Ta Là Chí Tôn

Chương 666: Đây mới thực sự là tra tấn bức cung!




Thượng Quan Linh Tú thực sự không nỡ rời đi, thế nhưng lúc này đây vẫn lựa chọn đứng dậy cáo từ.
Vấn đề hiện tại không phải là ở đây có chỗ cho nàng hay không, mà càng quan trọng là Kế Linh Tê, gặp được chuyện thế này, nếu chẳng may nàng ta nghĩ quẩn mà làm chuyện gì đó, lúc đó khó tránh có hối cũng không kịp.
Trước khi đi, khẽ nháy mắt ra hiệu cho Vân Dương, lúc này mới mang theo tâm sự nặng nề rời đi, không còn tâm tư mừng thầm trước đó.
Vân Dương phái Phương Mặc Phi hộ tống Thượng Quan Linh Tú rời đi.
Trên đường rời đi, Thượng Quan Linh Tú nhớ lại chuyện hôm nay, lại nhíu mày nhăn trán.
Tâm tư của nàng vẫn có vài phần vui mừng, bởi... Đối với nàng, Vân Dương không phải không có cảm giác, mà Kế Linh Tê cũng đã có nhượng bộ cực lớn, càng đã nói rõ ràng.
Có thể nói, chỉ cần nàng có thể bỏ gánh nặng trên người xuống, tùy thời đều có thể hoàn thành chuyện tốt này.
Nhưng vui mừng cùng hạnh phúc là một chuyện, nghĩ tới tình huống của Kế Linh Tê, lại không kìm nổi mà thở dài, nhíu mày nhăn trán.
Rốt cục phải làm gì?
Trên thế giới này, sao lại có thể tồn tại chuyện không thể tưởng tượng như thế?
Một đường trở về, Thượng Quan Linh Tú mang theo bao suy tư, đến cùng nên xử lý việc này thế nào mới thích đáng.
Suy nghĩ này của nàng cũng không phải là buồn lo vô cớ, thực sự Thượng Quan Linh Tú có thể dự cảm được, nếu như chuyện này vẫn không thể giải quyết, coi như cuối cùng nàng có gả cho Vân Dương, tâm nguyện viên mãn đi nữa, thì... Trong cuộc sống sau này, không chỉ riêng Kế Linh Tê, mà là nàng cùng Vân Dương, đều khó thể chân chính vui vẻ.
- Nhất định phải giải quyết a.
Thượng Quan Linh Tú nghĩ: “Dù là... Nếu giải quyết luôn, Kế Linh Tê sẽ lần nữa bài xích ta... Nhưng vẫn phải ưu tiên giải quyết chuyện này lên đầu...”
...
Vân Dương nằm đau khổ hơn ngày mới xem như lần nữa khôi phục lại.
Trong thời gian này, tâm thái của hắn chỉ có thể dùng năm chữ để hình dung: Lòng nóng như lửa đốt!
Thời gian bị chậm chễ này, thế mà đã lên tới hai ngày một đêm a!
Những tên sát thủ kia ám sát hắn không thành, nguyên nhân chính là không chuẩn bị đủ, thế nhưng sau khi tên thủ lĩnh kia trở về, Tất tiên sinh thu được bài học thất bại, lúc đó há có thể không phòng bị?
Vốn hắn cảm thấy tu vi liên tiếp đột phá, thương thế khôi phục hoàn toàn, khiến cho bản thân tăng thêm một con bài chưa lật, thế nhưng điều Kế Linh Tê vừa làm, lại khiến chút vui mừng vì tăng ưu thế của hắn đột nhiên tan sạch.
Dù sao từ lúc hắn bị vây công tới giờ, cũng đã được một thời gian.
Lấy phán đoán ước định của Vân Dương đối với Tất tiên sinh, bất kể là trốn, ẩn nặc, hoặc là có đối sách khác... Đều sẽ chỉ khiến tình thế đang sáng tỏ hiện tại trở nên càng thêm phức tạp!
Có điều, chuyện này cũng không thể trách ai, trách Kế Linh Tê, trách hồng quang trên người nàng? Tựa như có thể trách, thế nhưng chẳng phải là do hắn cảm thấy tu vi tiến nhanh, nóng lòng muốn khoe khoang? Lúc này mới bị phải kích sao?!
Thôi, đây chính là mệnh a, không thể tránh, chỉ có thể đối mặt, tích cực mà đối mặt!
Vân Dương liếc mắt thấy Kế Linh Tê đứng dậy đi ra, vừa đi vừa thở dài, miệng lại thầm lải nhải:
- ... Sớm một ngày rưỡi...
- Cái gì sớm một ngày rưỡi?
Vân Dương kinh ngạc hỏi.
- Không có gì không có gì, ngươi nghe nhầm rồi.
Kế Linh Tê lập tức đảo mắt né tránh, tựa như một con thỏ giật mình muốn chạy. Vân Dương mơ hồ nhìn ra, vành mắt tiểu nha đầu này sưng đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, cơ hổ ngày cả cổ cũng ửng lên.
