Ta Là Chí Tôn

Chương 409: Quân Mạc Ngôn!




Tôn Thừa Phong liếc mắt, lại thi lễ với Vân Dương, sau đó thẳng tiến mà đi.
Nhìn thân ảnh Tôn Thừa Phong biến mất sau cửa viện, Vân Dương trầm mặc, thần niệm quét ra ngoài, Tôn Thừa Phong đã bước ra đại môn, cầm thủ lệnh của Lan Vô Tâm, thu thập hòm thuốc, một đường ra ngoài, đi thẳng tới cửa thành.
“Sau này có duyên sẽ gặp lại, lúc đó nhất định trả ngươi một món nợ ân tình, dù sao cũng không để ngươi nhận lão tổ tông không a.”
Vân Dương thầm nói.
Lần này hắn tới Tử U, đối với người Tử U thực sự không chút hảo cảm, đều muốn giết cho thống khoái. Nhưng Tôn Thừa Phong này, lại là ngoại lệ duy nhất.
Một người thầy thuốc thuần túy, đáng để tôn kính. Dưới cơ duyên xảo hợp, không thể không lợi dụng, tuy nhiên đã lợi dụng một người như vậy, Vân Dương không thể thờ ơ.
Cái gọi là một câu thành sấm, lúc hai người gặp lại, quan hệ đã sớm khác, nhưng Vân Dương vẫn luôn nhớ kỹ lời thề hôm nay, cho Tôn Thừa Phong rất nhiều chỗ tốt. Người ta đã chân tình thiệt ý gọi hắn là lão tổ tông, nếu không có năng lực thì thôi, còn nếu có năng lực tài nguyên, đương nhiên phải cho người ta chút chỗ tốt!
Tiếp đó, Vân Dương cùng Lan Vô Tâm với vẻ không kiên nhẫn nhưng lại không dám biểu lộ bước ra khỏi cửa.
Trên con đường này, Vân Dương có thể cảm giác được, không khí Tử Long thành đã thay đổi rất lớn so với hai ngày trước.
Trước đó dù có tiếng là chiến sự nổ ra, nhưng bách tính vẫn có thể duy trì sinh hoạt bình thường, tuy có ảnh hưởng cũng không đến mức quá đáng. Nhưng mãi cho đến hôm nay, đập vào mắt, con đường thênh thang rộng lớn không một bóng người.
Khắp nơi có thể thấy được từng tốp thiết giáp quân sĩ, đi tới đi lui, vô số cao thủ mang theo đao kiếm các loại, chậm rãi tuần tra các ngõ ngách.
Vô số thần niệm cường hoành không ngừng khuấy động không trung.
Thực sự có thể nói, trên trời dưới đất không một góc chết.
Chiến trận này, đừng nói là Vân Tôn đã mất đi năng lực hóa tướng, coi như Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn đến đây, cũng tuyệt không thể vô thanh vô tức vào thành!
Sát khí mơ hồ bảo phủ lấy toàn bộ Tử Long thành!
Tử Long thành lúc này, tựa như một cái thùng thuốc nổ, chỉ cần một chút hỏa tinh, liền có thể dẫn động toàn diện, tiến tới bạo tạc khổng lồ!
Vân Dương bồng bềnh đi đường, bên cạnh Lan Vô Tâm thúc ngựa phi nước đại!
Dù Vân Dương đã hết sức kiềm chế tốc độ, bảo mã của Lan Vô Tâm cơ hồ vẫn không thể theo kịp, nếu không phải còn cần hắn để dẫn đường, chỉ sợ lúc này Vân Dương đã sớm không còn bóng dáng.
Hai bên, hàng tốp thị vệ cao thủ, phân thành hai hàng, phi tốc tiến lên!
Một toàn kiến trúc dần dần hiện ra trước mắt, Thiên lao Hình bộ.
Vân Dương thầm thấy huyết dịch trong người không ngừng sôi trào, bốc hơi, khó mà ức chế, trong mắt, càng có sát khí mơ hồ đang ngưng tụ!
Lão Độc Cô!
Ta đến rồi!
Ta tới cứu lão nhân gia ngài ra ngoài, để ngài cả đời vô tai vô nạn, ta sẽ hiếu thuận với ngài, để ngài tuổi già được hiểu niềm vui gia đình!
Những điều Thất ca Huyết Tôn chưa kịp làm, ta sẽ làm thay hắn, tất cả cứ để ta!
Hết thảy, đã có ta!
Phía trước.
Chủ quản Hình bộ đã tiến lên nghênh đón, có điều vẻ mặt của hắn lúc này lại có chút xanh xao.
Lan Vô Tâm đánh ngựa đi qua, tung người xuống ngựa, lảo đảo một cái, cơ hồ xuýt ngã sấp:
- Thế nào rồi?
