Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 27: Lâm vào đường cùng




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vậy Phó Viễn Minh nên lựa chọn như thế nào đây?
Thiết Thạch thành cũng không lớn, thành vệ binh cộng thêm hai đại bang phái, nói không chừng còn phải cộng thêm ba đại thế gia, hắc bạch hai nhà hợp lực tìm kiếm, căn bản là Phó Viễn Minh không có chỗ trốn, bị tìm ra chỉ là vấn đề thời gian.
Đã bị ép vào đường cùng.
Chết đi như một con giun dế sao?
Tựa như vài vị túc chủ của hắn khi trước?
Lại nói tiếp, hắn ta vốn chỉ muốn yên lặng làm một tiểu nhân vật, có vợ có con, nghiêm túc kinh doanh cửa hàng thịt heo của mình... Cho dù hắn ta chỉ kiêm chức đao phủ, nhưng điều đó không thể thay đổi sự thực hắn ta là một tên đao phủ.
Phó Viễn Minh cúi đầu, hình như hắn ta đang đưa ra một quyết định chật vật không gì sánh được.
Cặp mắt hắn ta từ từ phiếm hồng, ngay cả nửa thân trên cũng chậm rãi bao phủ quầng sáng màu đỏ nhạt.
Khi Phó Viễn Minh động sát ý, kỹ năng "sát khí tràng" bên trong Ma Kiếm sẽ bị kích phát, sát khí ngưng tụ trong cơ thể hắn ta cũng khuếch tán ra không giữ lại chút nào.
Hắn ta đã mất tất cả, hôm nay hắn ta đã lâm vào đường cùng.
Thỏ gấp gáp cũng sẽ cắn người, huống chi là người?
Cho dù thân thể Bạch Phú đang trùm trong chăn, hắn ta vẫn có thể cảm thụ được một luồng hơi lạnh thấu xương!
Phó Viễn Minh ngẩng đầu, đôi con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Bạch Phú.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Phú nhìn thấy ánh mắt đầy rẫy tuyệt vọng và điên cuồng như thế này. Đã từng có một người cha cầu hắn ta cho nợ một ít lương thực, mau chóng cứu con gái mình, thế nhưng hắn ta rất dứt khoát cự tuyệt, dù sao hắn ta cũng là người làm ăn, không phải nơi từ thiện.
Lúc đó người cha kia cũng bày ra ánh mắt giống vậy, chỉ có điều người cha ấy bị thuộc hạ của Bạch Phú đánh chết!
Thế nhưng, ánh mắt Phó Viễn Minh lại không giống.
Hắn ta phát thệ, ngay trong ánh mắt Phó Viễn Minh, hắn ta thấy được tử vong, cảm nhận được sợ hãi vô tận!
Bởi vì chủ nhân đôi mắt này nắm giữ lực lượng có thể giết chết hắn ta!
"Phó đại gia, van cầu ngươi tha ta một mạng, ta không muốn chết, chuyện của ngươi ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung, ta còn có thể cung cấp tình báo cho ngươi..."
"Có thể!"
Bạch Phú phát thệ, đây là lời nói khiến hắn ta cảm thấy vui vẻ nhất đời này.
"Kiếp sau đi!"
"Ách..."
Phàm là người đã nhìn thấy Phó Viễn Minh hành hình đều biết, Phó Viễn Minh hạ kiếm rất ổn, chưa bao giờ khiến người mình dính lấy một giọt máu.
Phàm là người bị Phó Viễn Minh chém đầu đều biết, kiếm của Phó Viễn Minh rất nhanh, chỉ cần hắn ta muốn, ngươi sẽ không thể cảm thụ được một chút thống khổ nào.
Khi đầu rơi xuống đất, vẻ mặt Bạch Phú cũng không dữ tợn, chỉ có chút sững sờ.
Hộ vệ nhà Bạch Phú gặp phải nguy cơ trước đây chưa từng có, vậy mà bọn họ đều chỉ là hạng người bình thường, giống như Phó Viễn Minh khi chưa có được Ma Kiếm vậy, không có kỳ tích phát sinh, rất nhanh bọn họ đã im hơi lặng tiếng bị chém giết sạch sẽ.
Đối mặt với đòn đánh lén của cao thủ Khí Hải cảnh đỉnh phong, bọn họ vô lực như đứa trẻ sơ sinh.
Giết sạch người Bạch gia, thương thế trên người Phó Viễn Minh cũng khôi phục tới tương đối.
Hắn ta tựa trên tường, nhè nhẹ lau sạch trường kiếm, thì thào nói: "Thần kiếm à, chỉ có ngươi cùng ta!"
"Tiểu Vân chết rồi, Thanh Vinh cũng đã chết, có đôi khi, ta cũng muốn đi theo bọn họ!"
"Thế nhưng tưởng tượng tới Huyết Lang, còn có Lưu Dũng Minh còn đang sống thật tốt, ta liền nuốt không trôi cơn tức này!"
"Ta biết, chắc chắn là Huyết Lang có chỗ dựa trong Thiết Thạch thành, có hậu đài, nhưng ta không biết rốt cuộc đó là ai!"
"Lưu Dũng Minh hơn phân nửa là muốn bảo vệ địa vị của hắn ta, từ đó mới đổ hết tất cả trách nhiệm lên người ta, nói không chừng hắn ta còn có liên hệ với Huyết Lang!"
"Gia chủ Bạch gia kia cũng rất khả nghi, ta không tin hai nhân vật khôn khéo của Thiết Thạch thành lại bị Huyết Lang lừa dối..."
"Thế nhưng ta không có thời gian đi chứng minh từng chuyện, bọn họ cũng không cho ta cơ hội ấy."
