Ta Là Chí Tôn

Chương 297: Có chuyện




Bạch Y Tuyết cảm thấy, lấy thời gian mười năm của bản thân đổi lấy quyền tu luyện trong thành địa mười năm, nói thế nào cũng cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi!
Chớ nói chi còn có rất nhiều chỗ tốt ngoài định mức khác nữa, cuộc mua bán này, tính thế nào hắn cũng cảm thấy rất có lời!
- Thề thì thề! Thành giao!
Vân Dương thúc giục:
- Vậy người thề đi. Để Thiên Đạo chứng kiến, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Song phương ăn nhịp với nhau, tựa như củi khô gặp lửa cháy.
Thế nhưng phản ứng này của Vân Dương, lại khiến Bạch Y Tuyết thầm cảm thấy không ổn.
Sao lại có thể dễ dàng vậy a?
Thế nào hắn cũng cảm thấy có chỗ không đúng lắm? Có vẻ như hắn lại tiếp tục rơi vào một cái hố khác vậy?!
Không lẽ là gia hỏa này lại đào thêm một cái hố?
Con hàng này cơ bản đã đạt đến cảnh giới Hố Vương, chẳng lẽ cái này lại là một vòng mới trong liên hoàn hố?!
Nhưng, Bạch Y Tuyết nghĩ trái nghĩ phải, vẫn luôn cảm thấy bản thân cũng không chịu thiệt gì, vô luận nói từ phương diện nào đều thấy mình có lời.
Lại nói... Bạch Y Tuyết ta là lão giang hồ nhiều năm, có bao nhiêu thủ đoạn mà chưa từng được thấy? Chẳng lẽ còn không chơi lại một tên thanh niên?
Thế là Bạch Y Tuyết sảng khoái phát thề.
Thiên Đạo chứng kiến, thệ ước thành lập.
Vân Dương cười híp mắt nói:
- Đã hứa hẹn làm hộ vệ của ta, như vậy cũng phải có bộ dạng của hộ vệ! Làm hộ vệ của ta, nhất định phải tuân thủ 24 quy củ.
Bạch Y Tuyết lập tức choáng váng: 24 quy củ?
- Sao lại có thể có nhiều thế? Ngươi không cần cho rằng ta chưa làm hộ vệ sẽ tin lời nói bậy của ngươi, ngươi cho rằng ngươi nói đàng hoàng chững chạc, ta sẽ ngoan ngoan làm theo sao?!
- Ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn làm theo a, vô luận người khác có nhiều quy củ như vậy hay không, nhưng nhà ta lại đúng là nhiều quy củ như vậy.
Vân Dương cười híp mắt nói.
Bạch Y Tuyết nhất thời cảm giác được bản thân thực sự lại rơi vào một cái hố khác.
Ngươi con mẹ nó sao không nói trước khi phát Thiên Đạo Thệ Ngôn?
Hiện tại ta cũng đã thề, Thiên Đạo chứng kiến, lúc này ngươi mới nói quy củ của ngươi? Lại nói... Phương Mặc Phi cùng Lão Mai này hình như cũng không có nhiều quy củ như thế a?
- Quy củ của ta, một là... Hai là... Hai mươi tư là...
Vân Dương lưu loát liệt kê hai mươi tư quy củ, Bạch Y Tuyết nghe mà xanh mặt.
Ta xxx, không phải chỉ làm hộ vệ thôi sao?
Cái này coi như văn tự bán mình vô lương khắc nghiệt vô lý nhất... Cũng không hơn gì 24 điều này a?!
- Cái này... Cái khác không nói, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải xin phép là chuyện quái gì?
Bạch Y Tuyết trừng tròng mắt, ta con mẹ nó làm hộ vệ a? Đi vệ sinh mà còn muốn xin phép?
Sao ngươi không yêu cầu đứng ngoài quan sát luôn đi?!
- Chẳng may ta bị người vây công, ngươi thấy chuyện không ổn liền mượn cớ đi vệ sinh mà bỏ chạy thì sao? Cái này không thể không đề phong a! Đây chính là lý do mà mấy tên nhút nhát hay mượn, đã có khả năng này, vậy nên phải đề phòng trước, đã nói rõ, ngươi cũng tốt mà ta cũng tốt!
Vân Dương nói.
- Lại nói nhân phẩm của ngươi... Thực sự rất bình thường.
Vân Dương liếc mắt.
- Xem như ngươi lợi hại!
Bạch Y Tuyết tức đến ngứa mũi.
Nhân phẩm ta bình thường?
Trên giang hồ này còn có người nào có nhân phẩm tốt hơn ta sao?
Hắn trừng mắt nửa ngày, thấy Vân Dương một bộ vững như đại sơn, căn bản không chút dấu hiệu thay đổi chủ ý, tức giận xoay người rời đi:
- Dù sao con mẹ nó cũng chỉ mười năm! Lão tử làm được!
