Ta Là Chí Tôn

Chương 247: Thiên Thượng Chi Đao




Tên cao to cầm đầu nói:
- Không phải các huynh đệ chúng ta không muốn cống hiến cho tổ quốc, chỉ là...
Hắn thở dài:
- Tiền hồi hương cũng không cần, chỉ riêng mệnh lệnh của Thiết soái hôm nay, các huynh đệ đã vĩnh cảm đại đức! Như vậy cáo từ.
Vừa mới nói, lập tức dẫn theo các huynh đệ của mình, trực tiếp rời khỏi doanh trại.
Bốn trăm bảy mốt người lựa chọn làm lại từ đầu đều yên lặng đứng thẳng tắp.
Chính như lời Thiết Tranh nói, ở lại không tiếc nuối, rời đi không áy náy, hết thảy chỉ là người có chí riêng, cứ theo bản tâm mà làm!
Ánh mắt Thiết Tranh nhìn chăm chú lên tên nguyên đội trưởng thân binh, đội trưởng kia ưỡn ngực:
- Thiết soái chớ trách, chúng ta là thân binh của Dương soái, nếu nay lại được Thiết soái thu làm thân binh, cho dùng huynh đệ toàn Bắc quân không bất mãn với đại soái, nhưng chúng ta cũng khó có thể cảm thấy bình an. Chúng ta nguyện ý đẫm máu giết địch, đi lại từ đầu. Kỳ thực với chúng ta mà nói, chỉ cần có thể tiếp tục ở lại trên chiến trường, cũng đã đủ rồi.
Thiết Tranh thở dài.
Hắn hiểu ý trong lời nói của tên đội trưởng thân binh.
Mặc dù hắn đã nói rõ, những tân thân binh này không tham dự mưu hại Cửu Tôn, cho nên cũng không bị liên lụy hoạch tội. Nhưng các binh sĩ Ngọc Đường, các huynh đệ quân nhận lại không biết nguyên nhân trong đó, nếu quả thực nhìn thấy thân binh từng đi theo gian thần, lại tiếp tục trở thành thân binh tân sủng cho đại soái kế nhiệm, trong lòng há có thể không oán hận?
A, phạm sai lầm mà còn có thể tiếp tục hưởng đãi ngộ, làm gì có cái lý như thế?!
- Cũng tốt. Ta tôn trọng lựa chọn các nhân của các ngươi.
Thiết Tranh nói:
- Chút nữa các ngươi tự đi lĩnh danh sách, quân tịch, tất cả đều bắt lại từ cấp bậc thấp nhất. Ta chỉ nói thêm một câu cuối, sau này, chúng ta kề vai chiến đấu, không nhắc lại chuyện cũ!
- Từ đây, Bắc quân họ Thiết!
Thiết Tranh ngửa đầu, khẩu khí nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại như chém đinh chặt sắc:
- Truyền quân lệnh của ta. Bắc quân thiết lập trại huấn luyện mới, nội dung huấn luyện cũ, toàn bộ gia tăng gấp đôi!
- Trụ sở huấn luận của Bắc quân, lập tức xây dựng thêm!
- Trong vòng một tháng, ta muốn nhìn thấy ba vạn binh mã hoàn thành huấn luyện đến Bắc Cương tham chiến. Nếu như binh mã không đạt yêu cầu tác chiến, chém đầu tướng lãnh phụ trách!
- Doanh trại Bắc quân trong cảnh nội Ngọc Đường, phàm là có bất kỳ hiện tượng rối loạn, trực tiếp chém đầu chủ tướng, không cần biện bạch!
- Ngày mai, triệu tập một vạn đại quân, theo ta xuất phát tiến về Bắc Cương!
- Mục tiêu chiến dịch này chỉ thẳng Bắc Cương, Thiết Tranh ta nhất định phải san bằng Bắc Cương, không thắng không về!
...
Xế chiều.
Thiết Tranh lần đầu tuần sát doanh trại quân đội, triệu tập cao giai tướng lĩnh thống nhất tư tưởng. Ban đêm, Đông quân gửi sang danh sách một ngàn nhân viên Thiết Tranh cần sang Bắc quân. Sau đó toàn thể giải tán về nhà đoàn tụ với thân nhân.
Sớm ngày thứ hai, trời vừa tảng sáng.
Thiết Tranh suất lĩnh một vạn đại quân, chính thức xuất phát, lao vùn vụt trên đường đến Bắc Cương.
Mà vào canh ba đêm trước, hai chín tên thân vệ của Dương Ba Đào rời đi. Mười bảy người tự vẫn trước cửa phế tích cũ của Dương gia.
Mười hai người còn lại không biết tung tích!
Nếu như Dương Ba Đào chịu oan mà chết, hoặc là có nguyên nhân bất đắc dĩ mà chết, như vậy, người phải tuẫn mệnh theo hắn, chỉ sợ còn phải tăng thêm mấy lần.
Có điều, tội danh mưu hại Cửu Tôn, thông đồng với địch phản quốc là sự thực, cuối cùng chỉ có mười bảy người ở đây tuẫn táng, lấy mệnh trả mệnh!