"Ta không muốn rời khỏi Thiết Thạch thành, từ nhỏ ta đã lớn lên ở nơi này, đời đời sinh sống ở nơi này, ta cảm thấy hơi luyến tiếc. Cho dù chết, ta cũng phải chết ở chỗ này."
"Ta không thích bị coi thành quân cờ, càng không thích bị coi thành con kiến!"
"Ta không muốn chết, chí ít cũng không thể chết như con kiến được!"
"Cho dù ta chết đi, nhất định ta phải khiến đối thủ trả giá thê thảm!"
"Thần kiếm, ta biết ngươi thích máu tươi, ta bảo đảm, ta sẽ để ngươi được hài lòng, còn xin ngươi giúp ta một tay!"
Tối hôm đó, Ma Kiếm hút đủ máu tươi.
Ngày thứ hai, không một cửa hàng nào trên phố Trường Hưng nào mở cửa.
Có người gõ tiệm lương thực của Bạch Phú, cửa khép hờ, sau khi hắn ta đẩy cửa ra đã thấy thi thể không đầu té trên mặt đất, sợ đến vội vã báo cáo thành vệ.
Rất nhanh thành vệ đã chạy tới, kiểm tra xong thi thể trong tiệm lương thực, bọn họ kết luận sơ bộ người hành hung chính là đao phủ Phó Viễn Minh đang bị truy nã gần đây. Rất nhanh bọn họ đã đi tới Bạch gia phía sau tiệm lương thực, phát hiện người một nhà Bạch Phú đều đã đầu một nơi thân một nẻo, kể cả hộ vệ mà Bạch Phú mời tới.
Cũng chưa dừng lại ở đó, sau khi bọn họ kiểm tra xong toàn bộ thi thể, dự định tới hàng xóm nhà Bạch Phú hỏi thăm tình huống tối hôm qua, rất nhanh bọn họ lại phát hiện không đúng. Nhà hàng xóm Bạch Phú cũng chết sạch.
Thảm án diệt môn, không phải thành vệ chưa từng gặp qua.
Thế nhưng ngay cả hàng xóm cũng bị diệt môn thì thật hiếm thấy!
Lúc này thành vệ mới phát hiện, mặt trời đã lên cao, vậy mà toàn bộ phố Trường Hưng không có cửa hàng nào mở cửa. Trước đây, trên con đường này, trái phải hai bên đường bày đầy cửa hàng, đây là một con phố tương đối phồn hoa!
Bạch Phú bị diệt môn, nhưng không thể nào khiến những người khác đồng loạt đóng cửa như vậy mới đúng!
Mồ hôi lạnh túa ra từ trên trán người đội trưởng dẫn đầu.
"Lục soát, lục soát từng nhà!"
Rất nhanh, gần như trong mắt toàn bộ thành vệ tràn đầy lửa giận không đè nén được!
Toàn bộ phố Trường Hưng, tất cả người trên đường này đều chết hết!
Thi thể đều bị chém đầu, không có ngoại lệ!
Đại đa số người đều chết trên giường, chỉ có một phần nhỏ người có thể hơi có chút phản kháng.
"Nhanh, nhanh gọi Lưu thống lĩnh qua đây!"
Lúc Lưu Dũng Minh tới, trên mặt hắn ta là vẻ âm trầm như thể sắp nhỏ nước.
Hung thủ rõ ràng!
Hắn ta cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: "Phó Viễn Minh!"
Từ khi hắn ta nhậm chức tới nay đã gặp phải vận rủi không ngừng. Nhiễu loạn tên ngu ngốc Huyết Lang kia trêu ra hắn ta còn chưa hoàn toàn giải quyết, lại nhảy ra một Phó Viễn Minh giết người lung tung, liên tiếp hai đại án, quả thực là đặt hắn ta trên lò lửa!
Ngày hôm qua, thành chủ đại nhân đã gọi hắn ta tới mắng một trận, nếu như hắn ta xử lý chuyện này không tốt, vị trí thống lĩnh hắn ta tốn hao vô số tâm tư mới nhận được này khó có thể giữ!
"Vội vàng xử lý thi thể, phong tỏa tin tức, tiếp tục giới nghiêm cửa thành, triệu tập toàn bộ thành vệ lục soát từng nhà!"
Vậy mà, cho dù Lưu Dũng Minh muốn phong tỏa tin tức thế nào, tin tức vẫn bị người để lộ ra ngoài.
Thành vệ vốn không phải tổ chức kỷ luật nghiêm minh gì, do mấy võ giả cao lớn thô kệch tụ tập thành, trong đó đám du côn lưu manh hỗn tạp cũng không phải số ít, thậm chí còn có cơ sở ngầm của thế lực khác.
Vẻn vẹn chỉ một ngày, toàn bộ người trong Thiết Thạch thành đều biết chuyện này.
Phố Trường Hưng bị tên gia hỏa dùng kiếm bằng tay trái giết sạch rồi.
Cũng có lời đồn đãi, rằng tên điên kia còn chưa bị bắt, hắn ta còn sẽ tiếp tục.
Giờ này khắc này, không có bình dân nào đứng về phía Phó Viễn Minh.
Bởi vì Phó Viễn Minh là một kẻ điên giết người không chớp mắt.
Tròn một ngày, thành vệ binh không có bất kỳ thu hoạch gì.
Vào ban đêm, Phó người điên lại giết vào khu phú thương ở Tây Thành Thiết Thạch thành, hắn ta giết người lung tung không mục đích, gặp người liền giết, thậm chí có hai mươi thành vệ binh chạy tới cũng bị hắn ta giết chết. Mãi tới khi Lưu Dũng Minh dẫn theo hai phó thống lĩnh qua đây, mới có thể dọa Phó Viễn Minh sợ quá chạy mất.
Lưu Dũng Minh nhìn thảm tượng chung quanh, cả người phát điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.