Mãi cho đến khi về phòng khách, Bạch Y Tuyết phát hiện bụng mình tức đến muốn nổ tung, kìm nén đến đầu cũng cảm thấy choáng váng.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai len lén liếc sang cửa phòng Bạch Y Tuyết, trong lòng cùng chung một suy nghĩ: con hàng này, nếu ngươi đã lên thuyền giặc của công tử, nào có chuyện xuống được dễ dàng?
Cũng chỉ mười năm?
Ngươi suy nghĩ nhiều a lão Bạch!
Đời này của ngươi đều là người của lão tử, ngươi cam chịu số phận đi!
Tại sao lại nói là len lén, cái này không phải là nói nhảm sao, coi như hiện tại Bạch Y Tuyết đã trở thành thủ hạ của Vân Dương, nhưng trị số võ lực của người ta đứng đầu Vân phủ, không thể làm gì Vân Dương, nhưng muốn chơi Phương Mặc Phi hay Lão Mai đều là chuyện đơn giản, còn có thể dùng danh nghĩa tốt đẹp luận bàn, cũng có thể hào sảng tuyên bố dìu dắt hậu bối, đều là chuyện đứng trên đỉnh cao đạo lý!
Cho nên nói, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai nhiều lắm chỉ dám oán thầm trong lòng hai câu, còn nói thẳng mặt, thực không dám nói!
Chí ít trước khi tu vi bản thân đuổi kịp Bạch Y Tuyết, tuyệt đối không dám!
...
Ban đêm.
Vân Dương tiến hành dịch dung cho Bạch Y Tuyết.
- Thanh kiếm kia của ngươi không thể dùng nữa, tạo hình áo trắng cũng phải thay đổi, áo trắng của ngươi, quá chói mắt. Tới tới tới, nhuộm tóc, nốt ruồi này... Đặt ở khóe mắt phải, nốt ruồi này... Đặt ở trước lỗ tai... Đúng, hai miếng ria mép này để bên cạnh môi... Ngươi đừng có dính loạn a...
Sau nửa ngày, Vân Dương lui ra sau hai bước dò xét:
- Ừm, đến cùng vẫn là để trần tốt hơn, thật đẹp trai!
Cuối cùng cũng giày vò xong.
Bạch Y Tuyết cầm gương xem xét, lập tức bi phẫn rống giận:
- Lão tử để trần con mẹ nó làm gì? Cái này con mẹ nó không phải yêu quái sao? Cái này con mẹ có lão tử còn là người sao? Cái này con mẹ nó chẳng phải là một đầu chuột thành tinh sao!
- Hết thảy vì an toàn. Hơn nữa... Dịch dung là một trong những quy củ của ta! Ta có nói với ngươi rồi a...
- Ta... X!
...
Đêm khuya hôm đó.
Trong lúc Vân Dương đang luyện công...
Đột nhiên...
- Chi chi chi...
Một tiếng kêu vò đầu bứt tai truyền vào lỗ tai hắn.
Thanh âm này là...
- Thiên Huyễn Linh Hầu?!
Vân Dương giật mình một cái, bỗng nhảy dựng lên.
Đây không phải là linh thú của Kế Linh Tê sao? Sao lại chạy tới đây?
Coi như giận dỗi với chủ nhân, lại quyến luyến hắn, cũng không nến có lý do xuất hiện ở đây a?!
Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Ra ngoài xem xét, Thiên Huyễn Linh Hầu đã nóng lòng nhảy đến bên chân hắn, khoa tay múa chân, lo lắng chi chi gọi bậy, lôi kéo áo choàng Vân Dương, muốn kéo hắn ra bên ngoài!
Vân Dương lập tức chú ý tới, tinh thần của Thiên Huyễn Linh Hầu vô cùng uể oải, máu me khắp người, vết thương chồng chất!
Không khỏi biến sắc!
Có chuyện!
...
Chủ nhân Thiên Huyễn Linh Hầu, Kế Linh Tê lúc này đang cõng Nguyệt Như Lan, nhanh chóng di động giữa núi rừng.
Thở dốc kịch liệt lộ rõ trạng thái không tốt của nàng. Trên thực tế, đối với trạng thái của bản thân, Kế Linh Tê cảm thấy đâu chỉ không tốt, nàng thậm chí cảm thấy bản thân tùy thời đều có thể đổ xuống, mà chỉ cần đổ xuống, như vậy sẽ không thể đứng dậy nổi.
Bây giờ, nàng đã gần như đạt tới trạng thái dầu hết đèn tắt, không còn khí lực. Thứ duy nhất có thể khiến nàng tiếp tục di chuyển, chính là một cỗ tín niệm mang theo Lan tỷ sống tiếp.
Cho tới bây giờ, Kế Linh Tê chưa bao giờ nghĩ tới, con đường giang hồ này lại có thể hiểm ác đến như vậy. Càng không nghĩ tới, lòng người lại có thể hiểm ác đến mức độ này.
Mà điều thứ ba nàng không nghĩ tới... Người khiến hai người nàng lâm vào tình cảnh này, lại chính là hai gia tộc của nàng cùng Nguyệt Như Lan.
