Ta Là Chí Tôn

Chương 575: Ta có ba kế!




Đám người Kiếm Tôn Giả đang ở trong một tòa nhà lớn, sắc mặt nặng nề phiền muộn.
Tuyệt Sát lệnh xuất hiện, đối với ba người mà nói cũng là một áp lực to lớn.
- Tuyệt Sát lệnh xuất hiện, cơ bản có thể chứng minh suy đoán của Vân Dương không sai, quả nhiên là Vô Tình lâu và Huyết Đao đường đã sớm có thông đồng, hai bên đã liên hợp với nhau. Hiện tại sát thủ khắp thiên hạ sẽ không ngừng tụ tập mà đến, tình huống này rất bất lợi cho chúng ta.
- Hiện tại cao thủ bên ta cũng chỉ có khoảng hai trăm người. Trong đó, cao thủ Thiên cảnh cũng chỉ có bảy, lực lượng này quá yếu, không thể so với bọn họ.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Hai Tôn giả còn lại nhìn sang Tuyết Tôn Giả đang trầm ngâm dạo bước.
Tuyết Tôn Giả cau mày, trâm tư suy nghĩ.
Đến cùng nên làm gì đây?
Đây là một vấn đề.
Chính lúc này.
Một thanh âm thanh nhàn nhã ung dung vang lên:
- Ba vị Tôn giả đại nhân có ở đây không?
Vân Dương!
Trong lúc này Vân Dương lại xuất hiện.
- Vân công tử, mời vào!
Hai mắt Tuyết Tôn Giả sáng lên.
Dưới cái nhìn của ba người, tu vi của Vân Dương xác thực không tầm thường, hơn nữa lại là người túc trí đa mưu, năng lực ứng biến có thể nói là siêu phàm thoát tục. Ba người bọn họ đều là hạng người liếm máu trên đao mấy chục năm trời, xác thực sẽ không sợ bất kỳ ai, thế nhưng đối mặt với cục diện hỗn loạn này, lại khó mà đưa ra được đối sách tương ứng.
Nếu có Vân Dương suy nghĩ giúp, đương nhiên là tình huống tốt nhất!
Tiếng gió thổi vào phòng, Vân Dương một bộ tử bào bước vào trong đình viện, chậm rãi bước đến gian phòng.
- Vân công tử tới thật đúng lúc.
Tuyết Tôn Giả cau mày trầm mặt:
- Tình huống hiện tại...
Vân Dương hít một hơi, nói:
- Ta đến đây chính là vì chuyện này.
Sương Tôn Giả nói:
- Nguyện nghe cao kiến.
Lần này, ngay cả Kiếm Tôn Giả cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chờ đợi nhìn Vân Dương.
Rõ ràng, đối mặt tình huống hiện tại, tam đại Tôn giả cũng có chút chết lặng.
Ba người muốn báo thù cho Băng Tôn Giả, ngay cả sinh tử cũng có thể không màng, thế nhưng hiện tại Tuyệt Sát lệnh xuất hiện, tình thế biến đổi đột ngột, sát thủ khắp Thiên Huyền đại lục sẽ như trẩy hội mà tụ về đây, thanh thế này cho dù là cường giả như tam đại Tôn giả cũng không thể không lo lắng.
Coi như bọn hắn có tự cao hơn nữa, cũng không cuồng vọng đến mức tự cho rằng chỉ ba người bọn họ có thể ứng phó với sát thủ cả thiên hạ.
Dù sao hiện tại bọn hắn đã tự cho rằng bản thân đã không còn là Tôn giả của Tứ Quý lâu nữa, tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của bọn hắn, chính là báo thù cho huynh đệ, sau đó quy ẩn sơn lâm.
Thế nhưng lần trước tìm tới Huyết Đao đường, lại phát hiện hung thủ hại chết Băng Tôn Giả đã biến mất không thấy, nhờ tình báo của Vân Dương, ba người bọn hắn lại mở rộng phạm vi tìm kiếm sang Vô Tình lâu, mặc dù thu hoạch vô số nhân mạng, thế nhưng vẫn chưa thể tìm được tung tích thủ lĩnh quân địch.
