Ta Là Chí Tôn

Chương 408: Không kịp chờ đợi




Ngay cả Vân Dương, trước khi đến Tử U, lại hoàn thành chuyện này, cũng không ngờ được chuyến đi này lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy!
Thậm chí Vân Dương có chút chột dạ, lần này hắn thực lừa người ta đến triệt để, chẳng những làm lão tổ tông nhà người ta, được người ta công nhận là tồn tại Định Hải Thần Châm, sau đó lại còn lừa quốc vận, trấn quốc chi bảo của người ta nhét vào túi, liệu có chút quá mức quá phận không a?!
Đoán chừng sau này sẽ trở thành công địch của cả Tử U mất.
Có điều sau khi tra xét lại không gian thần thức, Vân Dương lập tức cảm giác: Ừm, chuyện tốt nha, mỗi ngày đến tám cái mười cái cũng không chê, càng nhiều càng tốt!
Kỳ thực cũng không thể trách Vân Dương lòng tham không đáy, hắn tự nhận mình là người khiêm tốn cẩn thận, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, xưa nay không tham. Thế nhưng...
Lợi ích của Vẫn Tinh Chi Tâm thực sự quá lớn!
Vẫn Tĩnh Chi Hồn nay còn ở trong không gian thần thức, bị Lục Lục xem như trúc cơ chi thổ, chỗn rễ bên trong.
Mà trạng thái của Lục Lục hiện tại, cũng phát triển khỏe mạnh chưa từng có, độ dày phiến lá cơ hồ đã bằng ngón tay, lông tơ đóng thành hẳn một tầng, độ rộng cơ hồ gấp đôi lúc trước.
Tuy chỉ có phiến lá, lại dập dờn như vạn mẫu ao sen, thanh thế rất hùng vĩ.
Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của Vẫn Tinh Chi Hồn, uy năng của Lục Lục lại càng thêm mạnh mẽ...
Giờ khắc này, trong không gian thần thức tràn đầy tử khí mờ mịt, gần như muốn đổ cơn mưa, chỉ cần cảm thụ một chút, cơ hồ đã có thể phát hiện, mật độ linh khí dày hơn trước cả năm sáu lần!
Hơn nữa, hiện tại Vẫn Tinh Chi Hồn còn chưa hoàn toàn phát huy ra hiệu năng chân thực.
Nếu có thể hoàn toàn Thổ lực trong Vẫn Tinh Chi Hồn, đoán chừng Vân Dương có thể trực tiếp thành thần!
Đây là lời Lục Lục!
Rất đơn giản, rất thô bạo, đồng thời cũng rất mê người!
Đối với chuyện này, Vân Dương đương nhiên rất mong đợi.
Mà lời sau của Lục Lục, lại càng làm Vân Dương thêm kinh hỉ:
“Người có được Vẫn Tinh Chi Hồn này, cơ bản tương đương tới đem tất cả tinh hoa của Thiên Huyền đại lục dưới chân áp thành một khối, sau đó tất cả những thứ đó thuộc về người!”
“Thậm, chỉ sợ giá trị của viên Vẫn Tinh Chi Hồn này còn lớn hơn Thiên Huyền đại lục, tin rằng Thổ Nguyên Đại Địa trong truyền thuyết, cũng không hơn gì cái này!”
Vân Dương nghe được tin vui, hưng phấn tới không phân biệt Đông Tây Nam Bắc.
Cuối cùng, bị một câu của Lục Lục đánh tới hiện nguyên hình:
“Tiếc nuối duy nhất là, uy năng này quá mức hùng hậu, hiện tại chủ nhân không thể hấp thu, cho dù chỉ là một chút sợi nhỏ năng lượng, cũng có thể lo bạo chủ nhân hiện tại.”
Vân Dương lập tức thanh tỉnh, tức thời cảm thấy cả người không được tốt.
Hắn hiện tại tốt xấu cũng đã có tu vi Thiên cảnh sơ giai, lại càng có vô số thần công hộ thân, có yếu đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một sợi hay không?!
Dưới sự truy vấn của Vân Dương, Lục Lục nhanh chóng đưa ra đáp án:
“Đó là lượng Thổ Nguyên vượt qua cả Thiên Huyền đại lục áp súc mà thành, lấy thân thể nhỏ bé của chủ nhân hiện tại, đúng thực là một sợi cũng không phụ tải nổi, ngay cả muốn hấp thu chầm chậm cũng không đủ tư cách, đó là sự các biệt về chất. Đương nhiên nếu chủ nhân có thể tu đủ Cửu Tôn thần công, lúc đó hẳn cũng có thể thu được một phần năng lượng, nói cách khác, ngày tu đủ huyền công, chính là lúc hấp thu uy năng Vân Tinh Chi Hồn!”
Vân Dương lại có chút chờ mong.
