Ta Là Chí Tôn

Chương 667: Bắt đầu hành động




Mắt thấy từng lão cáo giang hồ, ai nấy đều là sát thủ đỉnh tiêm thấy chết không sờn, chuyện sinh tử vốn chẳng bằng lông mao, thế nhưng dưới tay Vân Dương, lại chỉ có thể chậm rãi cắn răng tiếp nhận, rồi thì chửi ầm lên, nguyền rủa ác độc không lời nào không có, cuối cùng kiệt sức rên rỉ, thậm chí toàn thân co rút, không nói nói nổi một chữ... Sau đó vòng đi vòng lại, cuối cùng cầu xin tha thứ, liên thanh năn nỉ...
Mãi cho đến khi chịu phủ phục như chó, tự động tự giác phun sạch mười tám đời tổ tông.
Thậm chí... Có gia hỏa khi khai cung, không cẩn thận nói sai một chữ trong tên tổ tông, liền lại phải trải thêm một lần sinh tử...
Càng về sau, những tin mà bọn hắn thu được khiến Lão Mai cùng Phương Mặc Phi cùng cảm thấy: Dưới tình huống như vậy, nếu những tin này còn giả được... Như vậy trên thế giới này chẳng có gì là thật nổi!
- Tứ Quý lâu, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn tại Ngọc Đường đế quốc!”
Vân Dương trầm tư, hàn quang lấp lóe.
Trải qua thời gian dài như vậy, trước trước sau sau đấu trí đấu dũng hai năm trời, gần nhất còn càng xúi dục tam tôn Tuyết Kiếm Sương, từ triều đình đến giang hồ đều có đả kích, càng có Lăng Tiêu Túy, Thiên Vấn, Độc Cô Sầu liên minh trợ trận.
Toàn bộ sát thủ trên giang hồ cũng phải chịu tử thương thảm trọng.
Toàn bộ giang hồ đều bị quấy thành một nồi cháo, ngũ đại đế quốc cơ hồ bị đánh tàn mất hai...
Mà lúc này, ngọn nguồn của Tứ Quý lâu ở Ngọc Đường đế quốc mới xem như chân chính xuất hiện!
Nhân vật mấu chốt trọng yếu nhất của Ngọc Đường ở đây, trực chỉ hai người: Tất tiên sinh, Ngô Ảnh!
Chỉ cần nhổ tận gốc hai người này cùng với thủ hạ của bọn chúng, Ngọc Đường đế quốc có thể xem như triệt để tĩnh bình.
Tài liệu phản ánh về Tất tiên sinh cùng Ngô Ảnh, Vân Dương cũng đã nắm được tương đối.
Chỉ có điều, sự cẩn thận của Ngô Ảnh, vẫn vượt quá dự liệu của Vân Dương.
Lần này lại bắt được mấy tay sát thủ, nhưng vẫn giới hạn về sự tồn tại của người đó, thậm chí còn không biết cái tên, thân phận cụ thể, càng không biết chi tiết tương quan.
- Làm thế nào mới có thể một lần diệt trừ được hắn?
Vân Dương nghiêm túc lo lắng, chuẩn bị bài binh bố trận, thế nhưng lại phát hiện hành động lần này thực sự rất khó khăn, hoặc cũng có thể nói là lực còn chưa đến.
- Nếu lực còn chưa đến, vậy không cần đánh liền cả hai bên? Tập trung tinh lực đánh trước một người, sau đó mới tính đến người còn lại. Mặt khác... Chỉ cần mật thiết chú ý, ta không tin hắn lại có thể nhảy ra được khỏi thiên la địa võng này?
Vân Dương nhanh chóng ra quyết định.
Loại chuyện này, càng do dự càng chết!
Nếu đã không thể đánh hai bên cùng lúc, vậy thì phải chiếu cố một bên trước thì tốt hơn.
Nếu cứ tiếp tục do dự, khó tránh khỏi gây ra tình huống đánh cỏ động rắn, chỉ sợ cả hai bên đều phải thất bại...
Có điều, khi chân chính nhằm vào một khối cuối cùng của Tứ Quý lâu ở Ngọc Đường đế quốc, Vân Dương lại đột nhiên sinh ra một cảm giác.
Dễ dàng!
Loại cảm giác khác thường này, khiến Vân Dương cảm thấy rất không hiểu.
Điều này, thực quá khó để tưởng tượng a?
Nếu như hơi khó hơn chút nũa... Chỉ sợ hắn đã sớm hồn phi phách tán1
- Đêm nay, sau nửa đêm, bắt đầu hành động!
...
Đêm khuya.
Phủ Tất tiên sinh.
Thư phòng.
Trên một bàn cờ trải đầy hai quân đen trắng, song phuong chém giết say sưa, triền đấu chí liệt.
Tất tiên sinh chú mục trên ván cờ, trong tay cầm một quân cờ đen, chau mày, khổ sở suy nghĩ, cánh tay hạ xuống lại nhấc lên.
