Ta Là Chí Tôn

Chương 296: Chẳng phải mười năm thôi sao?




Hạo kiếp!
Đây đã trở thành hai chữ cửa miệng của người giang hồ trên Thiên Huyền đại lục.
Trong truyền thuyết...
Năm Tứ Quý lâu mới bắt đầu thành lập.
Có một người, mang theo ba tên thủ hạ, quét ngang giang hồ, đánh tới đâu, quần hùng cúi đầu tới đó, tung hoành thiên hạ không địch thủ!
Mà qua một thời gian, Tứ Quý lâu bắt đầu chính thức thành lập, bắt đầu dương danh lập vạn, cũng chính là lần đầu bố võ thiên hạ trong truyền thuyết.
Lại qua một thời gian, Tứ Quý lâu trực tiếp diệt môn ba trong cửu đại môn phái đương thời, chính là huyết tẩy giang hồ, cũng bởi vậy mà tạo nên uy danh hiển hách của Tứ Quý lâu!
Chưa tới mấy trăm năm, một đám hung nhân khác nhảy ra muốn thay đổi triều đại, điên cuồng chiếm đoạt giang hồ!
Một lần đó, được xưng là huyết chiến giang hồ mười hai năm!
Trong mười hai năm, cao thủ Tứ Quý lâu lần nữa bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ!
Khi đó, cao thủ đệ nhất giang hồ bị lão đại Tứ Quý lâu một trận chém giết!
Còn tất cả những người, thế lực bất mãn, có ý kiến hoặc xung đột với Tứ Quý lâu... Toàn bộ bị nhổ tận gốc!
Trong mười hai năm đó, toàn bộ giang hồ, có thể nói là vừa nghe tên Tứ Quý lâu đều kinh hãi biến sắc, gan liệt hồn bay.
Trong vòng ba trăm năm, không còn người nào dám xưng đệ nhất cao thủ.
Mãi cho đến khi Độc Cô Sầu mạnh mẽ quật khỏi, trong giang hồ mới xuất hiện truyền kỳ mới, vô địch mới, thiên hạ đệ nhất mới!
Khi đó Tứ Quý lâu đã ẩn vào trong bóng tối, ai cũng không biết, nên không có chiến đấu...
Nhưng sau khi Độc Cô Sầu quét ngang thiên hạ, lập tức ẩn cư.
Rời khỏi lăng tiêu bảo tọa.
Sau đó lại có Lăng Tiêu Túy hoành không xuất thế, vị thiên hạ đệ nhất được thiên hạ công nhận này chính diện đối kháng Tứ Quý lâu, trước trước sau sau đại chiến trên trăm năm, nhìn từ ngoài thì có thể thấy Tứ Quý lâu chịu thua thiệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể giải quyết được gì, không thể kết luận Tứ Quý lâu bại hay Lăng Tiêu Túy thắng.
Sau đó cho đến bây giờ...
Truyền thuyết, uy danh Tứ Quý lâu, tựa như đã phai nhạt khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng, giờ khắc này, cái tổ chức ẩn độn đã lâu, gần như đã bị giang hồ lãng quên, lại đột nhiên tái hiện không chút dấu hiệu, cường thế đối mặt giang hồ, lộ ra nanh vuốt của mình!
Không ai biết lý do Tứ Quý lâu tái hiện.
Nhưng mỗi người đều lựa chọn sáng suốt né tránh!
Bởi vì truyền thuyết bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ thực sự quá đáng sợ!
Ngoại trừ Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy, trên giang hồ này xưa nay không thiếu người tự cao tự đại, nhưng không ai có thể tự hỏi so được với hai vị này, nhìn quanh giang hồ trước mắt, thực sự đúng là không có!
...
Mỗi ngày Vân Dương đều luyện công, nhưng tin tức trong thiên hạ vẫn không ngừng truyền đến.
Thủy Vô Âm vừa nhận được tin tức, liền lập tức đến tìm kiếm Vân Dương.
- Công tử, Tứ Quý lâu đã bắt đầu có động tác lớn.
- Ừm, người đã chuẩn bị xong chưa?
- Tùy thời đều có thể hành động!
- Tốt! Ngươi lập tức rời đi!
- Vâng.
Từ lúc đó, Thủy Vô Âm liền biến mất khỏi Vân phủ.
Đây vốn là kế hoạch mà hai người đã sớm xác định.
Trước khi Tứ Quý lâu chưa triển khai hành động, Cửu Thiên lệnh còn có thể phát huy tác dụng, có thể duy trì hiện trạng tiếp tục vận hành.
Nhưng một khi Tứ Quý lâu triển khai hành động, như vậy Cửu Thiên lệnh lập tức từ trạng thái hành động trong bóng tối, toàn diện chuyền thành ẩn độn dưới mặt đất!
Trong thời gian ngắn, ngoại trừ chuyện khẩn cấp nhất định phải làm, tuyệt đối không thể có bất kỳ động tác!
Bất luận một chút xíu sơ hở nào, đều có thể tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Liên quan tới chuyện này, Thủy Vô Âm đã sớm chuẩn bị kỹ càng!