Nhưng coi như thế, thi thể mười bảy người đứng thẳng không ngã, gây nên một phen chấn động không nhỏ trong Thiên Đường thành.
Thu Kiếm Hàn tự mình hạ lệnh hậu táng, thở dài:
- Nam nhi tốt như vậy, lại rơi vào kết cục này, thực làm cho người ta ai thán. Ai... Bất kể Dương Ba Đào vì nguyên nhân gì mà mưu hại Cửu Tôn, nhưng có những thuộc hạ trung thành như vậy, cũng không uổng một đời làm Nguyên soái.
...
Xế chiều hôm sau, Vân Dương đuổi theo Dương Ba Đào, một đường đuổi ra Thiên Đường thành.
Vốn dĩ theo Vân Dương, chuyện Dương Ba Đào mưu hại Cửu Tôn đã được đưa ra ánh sáng, tội danh phản quốc rõ ràng, đáng lý ra không còn giá trị lợi dụng với Tứ Quý lâu, triệt để biến thành con rơi mới phải. Vô luận là đối với Ngọc Đường, Tứ Quý lâu, Cửu Tôn thậm chí là chính hắn, đều chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng nhân thủ Tứ Quý lâu lại ra tay cứu viện, vì hành động này mà chết rất nhiều cao thủ thất trọng trở lên, cơ hồ có thể nói là vì Dương Ba Đào mà chết, cái này hoàn toàn không hợp với tình lý, càng không phù hợp với chuẩn tắc làm việc của Tứ Quý lâu.
Trừ phi... Trừ phi Dương Ba Đào còn có nội tình mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết, nội tình này có thể là thân phận bối cảnh lai lịch hay liên quan đến một cơ mật nào đó. Như vậy điểm dừng tiếp theo của Dương Ba Đào nhất định là một căn cứ địa nào đó của Tứ Quý lâu, căn cứ địa như vậy chính là nơi mà Vân Dương luôn muốn tới, há có thể buông tha!
Vân Dương đồng thời sử dụng Phong Vân nhị tướng chi lực, nhìn qua tựa như một đóa mây trắng đang được hàn phong thấu xương thúc dục, một đường nhanh như điện chớp, kỳ thực đóa mây trắng mà Vân Dương hóa thân thành kia căn bản đang tự chủ hành động, ngự phong mà đi.
Cũng vì nguyên nhân này, Vân Dương lại phát hiện một đáp án mà trước đó hắn nghĩ mãi không ra.
Vân Dương luôn tự tin về độ an toàn của mình, coi như Tứ Quý lâu thực có năng lực thông thiên, cũng tuyệt không thể trong vòng một đêm bố trí Tỏa Linh đại trận như năm đó ở quảng trường Thiên Đường thành. Trong buổi công thẩm đó, chỉ cần hắn không tìm đường chết xuống dưới tham chiến, với ngũ đại năng lực trong người, có thể tùy thời chuyển đổi hình thể, không sợ bất luận hình thức đánh lén nào.
Mà điều khiến Vân Dương không hiểu, vì sao Tứ Quý lâu lại có vẻ nắm chắc như vậy. Một chút hành động bên ngoài cũng không có, mặc cho công thẩm thuận lợi tiến hành, chẳng nhẽ chỉ vì để Phong Tôn hiện thân?!
Nếu quả thực như thế, vậy chẳng không phải nói rõ, bọn hắn nắm chắc có thể xử lý Phong Tôn khi hắn xuất hiện?
Nhưng, đánh chết bằng cách nào?
Trước khi đến quảng trường Thiên Đường thành, Vân Dương nghĩ mãi mà không ra đáp án. Nhưng từ lúc chân chính bước vào quảng trường, Vân Dương nhạy bén có thể cảm nhận được một cỗ uy hiếp đến từ không trung.
Cỗ uy hiếp này cường đại chưa từng có, suy kỹ, cũng chỉ có Lăng Tiêu Túy mới có thể mạnh hơn một bậc, nói cách khác, đầu nguồn của uy hiếp này là một vị siêu cấu cường giả, thậm chí chính là đỉnh phong cường giả siêu việt mười thành đại viên mãn!
Nhưng Vân Dương vẫn không chút sợ hai, tu vi của hắn đã tiến nhanh, sớm đã không phải thời điểm lần đầu đối mặt Hà Hán Thanh có thể so sánh, nhất là hắn đã chuẩn bị tùy thời hóa gió mà đi, động niệm lập tức có thể hành động, bất kỳ người nào cũng đừng mong bắt được hắn.
Nhưng đợi đến khi hắn bám theo tên cao thủ cứu Dương Ba Đào ra khỏi thành, Vân Dương mới phát hiện, phát hiện sát chiêu chính thức mà hắn luôn kiêng kỵ, sát chiêu của Tứ Quý lâu nhằm vào Phong Tôn, đến cùng là cái gì!
Chính là... Thứ ở sau lưng hắn, một đạo đao ảnh màu xanh, từ đầu đến cuối vẫn đuổi theo cơn gió mà hắn hòa thành kia.