Chủ quản Hình bộ có chút lo lắng nói:
- Người kia vẫn còn ở trong đó. Không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Lan Vô Tâm cũng thở dài:
- Được rồi.
Đi đến trước mặt Vân Dương, đau khổ nói:
- Lão tổ tông, có chút ngoài ý muốn mà ta chưa kịp nói với ngài...
Vân Dương cau mày nói:
- Ngoài ý muốn gì? Sao không nói sớm!
- Kỳ thực, chính là một trong những sơ hở mà ngài nói ngày trước, vị thiên hạ đệ nhất kiếm khác Quân Mạc Ngôn đang ở chỗ này.
Lan Vô Tâm đau khổ:
- Từ khi tên thích khách kia tự tổn trở thành người thực vât, vị Quân Mạc Ngôn kia lại đột nhiên đuổi tới, một mực canh bên ngoài giám thất, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Ánh mắt Vân Dương khẽ động:
- Quân Mạc Ngôn? Vậy mà hắn lại đến đây, lại còn công nhiên bảo vệ tên thích khách kia?! Lập trường của hắn đâu? Chẳng lẽ hắn đã quên cố quốc?!
Vân Dương, ừm là vẫn lão lập trường chính là dốc lòng tương trợ cố quốc, tràn đầy cố quốc tình hoài, nói như vậy mới là đúng lý. Tuy nhiên ngoài miệng thì vậy, trong lòng lại bỗng chập trùng.
Không ngờ biến số Quân Mạc Ngôn lại xuất hiện ở đây, tồn tại của đối phương, rất có thể sẽ làm biến đổi kế hoạch cứu viện của hắn, thậm chí là biến đến một hướng mà hắn không thể dự đoán nổi?!
Quân Mạc Ngôn, biến số không thể khống chế, há có thể không khiến Vân Dương kinh hãi!
Lần này tới Tử U cứu người, khắp nơi đều biến đổi bất ngờ, ngoài ý muốn tầng tầng lớp lớp, biến số xuất hiện khắp nơi. Quân Mạc Ngôn dù là biến số lớn nhất trước mắt, thế nhưng Vân Dương vẫn không quá kinh hãi, dù sao hắn còn có Báo Ân lệnh, khi tất yếu vẫn có thể đem dùng, thậm chí còn có thể thu được trợ giúp của Quân Mạc Ngôn, tăng thêm phần thắng?
Nhưng điều mà hắn lo lắng nhất, không biết Niên tiên sinh có đột nhiên xuất hiện nữa không? Kế hoạch nhắm tới người còn lại duy nhất của Cửu Tôn, Tứ Quý lâu chi chủ tự mình tới áp trận, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn?!
Cho nên lúc này Vân Dương thực sự rất đau đầu!
Người đón trước mắt thấy Lan tướng cùng Vân Dương đi vào, tự nhiên tránh sang nhường đường, đại môn Hình bộ ngày thường đóng kín, hôm nay mở lớn nghênh đón một đoàn người.
Theo đám người tràn vào, một cỗ kiếm khí lăng lệ khuấy động truyền ra, bốn phương tám hướng, từ xa tới gần, đều có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí âm u.
Đập vào mắt, đầu nguồn kiếm khí đến từ một tiểu viện.
Khu tiểu viện này từ ngoài nhìn vào chỉ có năm gian nhà ở, thế nhưng phía dưới có sắp đặt cơ quan, chính là nơi Hình bộ tạm giữ phạm nhân quan trọng. Tất cả trọng phạm đều phải qua đây thẩm vấn, trải qua phán quyết, rồi mới quyết định có đánh vào thiên lao hay không.
Thế nhưng, Hình bộ hiện tại lại không có ai dám đi vào.
Kỳ thực không chỉ có đám người hình bộ, mà trên dưới Tử U, ngay cả Hoàng đế Tử U, cũng không vào được!
Bởi trong này ngoại trừ một tên thích khách bất tỉnh nhân sự, còn có một người khác tồn tại, cũng chính là người này biến nơi đây thành Tử U cấm khu!
Quân Mạc Ngôn!
Một người một kiếm, chấn nhiếp Tử U!
Một tên thị vệ tiến lên, đi đến trước cửa tiểu viện, đề khí nói:
- Quân tiền bối, hiện tại có thần y đến, trị liệu cho thích khách bên trong, mời ngài mở đại môn, để thần y tiến vào, nếu để trì hoãn, chỉ sợ ảnh hưởng đến thích khách kia.
Tiếng nói vừa ra, kiếm ý trên không trung đột nhiên biến đổi, sát cơ đại thịnh.
Trong đám người ở đây, phàm là người mang theo trường kiếm, không ngoại lệ đều bang bang bạo hưởng, ông minh liên hồi, dẫn động thiên hạ vạn kiếm phản ứng.