Thành viên có thể liên lạc, lập tức yêu cầu chuyển tối, lần nữa tiếp nhận an bài.
Thành viên tạm thời không thể liên lạc, lập tức từ bỏ.
Tất cả ám hiệu, liên hệ cũ, đồng thời cắt đứt!
Bảo đảm an toàn.
Ngoài ra, Vân Dương còn có một yêu cầu cho Thủy Vô Âm.
- Vô Âm, ta hy vọng người có thể lợi dụng cơ hội này, chế tạo ra một tổ chức tình báo ngầm thiên hạ đệ nhất! Tên tổ chức này là gì ta không quan tâm, nhưng nhất định phải triệt để nắm trong lòng bàn tay, không thể làm giá y cho người khác!
- Ta nhất định sẽ làm được.
Từ đó Thủy Vô Âm biến mất.
...
Bạch Y Tuyết “Phanh” một tiếng đẩy cửa phòng Vân Dương.
Khuôn mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn Vân Dương.
Lúc này Bạch Y Tuyết nào còn phong thái ngày thường? Chỉ nhìn ánh mắt, không nói hắn là đồ ngốc thì đã là quá tốt.
- Chuyện gì vậy?
Vân Dương ngạc nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Bạch Y Tuyết, sao ngươi còn chưa đi? Không phải ngươi nói hôm nay sẽ rời đi sao? Chuyện lúc trước đã xong, chúng ta đã không còn nợ gì nhau, cái nên đưa cho ngươi, chẳng phải ta đã đưa cả sao? Chuyện đã xong ngươi lại muốn vu vạ ta là ngươi không đúng a!
Bờ môi Bạch Y Tuyết run rẩy, nhìn Vân Dương, một hồi lâu sau, rốt cục rên rỉ khóc không ra nước mắt:
- Vân Dương, ngươi đào một cái hố lại đào tiếp một cái hố, liên hoàn hố của ngươi thực độc ác, ta đã hiểu rõ, vào hố của ngươi, căn bản không thể nhảy ra!
Vân Dương kinh hãi nói:
- Sao có thể nói như vậy? Mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện nói vậy a, ngươi ca ngợi ta như vậy, ta sẽ cảm thấy kiêu ngạo!
Biểu hiện trên mặt Bạch Y Tuyết so với khóc còn khó coi hơn:
- Thôi thôi, ngươi kiêu ngạo đi, có thể kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, dù sao chuyện này cũng đã thành, sớm không thể thay đổi...
- A? Chuyện gì vậy? Ngươi nói thẳng đi, xem ta có thể đỡ nổi không!
- Tứ Quý lâu truyền Thiên Địa lệnh với ta, tuyệt sát Bạch Y Tuyết!
Bạch Y Tuyết có một cảm giác nản lòng thoái chí:
- Từ nay về sau, ta chính là công địch của cả giang hồ...
Vân Dương lấy làm kinh hãi, thở dài:
- Oa? Thật quá tàn nhẫn... Chuyện này...
Thở dài một tiếng, phất phất tay, Lão Mai bưng ra một cái khay, Vân Dương thành khẩn nói:
- Bạch huynh, ta biết ngươi chí hướng rộng lớn, lòng chứa giang hồ. Trong thời gian này, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, bây giờ ngươi muốn rời đi, ngươi cầm tạm những thứ này, của ít lòng nhiều.
Bạch Y Tuyết mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Vân Dương.
- Trong này, có trăm vạn lượng ngân phiếu, năm trăm khối huyền thạch. Tám mươi khối kim loại kỳ dị. Mười khối mỹ ngọc thượng phẩm.
Vân Dương hòa ái cười nói:
- Một chút tâm ý, Bạch huynh đệ không nên ngại ít. Sau này núi cao sông dài, chúng ta còn gặp lại.
Thế mà tên này bắt đầu đuổi người.
Bạch Y Tuyết méo mặt:
- Đi? Ngươi muốn ta đi đâu?
Vân Dương dựng tay:
- Thiên hạ to lớn, lấy thân thủ Bạch huynh, nơi nào mà không thể đi? Giang hồ chúng ta, tương cứu trong lúc hoạn nạn, hẹn gặp lại.
Bạch Y Tuyết hừ một tiếng, chém đinh chặt sắt nói:
- Ta không đi! Làm gì có chuyện dễ như ngươi nói, dùng xong là muốn ném ta đi sao? Thực không nghĩ ngươi lại là loại người này!
Vân Dương: “...”
- Ngươi biến ta thành công địch của cả thiên hạ, vừa thấy ta gặp tuyệt sát, ngươi liền muốn đuổi ta đi?
Bạch Y Tuyết khinh bỉ nói:
- Ngươi nghĩ ta đi, ngươi liền an toàn đúng không? Ngươi nghĩ thật hay, ta nói cho ngươi, tuyệt sát lệnh của Tứ Quý lâu chính là nhằm vào tất cả những người liên quan, phàm là người giúp đỡ ta đối kháng Tứ Quý lâu, tru diệt cả nhà, cửu tộc đều phải liên lụy! Cho nên có thể nói, ngươi đã không thể không để ý!