Thậm chí trong lúc giao chiến với phó lâu chủ Vô Tình lâu, thực lực của đối phương vượt qua ba người dự tính, cho dù cả ba có liên thủ cũng không thể lưu lại đối phương, cứ tính toán như thế, một khi thực sự đối đầu với môn chủ Vô Tình lâu Hận Biệt Ly, cộng thêm Hồng Trảm chưa tìm thấy của Huyết Đao đường và tên Vu Phi kia, ba đối ba, bên thua nhất định là bọn hắn, nếu không phải như vậy, tam đại Tôn giả sao phải tụ tập nhân mã Tứ Quý lâu ở Thiên Đường thành.
Nhưng thế nào đi nữa bọn hắn cũng không nghĩ đến, mấy tổ chức sát thủ này còn đang dư lực, lại đi trực tiếp sử dụng thứ trong truyền thuyết như Tuyệt Sát lệnh này.
Trong lúc nhất thời, ba người cũng không nhịn được mà thấy bản thân như đang mơ, dù sao từ bất luận khía cạnh nào trước mắt, cũng đều không đáng, không đến mức để đối phương phải làm thế!
Như vậy, có phải là quá coi trọng ba người bọn hắn hay không a?!
Đãi ngộ này... Dùng cho Niên tiên sinh thì còn ổn! Đối phó với bọn hắn, thực sự đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu a...
Vân Dương tới, ba người đồng thời như tìm được pháo cứu sinh.
Loại cảm giác này, quả là kỳ diệu...
- Tin rằng ba vị cũng hiểu tình huống trước mắt, thế cục này không những rắc rối phức tạp, đối với ba vị mà nói càng là bất lợi vô cùng, coi như ba vị có Tứ Quý lâu làm viện binh, nội tình thâm hậu, nhưng tình cảnh vẫn không tránh khỏi sẽ gian nan.
Vân Dương nói:
- Chúng ta cũng coi như là chỗ quen biết, ít nhiều cũng có mấy phần tình cảm. Nhất là tình huống trước mắt còn là do ta đưa tin mà gây nên... Cho nên...
Kiếm Tôn Giả có chút vội vàng xao động nói:
- Dừng lại, nói thẳng làm thế nào đi.
Vân Dương cười hắc hắc, không nhanh không chậm nói:
- Biện pháp thì nhất định là có... Chỉ có điều, phải xem ba vị Tôn giả nghĩ thế nào.
Tuyết Tôn Giả bình tĩnh nói:
- Xin hỏi Vân công tử có ý là...
- Ta có ba kế, tốt xấu khác nhau cho ba vị lựa chọn!
Vân Dương trầm ngâm nói.
Ba người nghe vậy cùng sáng mắt lên.
Ba người bọn hắn suy nghĩ hồi lâu mà cũng chả rặn ra được cái rắm, thế mà người ta đã nghĩ được tận ba kế khác nhau? Đầu óc này nảy số cũng đủ nhanh a!
Chênh lệch giữa người với người, thực sự lớn như vậy sao?!
- Xin lắng tai nghe!
Ba người đồng thời nói.
- Thượng sách, cũng chính là phương thức tốt nhất để ứng đối tình thế trước mắt... Chính là làm phát tới cùng.
Vân Dương nghiêm mặt:
- Kỳ thực ta vẫn không thể hiểu nổi, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với ba vị? Lối làm việc lần này của ba vị, thực sự không hợp với phép làm của Tứ Quý lâu, khác biệt một trời một vực.
Sắc mặt ba người trở nên khó coi, nhao nhao gật đầu.