Nhưng chuyện trọng yếu nhất hiện tại, vẫn phải hoàn thành dự tính ban đầu của hắn đã.
Chuyện của mình!
Nhất định phải giải quyết nhanh chóng!
Thân phận lão tổ tông của hắn, suy cho cùng cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở, chuyện này vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt, hơn nữa... Còn có chuyện di hài của Thượng Quan tướng môn, nếu có thể mà nói, hắn cũng nên tận tâm lực mà giúp, cùng nhau giải quyết, nếu không, sẽ tạo thành tai họa ngầm cho Thượng Quan tướng môn!
Trời theo ý người, chuyện này phát triển còn thuận lợi hơn Vân Dương mong muốn!
Đối với chuyện trị liệu thần hồn, Lan Vô Tâm còn sốt ruột hơn Tôn Thừa Phong.
- Lão tổ tông, bao giờ có thể bắt đầu trị liệu thần hồn?
Lan Vô Tâm hỏi.
Lấy hiểu biết của Vân Dương với Lan Vô Tâm, cùng với thân phận bối cảnh địa vị của Tể tướng đứng đầu quan văn Tử U, Lan Vô Tâm rõ ràng không có lý do để nôn nóng như vậy, chí ít cũng phải nên uyển chuyển, chứ không nên gióng chống khua chiêng, trực tiếp đi vào vấn đề a?!
Vân Dương nghe vậy, vô ý ngây người một chút:
- Cần gấp như vậy?
Câu hỏi không chút giả bộ, lấy bản ý của Vân Dương, dù Lan Vô Tâm không tới nhắc, hắn cũng sẽ đánh tiếng một chút. Nhưng vẫn đang suy nghĩ nên nói sao cho phải, không quá tích cực khiến người hoài nghi...
Là nên cảm tạ quốc gia đối đãi, bản cao nhân muốn nhiệt thành đáp lại, hay là tiếp tục cự tuyệt mời chào...
Không nghĩ tới, vị Lan tướng gia này lại trực tiếp đến gặp hắn, lại còn biểu hiện sốt ruột không bình thường.
- Không gấp không được a.
Lan tướng gia nhăn nhó, trước mặt người ngoài, ngay cả trước mặt Hoàng đế Tử U, lão vẫn có thể giữ vững vẻ trầm ổn. Thế nhưng lúc này đứng trước lão tổ tông, căn bản không thể che được cảm xúc vội vã.
Hắn đã chừng đó tuổi, thế nhưng trước mặt lão tổ tông cũng chỉ là đứa bé, còn che che giấu giấu làm gì cho mệt.
- Người Thượng Quan tướng môn đã đến!
Vân Dương nhất thời nhảy thót một cái:
- Ngươi nói người Thượng Quan tướng môn đã vào thành?
Lập tức lại nói:
- Không phải còn tới lộ tình ngàn dặm sao? Thế nào cũng phải còn tới hai ba ngày rảnh rỗi chứ?!
Lan Vô Tâm thở dài:
- Lộ trình ngàn dặm là chuyện của hôm trước, hiện tại... Ai, dù sao đối phương cũng đã tới, tên đã lên dây, không bắn không được!
Vân Dương nhanh chóng suy nghĩ, trù tính kế hoạch đối ứng kinh biến, hắn thực không hiểu vì sao Thượng Quan Linh Tú lại muốn vào thành? Chẳng nhẽ Nhị Bạch Bạch không đưa tin tới?
Sắc mặt Vân Dương chuyển sang vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Các ngươi chuẩn bị phát động kế hoạch từ trước?
Lan Vô Tâm thở dài thật sâu:
- Vốn dĩ không thể không làm, nhưng bây giờ muốn làm lại không thể. Y theo dò xét lúc trước, Thượng Quan Linh Tú cùng với tám ngàn thân binh sẽ cùng đến, thế nhưng hiện tại chỉ mang theo một trăm người vào thành!
Đây chính là điểm mà Lan Vô Tâm cảm thấy xoắn xuýt.
Nếu tám ngàn người cùng vào thành, như vậy, Lan Vô Tâm trưng cầu ý kiến Vân Dương một chút, nếu Vân Dương có biện pháp, có lẽ sẽ chọn chờ thêm. Còn nếu chưa thể khôi phục thần hồn, như vậy sẽ không chút do dự, triệt hạ tất cả đám người Thượng Quan tướng môn.
Thế nhưng hiện tại, Thượng Quan Linh Tú chỉ mang theo một trăm người vào thành. Lập trường hiện tại của Tử U thực sự vô cùng lúng túng!
Cho Tử U một trăm cái lá gan, cũng không dám ra tay với trăm người này!
Vạn nhất Vân Tôn không có trong đó, chẳng những sẽ đánh cỏ động rắn, càng làm trò cười cho thiên hạ.
