy mà có thể gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Nếu như tiếp tục để người điên kia phát triển, cho dù người Bạch gia không chết, nhưng việc làm ăn của Bạch gia cũng sẽ gặp tổn thất nặng nề.
"Đúng là không thể tiếp tục như thế, ta sẽ ra tay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.