Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 24: Nhận lầm người




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Khi Phó Viễn Minh nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là tin tức này là giả!
Nhưng khi mỗi người trên đường đều nói như vậy, hắn ta liền dao động.
Thành vệ binh trẻ tuổi thường xuyên đến báo tin kêu hắn ta tới pháp trường lại xuất hiện lần nữa.
"Phó ca, Lưu thống lĩnh kêu ta tới nói cho ngươi biết, Huyết Lang đã bị hắn ta làm thịt, ngươi có thể yên tâm!"
Nếu như Huyết Lang thật sự chết rồi, vậy hắn ta làm tất cả lại có ý nghĩa gì?
Đêm đêm hắn ta không thể say giấc, hắn ta đã giết nhiều người như vậy, hắn ta cố gắng lại điên cuồng như vậy, khi hắn ta cho rằng bản thân đã xấp xỉ có thể đối mặt với kẻ thù, đột nhiên có người nói cho hắn ta biết, kẻ thù đã bị giết! Tuy rằng hắn ta hận Lưu Dũng Minh, nhưng thật ra Huyết Lang mới là kẻ thù hắn ta muốn giết nhất.
Dù sao cũng là Huyết Lang giết người!
... Phó Viễn Minh có chút mê man.
"Huyết Lang thực sự bị Lưu thống lĩnh giết?" Phó Viễn Minh không tin Huyết Lang lại bị giết chết đơn giản như vậy.
"Đương nhiên hắn ta đã bị Lưu thống lĩnh giết." Rõ ràng tâm tình của thành vệ binh trẻ tuổi này cũng không tệ, hắn ta tiếp tục nói, "Đêm qua, có người phát hiện tung tích của Huyết Lang, sau đó chúng ta lập tức bẩm báo cho Lưu thống lĩnh, Lưu thống lĩnh dẫn theo đám thành vệ binh bọn ta vây quanh chỗ Huyết Lang ẩn thân!"
"Thực lực của Lưu thống lĩnh cũng chỉ sàn sàn với Huyết Lang đúng không?" Phó Viễn Minh thấp giọng hỏi.
Tuy rằng Lưu thống lĩnh cũng là cao thủ Chân Nguyên cảnh, nhưng thực lực của hắn ta còn không bằng Huyết Lang. Có người nói khi đánh Hắc Vân trại, Lưu thống lĩnh không chỉ mời một vị cao thủ Chân Nguyên cảnh khác tương trợ, còn vận dụng nỏ quân.
Cho dù thành vệ người đông thế mạnh, nhưng nếu Huyết Lang muốn trốn, Lưu Dũng Minh tuyệt không ngăn được.
"Chuyện này ngươi không biết đâu, chỗ Huyết Lang ẩn thân cách nhà họ Từ rất gần, vừa vây khốn Huyết Lang, đồng thời Lưu thống lĩnh còn dẫn người mời gia chủ Bạch gia ra tay!"
Phó Viễn Minh nghe rõ.
Với tư cách là cao thủ đứng đầu Thiết Thạch thành, một thân thực lực của gia chủ Bạch gia Bạch Vô Ưu tối thiểu cũng phải đạt tới Chân Nguyên cảnh hậu kỳ. Nếu như hắn ta liên thủ với Lưu Dũng Minh, lại thêm thành vệ binh ở bên cạnh hỗ trợ, muốn bắt Huyết Lang là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Nhưng hắn ta lại không dám tin tưởng.
"Gia chủ Bạch gia cũng nể mặt Lưu thống lĩnh quá nhỉ?"
" Gia chủ Bạch gia có đại thù với Huyết Lang!" Thành vệ binh vừa cười vừa nói.
"Thù gì vậy?"
Thành vệ nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý tới, hắn ta mới thần bí thấp giọng nói, "Con lớn nhất của gia chủ Bạch gia đã chết trên tay Huyết Lang, ngươi nói thù này có đủ lớn hay không!"
"Vì sao ta không biết?"
Bạch gia là một trong tam đại gia tộc Thiết Thạch thành, người thừa kế Bạch gia bị giết, chuyện lớn như vậy cho dù Phó Viễn Minh không có bằng hữu gì, cũng không thể không nghe nói tới.
"Đương nhiên là ngươi không biết, ta cũng chỉ mới nghe được hôm qua, nghe nói lúc đó con trai của gia chủ Bạch gia Bạch Phong Lăng kết thù bên ngoài, muốn về nhà ông bà tránh né, nhưng trên đường trở về vừa lúc đụng phải Huyết Lang, kết quả bị hắn ta giết." Thành vệ binh trẻ tuổi nói sinh động như thật, "Nghe nói Bạch Phong Lăng bị giết rất hảm, ngay cả thi thể cũng không toàn thây, là Bạch Vô Ưu xác nhận dựa vào phương thức lấy máu nhận thân?"