Căn cứ tin tức tình báo, trăm người mà Thượng Quan Linh Tú đưa đến, qua kiểm tra truy xét, hoàn toàn ăn khớp với đặc điểm gia thần Thượng Quan tướng môn, tư liệu mỗi người đều có thể truy ngược lại mấy chục năm, tuyệt không giải dối sai lầm!
Nói cách khác, mạng lưới tình báo cao cấp đã chứng minh, đám người này không hề có người lạ mặt, tất cả đều có tư liệu!
Mà Vân Tôn, cho dù lai lịch bí ẩn, những cũng tuyệt không thể là gia thần của Thượng Quan tướng môn!
Cho nên, tám chín phần mười, Vân Tôn không ở trong đám người này.
Nhưng trong trăm người này nhất định không có Vân Tôn sao?
Cái này còn chưa thể kết luận, tám chín phần mười suy cho cùng cũng không phải mười phần mười, vẫn còn một hai phần có thể ngoài ý muốn a!
Cho nên cục diện càng thêm khó xử: Không thể kết luận có, càng không thể kết luận không có.
Chẳng may nếu hạ thủ, trăm người này chết sạch, Vân Tôn không có trong này... Tình huống lúc đó thực sự sẽ bết bát đến cực điểm!
Thế nhưng không hạ thủ cũng không được, chẳng may Vân Tôn có trong này, như vậy chẳng phải bỏ lỡ cơ hội trời cho sao?
Một khi bỏ lỡ, sau này chưa chắc còn cơ hội!
Cho nên, khi biết người Thượng Quan tướng môn vào thành, từ Hoàng đế Tử U, đến đám cao thủ Tứ Quý lâu đều rất xoắn xuýt, cục diện lúng túng xấu hổ, tiến thối không được, giết thả lưỡng nan.
Tứ Quý lâu đương nhiên muốn trực tiếp động thủ, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội, giết đúng giết sai cũng là giết, dù sao sau này cũng không có bao quan hệ với bọn hắn, thế nhưng hoàng thất Tử U nhất quyết không đồng ý.
- Vẫn phải đợi thêm một chút, đợi thêm một chút...
Chờ cái gì?
Đương nhiên là chờ vị lão tổ tông Vân Dương này quyết định, đến cùng có thể khôi phục thần hồn của tên thích khách kia hay không?!
Cho nên, Lan tướng gia lòng như lửa đốt, cho dù thất thố cũng muốn đến thúc giục!
- Tình trạng hiện tại của ta còn tốt hơn dự liệu, đúng là có thể thử một lần.
Vân Dương nhíu nhíu mày:
- Ai, ta vốn cho rằng, còn có tám ngày mười ngày rỗi rãi, hoặc cũng có ba năm ngày nghỉ ngơi, ta khôi phục một hai giai tu vi... Lúc đó tiến hành... Nếu nhất định phải làm trong hôm nay, lão phu cũng không thể chắc chắn, chuyện này lão phu phải báo trước, Lan tướng nên biết rõ.
Mười ngày tám ngày?
Khẳng định không đợi được!
Coi như chỉ ba năm ngày, hiện tại vẫn khó xử!
- Vậy hôm nay?
Lan Vô Tâm tha thiết hỏi.
- ... Ừm... Được a.
Vân Dương trầm mặc một chút, có chút bất đắc dĩ.
- Luôn ạ?!
Lan Vô Tâm lại hỏi, hiện tại hắn thực sự rất gấp, khí độ phong nghi đều ném sang bên, tựa như đứa nhỏ bị lấy mất kẹo!
Có điều đối với bản tâm Lan Vô Tâm mà nói, đứng trước vị đại lão gia này, hắn thực sự chẳng khác nào đứa nhỏ, dù có mất mặt, nhưng chỉ cần có hiệu quả là được.
“...”
Vân Dương nhất thời dùng một ánh mắt hiếm thấy nhìn hắn, biểu hiện hiện tại của con hàng này, thực sự không giống với Tể tướng một nước.
Mặt mo của Lan Vô Tâm đỏ lên, có chút cảm giác của học sinh làm sai:
- Khụ khụ... Thực sự... Rất gấp.
Vân Dương bất đắc dĩ gật đầu:
- Được rồi, cứ làm thế đi.
Một bên, Tôn Thừa Phong hạ quyết tâm:
- Lão tổ tông, thân thể hiện tại của ngài đã không còn trở ngại, sau này tĩnh dưỡng cho tốt là được, tôn nhi xin phép cáo từ.
Vân Dương gật gật đầu:
- Cũng tốt.
Hiện tại trong đầu Lan Vô Tâm toàn là quốc gia đại sự, đối với chuyện ông bạn nối khố muốn đi, cũng không kịp phản ứng:
- A? Ngươi muốn đi? Tốt tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.