Nếu không phải có Lục Lục gia trì, khiến khả năng quan sát của hắn tăng lên mấy lần, căn bản không thể phát hiện trên trời lại có ẩn giấu một cây đao!
Bản thân hắn đồng thời vận dụng Phong Vân nhị tướng chi lực, trong đó có một cỗ lực lượng ngưng gió, còn thân thế hắn lại hóa thành mây trắng dung nhập vào bầu trời, thuận gió mà đi. Còn đại đao quang kia, một mực đuổi theo cơn gió, không nhanh không chậm, giữ một khoảng cách nhất định.
Vân Dương nhiều lần chuyển biến tốc độ gió, lúc chậm lúc nhanh. Đạo đao quang kia thủy chung bám theo như hình với bóng. Cứ vậy mà bay theo sau. Hẳn là dùng thủ đoạn nào đó mà hắn không biết để khóa chặn cỗ lực lượng hóa gió của hắn.
Vân Dương thầm rùng mình một trận!
Đây chính là chung cực sát chiêu của Tứ Quý lâu a?
Nếu quả thực hắn là Bát ca Phong Tôn, chỉ có một cái phong thuộc tính, như vậy dù không biết đao quang ẩn phục kia có năng lực chôn vùi phong tương hay không, chỉ cần có thể tiếp tục bám theo, chờ đến khi hắn hao hết huyền khí, không thể không biến từ trạng thái phong tướng về bản thể, như vậy lúc hắn biến về bản thể, chính là lúc bị một đao kia ám sát.
Vừa nghĩ đến đây, linh quang lóe lên, Vân Dương hồi tưởng lại lúc hắn giết Mễ Không Quần, Mễ Không Quần từng nói với hắn một câu: “Đúng rồi... Cẩn thận... Trên trời có đao!”
Lúc đó Vân Dương vẫn không hiểu câu đó là có ý gì.
Trên trời có đao?
Trên trời sao có thể có đao?
Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu!
Trên trời, đúng là có đao!
Hơn nữa còn là một cây đào vô hình với uy năng tuyệt sát!
Hiện tại, trong giờ khắc này, cây đao này chính là cây đao tuyệt sát của Tứ Quý lâu dành cho hắn!
Tin rằng, trong nháy mắt hắn hóa gió mà đi đã bị cây đao nào khóa chặt, biến thành đứa nhỏ sơ sinh nằm trong lòng bàn tay, trở thành cá thịt nằm trên thớt, mặc cho người định đoạt, chỉ cần tiếp tục chờ, chờ đến khi phong tướng hóa trở lại hình người, cuối cùng xác định mục tiêu thế nào. Xác định còn có vây cánh hay không, sau đó mới triển khai hành động kết thúc, một lần hành động, nhổ sạch tận gốc, triệt để tru diệt!
- Vì sao hắn không động thủ luôn a? Đi theo quãng đường dài như vậy, chưa hẳn không có biến cố gì xảy ra, coi như tư vi ta nông cạn, nhất thời không quan sát được, nhưng luôn có phần trăm khả năng bị ta phát giác. Ngược lại, nếu trảm phá phong tướng của ta, ta liền khó mà chạy khỏi lòng bàn tay của hắn, tất sẽ bị bắt lại, đã thế cần gì phí công như vậy?! Ân, đúng, coi như hắn có năng lực khóa chặt phong tướng, cũng chưa hẳn có năng lực phá vỡ phong tướng.
Vân Dương vừa suy nghĩ, đạt được một kết luận.
- Như vậy, thanh Thiên Thượng Chi Đao này, đến cùng là một người biến thành? Hay là một cây đao do người khống chế?
Phía trước, cao thủ cứu Dương Ba Đào thoát khỏi trùng vây tiếp tục tật tốc tiến lên, tốc độ hoàn toàn không chút giảm sút, mà lúc này, bọn hắn đã rời Thiên Đường thành được hai trăm dặm.
Thế nhưng người kia vẫn tiếp tục hung hăng chạy về phía trước.
Phía trước là một tòa núi cao, trên núi cao, là một rừng cây rậm rạp.
Tốc độ di chuyển của người kia rất nhanh, trước mắt càng dùng toàn lục di chuyển. Thậm chí Vân Dương còn phát hiện, trong quá trình chạy người kia phun ra một ngụm máu, tốc độ không những không giảm, ngượi lại còn chạy nhanh hơn mấy phần.
Dấu hiệu này đại biểu, người kia thi triển một loại bí pháp tự tổn nào đó, cưỡng ép thúc đẩy, duy trì tốc độ cao của bản thân.
Đúng là đang liều mạng.
Đến cùng là Dương Ba Đào quá quan trọng, hay là...
Vân Dương khẽ động suy nghĩ:
- Chẳng lẽ nói phía trước, mới là bẫy rập chân chính của bọn hắn để đối phó ta? Hành động ở Thiên Đường thành chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang? Không sai, tại cái nơi hoang vu hẻo lảnh như vậy, xác thực là một nơi dễ dàng bố trí một vài trận pháp đặc biệt...
- Nếu như vậy, cái giá phải trả cho cái bẫy rập này thực sự không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.