"Huyết Lang giết con trai gia chủ Bạch gia, Bạch gia còn để Huyết Lang tiêu dao lâu như vậy sao?"
"Ngươi cho rằng Hắc Vân trại là quả hồng mềm?" Thành vệ binh có chút tự hào nói, "Nếu không phải Lưu thống lĩnh của chúng ta thần cơ diệu toán, dụng binh như thần, giao tế rộng rãi, sao Hắc Vân trại có thể bị phá? Nếu như Bạch gia thực có can đảm trực tiếp khai chiến với Hắc Vân trại, cho dù bọn họ thắng, sợ rằng Thiết Thạch thành sẽ chỉ còn hai đại gia tộc!"
"Gia chủ Bạch gia vì sự hưng thịnh của gia tộc, tạm thời từ bỏ thù hận, chịu nhục như thế, chẳng trách người ta là gia chủ Bạch gia!" Thành vệ binh cười đắc ý nói, "Chỉ có điều ngày hôm qua Huyết Lang gặp rủi ro, khi nơi hắn ta trốn trong Thiết Thạch thành bị phát hiện, gia chủ Bạch gia đã không chút do dự ra tay, Huyết Lang chết là đáng đời!"
"Đúng rồi, Lưu thống lĩnh còn kêu ta chuyển lời tới ngươi, Lưu thống lĩnh nói, người nhà ngươi bị liên lụy là hắn ta sai, hắn ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này nếu ngươi sống trong Thiết Thạch thành có cần gì, ngươi có thể trực tiếp tìm hắn ta, hắn ta tuyệt đối sẽ không từ chối." Thành vệ binh trẻ tuổi hâm mộ nói, "Chuyện Lưu thống lĩnh thăng nhậm chức thống lĩnh gần như đã được định rồi, có nhân tình của Lưu thống lĩnh ở đây, ngươi gần như có thể đi ngang trong thành. Cho dù gia chủ của tam đại gia tộc cũng phải nể mặt Lưu thống lĩnh. Đáng tiếc tay phải của ngươi đã bị chặt đứt, nếu không chỉ cần ngươi gia nhập thành vệ binh, có Lưu thống lĩnh bảo đảm, nhất định ngươi có thể thăng chức rất nhanh!"
Phó Viễn Minh cúi đầu không nói gì.
"Số tiền này là Lưu thống lĩnh đưa cho ngươi, để ngươi mua một người vợ khác, sinh thêm mấy tiểu tử mập mạp nối dõi tông đường cho Phó gia ngươi."
Thấy sắc mặt Phó Viễn Minh còn có chút khó coi, thành vệ binh chỉ nói: "Lưu thống lĩnh đã tận lực bồi thường cho ngươi rồi, Phó lão ca ngươi cũng đừng không biết đủ, tiền ngươi nhận lấy đi, ta trở về phục mệnh."
Nói xong, hắn ta nhét túi tiền vào trong tay Phó Viễn Minh, rời khỏi.
Phó Viễn Minh tiện tay ném túi tiền phồng lên vào góc phòng, ôm trường kiếm vội vã ra cửa.
Cửa Đông Thiết Thạch thành, thi thể Huyết Lang đọng trên tường thành cao cao.
Dưới chân tường thành là đám người xem náo nhiệt, rậm rạp chằng chịt.
Chen đến hàng trước, cho dù cách nhau hơn 10m hắn ta cũng có thể thấy rõ ràng thi thể Huyết Lang.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta gặp hung thủ sát hại lão bà nhi tử của mình.
Giống tuyệt đại đa số võ giả trên đại lục, Huyết Lang có vóc dáng khôi ngô, cả người đầy rẫy vết thương dữ tợn, máu tươi thẩm thấu vào quần áo rách rưới, sau khi đông lại biến thành màu đen đặc.
Tóc của hắn ta rối tung hệt như ổ gà, chỉ có điều màu tóc của hắn ta khiến người khác chú ý, là màu đỏ, tựa như máu nhuộm.
Sắc mặt hắn ta phát xanh, có một vết thương cũ dữ tợn giống hệt với tin đồn.
Hai tay của hắn ta rủ xuống, bàn tay to lớn, khớp xương tay thô cứng, trong lòng bàn tay đầy vết chai.
Có người nói, Huyết Lang tu luyện công pháp ma đạo, kiếm pháp bình thường, chưởng pháp và kỹ năng lại xuất thần nhập hóa, hắn ta thích nhất là xé người thành vài đoạn.
"Đây là thi thể của Huyết Lang?" Trong đám người có người nhỏ giọng hỏi.
"Còn có thể là giả sao? Lưu thống lĩnh và gia chủ Bạch gia đều đã đích thân xác nhận!"
"Thoạt nhìn hắn ta không có gì đáng sợ cả!"
"Đó là bởi vì Huyết Lang đã chết, nếu như hắn ta còn sống, hắn ta chỉ trừng ngươi một cái đã có thể khiến ngươi sợ đến đái ra quần!"