Một thanh âm băng lãnh thản nhiên nói:
- Thần y? Thần y nào? Danh xưng thiên hạ đệ nhất thần y, gia chủ Y Tiên thế gia còn trị không được, liệu còn người có y đạo càng cao minh hơn hắn sao? Hay là các ngươi lại có âm mưu quỷ kế, thực sự nghĩ rằng Quân Mạc Ngôn ta không giám giết người sao?
Không đợi người bên ngoài nói chuyện, thanh âm băng lãnh kia lại nói:
- Thôi được, dù các ngươi có âm mưu quỷ kế, lại có thể làm thế nào? Để ta xem người các ngươi mời tới là ai, có bản lãnh gì mà dám nói có thể chữa trị cho cố nhân của ta!
Theo câu nói này, đại môn cách đám người hai mươi trượng đột nhiên từ từ hé mở, tòa cấm khu này, rốt cục hiện ra trước mắt thế nhân.
Đập vào mắt, chính là năm gian phòng ở, có điều từ cây cối, mảnh ngói, cửa sổ, bậc thang... Đều là một màu đen.
Liếc mắt nhìn qua, tựa như là một cái địa động màu đen khổng lồ!
Nhưng, ngay trong mảnh đất màu đen ấy, lại vẫn còn một mảnh trắng xóa, bội hiện lóa mắt!
Chính giữa sân nhỏ, một người áo trắng ngồi xếp bằng trước căn phòng giữa nhất!
Ngoại trừ mái tóc đen phất phơ theo gió, quần áo toàn thân đều là một màu tuyết trắng thuần nhiên!
Trước mặt hắn là một cái bàn, hắn an vị đằng sau cái bàn.
Bàn cũng màu đen!
Phía trên có một kệ kiếm, cũng là màu đen.
Trên kệ kiếm này, một thanh trường kiếm vắt ngang, lóe ra hàn mang lạnh lẽo!
Thanh kiếm này, nhìn qua thì rất bình thường, thậm chí còn không bằng kiếm bán ngoài chợ, tạo hình kiểu dáng không chút đặc biệt. Chỉ có điều thanh kiếm này có vỏ kiếm màu đỏ, mũi kiếm sáng như tuyết, sáng đến có chút dị thường.
Mặc dù thanh kiếm này chỉ tùy ý đặt nơi đó, lại như có thể tự động phát tán một màn ánh sáng mông lung, đem tro bụi trong không khí đẩy cả ra ngoài.
Mà người áo trắng kia, cứ vậy bình yên ngồi sau cái bàn, chẳng những kiếm không nhuốm bụi trần, người hắn cũng không dính bụi.
Một trận gió tới, áo trắng phiêu động, tóc đen bay lên, nhưng người hắn lại không chút nhúc nhích.
Mặc dù biết rõ trước mắt đã tụ tập trăm ngàn cao thủ, nhưng ngay cả mí mắt cũng không muốn nhếch thêm. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không chút biến hóa.
Như có như không nhìn đám người trước mắt, đôi mắt ngưng lại trên thân kiếm, thản nhiên nói:
- Nếu có nắm chắc chữa được bằng hữu của ta thì mời tiến đến. Nhưng phải ghi nhớ một điều, nếu không thể chữa bệnh, thầy thuốc sẽ phải bồi một mạng! Thầy thuốc Y Tiên thế gia vì nhân tâm mà tới, ta có thể thả một con đường sống, thế nhưng người khác lại không được, chớ có tự chuốc nhục nhã, kiếm thêm tiếc nuối!
Một vị Hình bộ Thị lang bên cạnh Lan Vô Tâm lớn tiếng nói:
- Quân tiền bối, xin ngươi đừng quên, ngươi cũng là người Tử U đế quốc! Hiện tại quốc gia đang thời khắc nguy cấp, mỗi người đều nên xuất lực báo quốc. Tên thích khách này chính là địch nhân của chúng ta, ngươi làm như thế...
Quân Mạc Ngôn vẫn ngồi bất động, chỉ giương mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh nhạt.
Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
Vị quan viên này đột nhiên lảo đảo, lập tức đổ sập xuống đất, trên trán bất ngờ xuất hiện thêm một lỗ nhỏ tinh tế.
Máu tươi phun ra như tơ, lập tức mất đi sinh mệnh, một mệnh ô hô, hồn đi cửu tuyền.
Chỉ một cái liếc mắt, liền có thể giết một người.
Đám người thầm run lên, không rét mà run.
Thanh âm nhàn nhạt của Quân Mạc Ngôn lại vang lên:
- Chính bởi ta là người Tử U, nên hiện tại mới có thể ngồi ở đây, nếu không phải người Tử U, toàn thành này đã sớm máu chảy thành sông, gà chó khó thoát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.