- Chỗ nào cũng không được... Bốn phương tám hướng, không nổi một đường sống...
- Miễn cưỡng tự bảo cũng không được... Càng không có chỗ đánh... Không một đường sống chu toàn...
- Cái này, phải làm thế nào cho phải?
Trên khuôn mặt gầy gò, chất đầy trầm tư cùng sầu lo.
Cùng lúc, bóng người đột nhiên lắc lư, ở bên cạnh hắn, đột nhiên xuất hiện thêm ba người.
Ba người giống nhau như đúc.
Chuẩn hơn phải nói... Nơi đây có bốn người giống nhau như đúc.
Bởi vì ba người đột nhiên xuất hiện này, tất cả đều giống Tất tiên sinh!
Nếu chỉ nhìn mặt, nhìn dáng người, gần như không có chút nào khác nhau, thậm chí ngay cả thần thái khí chất cũng hoàn toàn tương tự.
Lúc này, đối với ba người mới xuất hiện, Tất tiên sinh như chưa hề phát giác, vẫn ngưng thần chú ý trên bàn cờ, khổ sở suy nghĩ, trong lòng không nghĩ thêm bất cứ chuyện nào khác.
Khi thì thu từng quân cờ lại, một lần nữa lại hạ xuống, cứ vậy vòng đi vòng lại, liên tục không ngừng.
Thời gian trôi qua từng chút một, ba người đột nhiên xuất hiện kia vẫn đứng yên tại chỗ, vững vàng không động, từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng làm phiền, thậm chí còn không tạo ra bất luận tiếng vang nào, nhưng mà thần sắc ba người, lại hiện lên vẻ lo lắng khó tả.
Một hồi lâu sau, trời đã đến nửa đêm.
Rốt cục một người không nhịn được mà mở miêng:
- Lão đại, ngài nên ra quyết định.
Tất tiên sinh ngưng thần nhìn bàn cờ, nhàn nhạt nói:
- Quyết định cái gì... Dưới tình thế thập tử vô sinh, hoàn toàn không có sinh cơ này quyết không thể vọng động, nếu không có nắm chắc mười phần mà ra quyết định... Chỉ là gấp rút chịu chết mà thôi.
- Ai!
Ba người sau lưng gấp gáp giậm chân:
- Ta không nói cái này.
- Như nhau cả thôi.
Tất tiên sinh ngưng thần nhìn bàn cờ, thanh âm bình thản thản nhiên:
- Bàn cờ với hiện thực, đều giống nhau, tự loạn trận cước, há có lý mà thắng.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn quân cờ trắng trên tay, than nhiên nói:
- Nhân sinh như đánh cờ, đánh cờ cũng như nhân sinh, mà ta, chính là quân cờ màu trắng này, giờ khắc này, chính là thời khắc vi diệu.
- Không vào được, không lui được, trái không được, phải không được, tiến một bước là núi đao biển lửa, lui một bước là vực sâu vạn trượng. Dù đứng yên bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến, lấy bất biến ứng vạn biến, có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất, đáng tiếc thế cục đã mở, khó mà ngừng nghỉ, hết thảy chỉ vì người đã nhập cuộc!
Tất tiên sinh thâm tình nhìn quân cờ trắng trong tay, nhẹ nhàng than thở.
- Đại ca, ngươi nói vậy không khỏi có chút quá bi quan, tiểu đệ cho rằng trạng thái trước mắt tuy đúng là ác liệt, nhưng chúng ta dù muốn công hay thủ cũng đều có chỗ trống, coi như thực sự không được, mấy người chúng ta muốn rời khỏi Thiên Đường thành, nhìn khắp thiên hạ này, lại có ai có thể ngăn cản chúng ta tiêu dao tự tại? Coi như Ngọc Đường có cử trọng binh vây kín, bằng vào thực lực bốn người chúng ta, thực sự muốn giết ra ngoài, một lòng phá vây, cũng không phải là việc khó. Cái gọi là nhập cuộc cũng chỉ có cực hạn, Thiên Đường thành chính là hạn của ván cờ này, chỉ cần rời khỏi Thiên Đường thành, chính là thoát cục, không còn trong cục, không cần quan tâm tới chung cuộc nữa!
Một người khác nói:
- Chỉ là, còn xin đại ca sớm quyết định.
- Quyết định...
Tất tiên sinh ngưng mắt nhìn:
- Nếu là lúc khác, lời ngươi nói rất có đạo lý, đúng là phương án có thể làm, chúng ta thoát cục, tuy đúng là khiến cho vô số tâm huyết trước đó đổ sông đổ biển, nhưng người vẫn còn, người còn là còn hy vọng, nhưng cực hạn hiện tại há chỉ ở Thiên Đường thành! Các ngươi có biết, quyển kỳ phổ này, tại sao lại tới tay ta lúc này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.