Bản thân nàng vốn dĩ chưa từng có tình cảm thân thiết với gia tộc, mà Nguyệt Như Lan cũng bởi vì chung tình với ca ca của nàng cũng đã sớm quyết chí không gả cho người khác.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hai đại gia tộc đột nhiên gặp được kỳ ngộ.
Một công tử gia tộc ẩn thế đột nhiên xuất hiện, đồng ý dùng vô số tài nguyên, đổi lấy việc trở thành thông gia của song phương.
Công tử ẩn thế yêu cầu đồng thời cưới hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.
Đối với chuyện này, vô luận là Kế gia hay Nguyệt gia, đều là chuyện tốt khó gặp.
Điều kiện mà công tử ẩn thế đưa ra, cho dù đối với hai đại gia tộc, đều có thể nói là thiên văn sổ tự, tuyệt đối khó mà kháng cự, mặc dù hai nhà cũng không rõ vì sao vị công tử này lại phải cưới Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan!
Nhưng cũng không trở ngại đến chuyện hai nhà muốn nuốt đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống này, dù sao chỉ cần nhìn sính lễ mà đối phương mang tới, cũng đã đủ khiến hai gia tộc tiến thêm một nấc mới!
Những thứ kia, đều là thiên tài địa bảo siêu phẩm, thế gian khó kiếm, lại cộng thêm vô số tài nguyên tu luyện!
Không khách khí mà nói, có những thứ này, hai đại gia tộc muốn bồi dưỡng con em tới cảnh giới đại viên mãn, không dám nói là dễ như trở bàn tay, nhưng cũng là chuyện nước chảy thành sông, cái cần duy nhất cũng chỉ là thời gian tích lũy rèn luyện mà thôi.
Hơn nữa còn không phải đơn thuần chỉ tạo nên một hai cao thủ đại viên mãn, mà số tài nguyên kia đủ để tạo nên mười vị, thậm chí còn nhiều hơn nữa!
Mà cái đó còn mới chỉ là lễ vật đợt đầu, thuộc loại lễ gặp mặt, lễ vật tìm hiểu trước khi hành động.
Mặc dù lấy danh nghĩa sính lễ, nhưng ai nấy đều biết, sính lễ chân chính còn ở phía sau.
Nói cách khác, sau đó còn có vô số tài nguyên nữa chảy vào túi!
Thậm chí, sau khi thành thân, tài nguyên như vậy còn có thể chảy tới không ngừng!
Có ẩn thế gia tộc làm chỗ dựa, hoàn toàn có thể đẩy hai đại gia tộc lên vị trí Cự Vô Phách của Thiên Huyền đại lục!
Đối mặt với dụ hoặc khổng lồ, ảo mộng mỹ lệ như vậy, hai đại gia tộc không chút do dự lập tức đáp ứng.
Kế Linh Tê dù sao cũng chỉ là con nuôi, gả ra ngoài có thể đổi lấy một cơ hội vùng lên cho gia tộc, thực sự quá có lời, làm gì có chuyện cần do dự?!
Về phần Nguyệt Như Lan, mặc dù Nguyệt Như Lan là huyết mạch thực sự của Nguyệt gia, càng là mạch chính, hơn nữa còn có hôn ước trên người, nhưng Kế Lăng Phong đã rơi vào cảnh sống không thấy người, chết không thấy xác nhiều năm, phân nửa là không tìm được nữa!
Coi như Kế Lăng Phong còn sống, nhưng sao lại có thể so sánh với công tử gia tộc ẩn thế?
Thực sự kém quá xa a!
Coi như Kế Lăng Phong ở đây, Nguyệt gia cũng muốn hối hôn. Cho nên cao tầng Nguyệt gia tìm Kế gia thương lượng, trực tiếp làm chủ giải trừ hôn ước, lại đưa tới một phần tài nguyên làm bồi thường.
Đối với chuyện này Kế gia cũng không có nhiều ý kiến, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, nói cho cùng Kế Lăng Phong cũng là con nuôi Kế gia, mà hiện tại còn mất tích, hơn nữa còn thu được một phần tài nguyên bồi thường, vì vậy trực tiếp một lời đáp ứng.
Kể từ đó, lực cản giữa hai nhà biến mất, tựa hồ tất cả đều là chuyện thuận lý thành chương, chỉ đợi ngày cưới tân nương, chính là lúc đại công cáo thành!
Bất ngờ vị công tử gia tộc ẩn thế kia lại đề ra chủ trương ngoài ý liệu: hắn muốn đích thân đến tiếp hai vị tân nương của mình, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.
Hai nhà đã quyết định bán khuê nữ nhà mình, đương nhiên sẽ không dị nghị đối với yêu cầu của vị công tử gia tộc ẩn thế kia.
Nhưng, tin rằng không nhà nào nghĩ tới.
Phương thức bồi dưỡng tình cảm của vị công tử kia, lại là như vậy!
Hắn mang người, dùng phương thức như mèo vờn chuột, ròng rã truy sát Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan mấy vạn dặm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.