Vân Dương nhíu mày:
- Bạch huynh, lời này của ngươi không đúng, nhiệm vụ của ngươi đã xong, chúng ta đã không còn quan hệ, bây giờ ngươi thuần túy là ăn chùa uống chùa ở chỗ của ta, tự ngươi không đi mà thôi, sao lại thành ta giúp đỡ ngươi, ngươi không nên nói bậy, tùy tiện bấu víu quan hệ... Lại nói... Nhà ta cũng không thừa lương thực, đã để ngươi ăn không nhiều ngày như vậy, còn chưa đủ a?!
Bạch Y Tuyết quả quyết nói:
- Giờ ngươi nói cái gì cũng vô dụng, dù sao ta nhất định không đi, về sau ta chính là người Vân gia. Lão Mai cùng Phương Mặc Phi có thể làm hộ vệ cho ngươi, ta có thể làm còn tốt hơn bọn hắn? Một câu, ngươi đừng nghĩ có thể phủi sạch quan hệ với ta, sau này ta chính là người của ngươi!
Vân Dương lộ vẻ xấu hổ:
- Bạch huynh há có thể chịu thiệt? Một câu ngươi là người của ta nói ra thật đơn giản, lúc đó ngươi phủi môn rời đi, ta còn có thể ép ngươi ở lại hay sao?!
Bạch Y Tuyết nói:
- Phí lời cái gì, việc này cứ quyết định như vậy! Về sau ngươi coi ta là hộ vệ hay quản gia thì tùy, dù sao ta cũng không đi.
Vân Dương hừ một tiếng:
- Nếu có hộ vệ như ngươi, ta tuyệt đối phải sống ít đi mấy năm, quá nhọc lòng!
Bạch Y Tuyết bi phẫn phản bác:
- Ngươi nhọc lòng, ta còn thấy trái tim mệt mỏi a, thực có một vị công tử như ngươi, nói không chừng mệnh của ta đến ngày mai cũng đã phải chấm dứt!
Vân Dương lặng lẽ:
- Nếu đã mệt mỏi như vậy, cần gì phải tự đày đọa mình? Vẫn là nhanh đi mau mới đúng! Hiện tại bên ngoài đang binh hoang mã loạn a...
Bạch Y Tuyết lạnh lùng:
- Ngươi không cần khích bác đuổi ta đi, ta nhất định sẽ không đi, cái thân phận người Vân gia này, ta đã đặt sẵn! Còn tuyệt sát lệnh của Tứ Quý lâu, mục tiêu của nó, tất sẽ bao phủ toàn bộ Vân phủ! Cửu tộc đều liên quan!
Vân Dương hừ một tiếng:
- Ngươi cứ vậy mà muốn theo ta? Thực sự muốn làm người Vân gia cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải phát Thiên Đạo Thệ Ngôn.
Bạch Y Tuyết trừng mắt nhìn Vân Dương, đột nhiên giậm chân một cái:
- Hừ, ngươi cho rằng ta không dám? Trong vòng mười năm, ta toàn tâm toàn ý làm hộ vệ cho ngươi!
Hiển nhiên Bạch Y Tuyết đã sớm có dự mưu, tính toán cực rõ ràng.
Kỳ hạn mười năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, trong thời gian này, nếu hắn một mình xông xáo giang hồ, đó là chuyện phải chết không thể nghi ngờ, dù sao trên giang hồ, uy hiệu của Tứ Quý tuyệt sát lệnh tuyệt đối có giá trị thi hành, ngược lại nếu ở lại Vân phủ, vẫn còn một chút hy vọng sống.
Không nói Vân phủ ở Thiên Đường thành này có tính độc lập tương đối, địa vị cao cả, Vân Dương càng là người có thủ đoạn, có cơ duyên vận khí hơn người, chỉ riêng chuyện hắn bị thương, về đây dưỡng thương cũng nhanh hơn bên ngoài vô số lần.
Hơn nữa, từ khi Bạch Y Tuyết đến đây, tốc độ tu vi tăng trưởng của hắn hơn trước không chỉ mười lần, tốc độ tiến cảnh như vậy, so với một số động thiên phúc địa còn mạnh hơn. Căn cứ đủ loại nhân tốt, thời gian bán mạng mười năm này thực sự rất có lời.
Hơn nữa trong thời gian mười năm này, nếu Tứ Quý lâu tìm được và giết hắn, đó chính là số mệnh của hắn, dù sao hiện tại đối đầu với Tứ Quý lâu tuyệt đối là thập tử vô sinh, tuyệt không có chuyện may mắn.
Nhưng nếu cho hắn thời gian mười năm giảm xóc. Như vậy mười năm sau, thực lực của hắn có thể đạt tới mức độ đủ để tự vệ!
Đến lúc đó lại rời đi, Tứ Quý lâu cũng không thể làm gì được hắn.
Về phần làm hộ vệ vân vân...
Hừ, làm hộ vệ cho ngươi mấy năm thì thế nào?
Bạch Y Tuyết không ngừng thầm tính toán, càng ngày càng cảm thấy bản thân có lời!
Chẳng phải là mười năm thôi sao?
Tính cái lông a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.