Ngay đó Vân Dương tận mắt nhìn thấy tứ đại Tôn giả đối đầu với chủ tớ nhà Lôi Động Thiên, thậm chí chứng kiến Niên tiên sinh ra mặt, cường thế trấn áp. Có thể nói tu vi kiến thức của cao thủ Tứ Quý lâu tuyệt không tầm thường, mà độ bá đạo kiêu ngạo của bọn hắn cũng là tuyệt phối.
- Mặc dù các vị chưa thể đánh chết Hồng Trảm kia, nhưng cuối cùng cũng có rất nhiều cao thủ Huyết Đao đường mất mạng dưới tay ba vị, từ một góc độ nào đó mà nói, cũng xem như đã báo thù cho Băng Tôn Giả, tin rằng Băng Tôn Giả có ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
Vân Dương nói:
- Ta nghĩ rằng, cho dù Tứ Quý lâu có thực lực cường đại hơn nữa, nội tình thâm hậu hơn nữa, cũng luôn phải có giới hạn cao nhất, coi như không thể duy ủng hộ các vị, nhưng nếu các vị của tiếp tục dây dưa, rất có thể sẽ khiến cao tầng Tứ Quý lâu bất mãn... Đến lúc đó, ba người sẽ rất bất lợi, dù sao lần này các ngươi chọc tới cả ba tổ chức sát thủ hàng đầu đại lục.
- Tính toán ra, ba vị cũng coi như đã hoàn thành mục đích, không bằng trước mắt cứ tạm thời gác lại, trước toàn thân trở ra, bảo tồn tự thân, chờ sau này có cơ hội tốt hơn chúng ta lại tùy cơ hành động, như vậy mới là thượng sách!
Vân Dương vừa nói, sắc mặt ba người cũng càng lúc càng khó coi.
Cho đến khi Vân Dương nói xong, gương mặt ba ngươi đã xạm lại như than, ánh mắt nhìn về phía Vân Dương đã thêm mấy phần bất thiện.
Đám bọn họ đang định bất chấp mà làm một vố lớn, kết quả cái gọi là thượng sách lại chả khác nào dội bọn họ một thùng nước lạnh? Chạy? Nếu cứ chạy như thế, nào còn cần ngươi đưa chủ ý?
Coi như ngươi nói rất có đạo lý, Tứ Quý lâu tuyệt sẽ không duy trì như trước kia, nhưng có thế thì sao, ba người bọn hắn vẫn có thể tiếp tục báo thù cho huynh đệ, không chết không thôi!
- Điều này nhất định không được.
Tuyết Tôn Giả trầm mặt:
- Thi cốt huynh đệ còn chưa lạnh, chúng ta còn chưa thực sự báo thù, sao có thể cứ thế mà đi, dù ba bọn ra phải chiến tử ở đây, cũng tuyệt không chạy!
Vân Dương thở dài:
- Nếu ba vị quyết chí như vậy, vậy chúng ta lại nói về trung sách, kỳ thực trung sách nào so với hai sách kia đơn giả hơn rất nhiều, chính là... Cố thủ chờ cứu viện.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Cố thủ cứu viện, viện binh nào?
Vân Dương ngạc nhiên:
- Còn có thể là viện binh nào, đương nhiên là viện binh của Tứ Quý lâu các ngươi a, kỳ thực thế cục trước mắt so với thế cục ngày đó các vị đối đầu với bằng hữu Lôi Động Thiên của ta cũng không khác mấy, chỉ có một chút khác nhau. Cái Tuyệt Sát lệnh kia có lợi hại thế nào đi nữa, trong hai ba ngày tới vẫn khó mà phát huy uy lực, chờ đến khi đám sát thủ đỉnh phong nhất xuất hiện, cũng sẽ còn mấy ngày thở dốc, tin rằng Tứ Quý lâu nếu muốn tiếp viện nhất định sẽ có thể thành công, Vân mỗ còn nhớ ngày đó, dù chỉ nhìn thoáng qua một lần, đến nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi!
Tam đại Tôn giả nghe vậy không khỏi đưa mát nhìn nhau, sắc mặt xạm lại đến như đáy nồi, nay lại càng thêm đen bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.