"Làm sao có thể, lá gan ta rất lớn!"
"Ha ha!"
Nếu Lưu thống lĩnh và gia chủ Bạch gia đã đích thân xác nhận, hẳn không có khả năng là giả.
Phó Viễn Minh thất hồn lạc phách về đến nhà, ngồi trên đầu giường nói với trường kiếm: "Huyết Lang đã bị Lưu Dũng Minh giết, nhưng vì sao ta cứ cảm thấy dường như bản thân mình đang nằm mơ? Sao Huyết Lang có thể chết được? Sao có thể bị chết nhẹ nhàng như vậy?"
"Thần kiếm à, ngươi nói xem, liệu có phải Huyết Lang bị treo trên cửa thành kia là giả dối hay không?"
Trần Hạo có chút ngơ ngác nhìn Phó Viễn Minh, rõ ràng đối phương biết mình không cách nào tiến hành giao lưu với hắn ta được!
Kêu hắn phải nói thế nào đây?
"Không thể nào, không thể nào, Huyết Lang không thể cứ chết đi một cách đơn giản như vậy được, hắn ta trốn trong Thiết Thạch thành nhiều ngày như vậy mà không bị thành vệ phát hiện, chắc chắn hắn ta có lưu có hậu thủ trong Thiết Thạch thành, không có đạo lý nào lại bị giết chết đơn giản như vậy... Lưu thống lĩnh tiêu diệt Hắc Vân trại, không đạo lý nào hắn ta lại nói dối, gia chủ Bạch gia và Huyết Lang có thâm thù đại hận, không thể nào lại bảo vệ Huyết Lang, chắc chắn cả hai người đều biết Huyết Lang, không thể nào nhận lầm người!"
"Nói như vậy, Huyết Lang thật sự chết rồi sao? Dựa vào cái gì?"
"Vì sao? Vì sao? Vì sao?"
Phó Viễn Minh quỳ trên mặt đất túm tóc của mình, liều mạng đập đầu lên đất.
Chỉ có đau đớn mới có thể giảm thiểu cảm giác đau xót sâu trong nội tâm!
"Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
...
Khi Phó Viễn Minh từ trên giường tỉnh lại, đã nửa đêm, hắn ta sờ trán, vết thương đã kéo màng.
Cả người hắn ta thanh tỉnh không gì sánh được. Hắn ta nằm trên giường không muốn nhúc nhích, như người mất hồn.
Cả thành thị vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa.
Sau nửa đêm, hắn ta nghe được ngoài cửa sổ có tiếng kình khí cực kỳ nhỏ nhẹ.
Người đến có thực lực rất mạnh, hẳn là ở trên hắn ta, nếu không phải gần đây thực lực của hắn ta tăng đến lợi hại, căn bản là hắn ta không cách nào cảm giác được.
Phó Viễn Minh mở mắt, tay trái cầm trường kiếm.
"Rầm" cửa sổ bị người trắng trợn đẩy ra, một bóng đen bắn như mũi tên về phía Phó Viễn Minh.
Vậy mà Phó Viễn Minh đã sớm có chuẩn bị, lắc mình một cái đã né tránh được công kích của huyết ảnh.
Bóng đen đứng trên giường, trong bóng đêm, bàn tay của hắn ta phát ra hào quang màu đỏ ngòm.
Hắn ta nhìn chằm chằm Phó Viễn Minh cầm kiếm cảnh giác đứng ở góc phòng, nói: "Không nghĩ tới, không ngờ ngươi có thể né tránh, ngươi không hề rác rưởi giống như ngươi biểu hiện ra!"
Giọng nói của bóng đen có chút khàn khàn, trong giọng nói mang theo khinh thường và đùa cợt.
"Chỉ có điều, hôm nay ngươi phải chết chắc!"
Phó Viễn Minh cảm thụ được áp lực mạnh mẽ, tối thiểu đối phương cũng có thực lực Chân Nguyên cảnh, đổi lại là Phó Viễn Minh mười ngày trước, hắn ta thật sự chết chắc!
"Ngươi... Ngươi là Huyết Lang?" Hắn ta có chút không xác định hỏi.
"Huyết Lang? Sao ta có thể là Huyết Lang? Huyết Lang đã chết, thi thể hắn ta được treo ngay trên cửa thành, toàn bộ người Thiết Thạch thành đều biết!" Bóng đen bày ra giọng điệu giễu cợt nói, "Người giết Huyết Lang đúng là Lưu Dũng Minh, đại anh hùng Thiết Thạch thành, thống lĩnh thành vệ binh mới nhậm chức."
"Ha ha ha..." Bóng đen khoa trương cười nói, "Cho nên ta không phải Huyết Lang! Người anh em, ngươi nhận lầm người!"
Nhận lầm sao?
Phó Viễn Minh không cho là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.