Vân Dương nhìn thân ảnh Kế Linh Tê ra ngoài, kinh ngạc, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
- Một ngày nào đó...
Vân Dương yên lặng nói.
Nói đến đây, lại không nói tiếp nữa, tiện tay vung lên, một bộ tử bào bao lại thân thể, cho đến khi bước ra khỏi cửa phòng, khí tức toàn thân đã biến thành băng lãnh sâm nhiên, tựa như Ma Thần giáng thế, lạnh đến thấy xương, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp, không rét mà run!
- Nhưng tên sát thủ kia, còn chưa chết chứ?
- Còn chưa chết, sống rất tốt.
- Đến mật thất!
Nghe được ba chữ đến mật thất, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cùng khẽ run lên.
Hai người sao có thể không biết, ngày tốt này của những tên sát thủ kia, e là đã đến rồi!
Thủ đoạn thẩm vấn của Vân Dương, hẳn chỉ có thể dùng một câu để hình dung... Không thảm không lấy tiền!
Thiếu niên này, nhìn toàn thân trên dưới đều sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt luôn giữ vẻ ôn tồn lễ độ, khí độ tiêu sái cao khiết, nhưng chờ khi hắn bước vào mật thất, nơi cầm tù những tên sát thủ kia, lúc đó nơi đây sẽ còn đáng sợ hơn cả Sâm La Địa Ngục!
Cánh cửa mật thất nặng nề chậm rãi đóng lại.
Thượng Quan Linh Tú gấp gáp đuổi đến, cũng chỉ nhìn thấy Kế Linh Tê đang kinh ngạc nhìn bóng lưng Vân Dương biến mất sau cánh cửa mật thất.
Không biết làm sao, cảm giác duy nhất hiện tại của nàng chỉ có một, đó chính là một bóng lưng tràn đầy sự kiềm chế, chấn nhiếp lòng người.
...
Vân Dương đi vào, tới bốn canh giờ mới ra!
Chờ lúc hắn trở ra, đã là lúc mặt trời xuống núi.
Mắt nhìn qua, Vân Dương vẫn như thường, một bộ tử bào sạch sẽ, một bộ lạnh nhạt ung dung bước tới, tựa như một vị thiếu niên công tử, du ngoạn đạp thanh trở về, tiêu sái không nói thành lời.
Mà hai người Phương Mặc Phi, Lão Mai bước sau lưng hắn, đều giữ một vẻ tái nhợt, thân thể trước nay thẳng tắp, lúc này cũng có chút run run, hai mai ướt đẫm, khóe mắt, đuôi mày không che được vẻ sợ hãi.
Buổi thẩm vấn hôm nay, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai chỉ đứng bên hiệp trợ, thực tế cũng chỉ có một mình Vân Dương chủ trì thẩm vấn, hai người đứng bên bồi thẩm.
Cho dù là Lão Mai tham dự nhiều nhất, cũng chỉ cùng Vân Dương tra hỏi thêm chút mà thôi.
Lần này đi qua, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai mới thực sự tự cảm nhận được, cái gì mới gọi là “Tra tấn bức cung”!
Thủ đoạn tra tấn của Vân Dương kỳ thực không có kỹ xảo, càng không phức tạp gì, toàn bộ quá trình đều rất bình thường.
Điều duy nhất không bình thường... Chính là từ đầu đến cuối đều duy trì liên tục, hành động không chút gián đoạn, vẻ lãnh tĩnh như vĩnh hằng bất biến.
Không nói, được thôi.
Tiếp tục.
Giày vò đến chết, lại cứu trở về.
Sau đó lại hỏi một câu: Nói không? Không nói? Được, tiếp tục.
Sau đó chuyển sang người kế tiếp.
Không nói?! Không sao, cứ ở bên nhìn là được!
Ca có kiên nhẫn, còn có thể mặc cho các ngươi động viên trao đổi với nhau, mặc cho các ngươi chửi rủa, một lần lại một lần khảo vấn, vòng đi vòng lại.
Thậm chí còn không cần tác ra để thẩm vấn, từ lúc mới bắt đầu, đã đem tất cả tụ lai cùng chỗ.
Coi như ở cùng nhau, ta cũng không sợ các ngươi thông cung, nếu muốn, cứ thử.
Chỉ cần các ngươi có thể giấu được ra!
Một người có thể chống được một lần khảo nghiệm, bởi vì dưới tình huống bình thường, chết chính là hết!
Thế nhưng rơi vào trong tay Vân Dương, nhất là khi Lục Lục tái hiện, chết đã không còn là hết, muốn chết, không có vấn đề, ta sẽ đề ngươi không ngừng luân hồi, muốn thưởng thức bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề!
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai ở bên, tuy không đến mức cảm động, thế nhưng nhìn thấy cảnh này, xúc cảm cũng thực sự không được dễ chịu là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.