Ta Là Chí Tôn

Chương 246: Chết vinh còn hơn sống nhục!




Không chỉ riêng Thiết Tranh, ngay cả Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm hai vị Nguyên soái lúc này cũng dính đầy máu tươi.
Tràng diện chiến đấu như vậy, hai vị lão tướng sao có thể bỏ lỡ
Trên thực tế, cũng may là bọn hắn có tu vi không tầm thường, tự mình đều có thể chống đỡ một tên cao thủ.
Hơn nữa bởi vì hai người chỉ huy nghiêm mật, khiến cho tình hình càng nhanh khuynh đảo, cuối cùng dẫn đến đám cao thủ Tứ Quý lâu đoàn diệt.
- Kiểm kê thương vong tổn thất!
Sắc mặt Thiết Tranh nặng nề.
Những người đột kích đúng là đã chết hết, nhưng Dương Ba Đào sinh tử chưa biết. Hơn nữa còn được người mang đi, vì vậy công thẩm hôm nay xem như thất bại.
Hơn nữa, thương vong hôm nay, cũng là một con số khiến người giật mình!
- Chiến tổn...
Sau một hồi lâu, một vị phó tướng lau mắt, thanh âm trầm thấp:
- Huynh đệ chiến tử... Sáu ngàn ba trăm bốn hai người. Trong đó, Vạn Phong Cối, Vương Đức Trụ, Ngụy Đức Húc... Ba vị tướng quân, tất cả bỏ mình... Ngoài ra...
Cơ mặt Thiết Tranh hung hăng có quắp:
- Địch nhân bao nhiêu?
- Giết chết, hai mươi tám người!
- Hai mươi tám người!
Cơ bắp trên mặt Thiết Tranh điên cuồng co sút:
- Chỉ hai tám người, lại lấy đi sáu ngàn ba trăm bốn hai huynh đệ của chúng ta!?
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn từng gương mặt đầm đìa máu me, tơ máu dày đặc. Trong lúc nhất thời, tâm trạng hết sức nặng nề!
Vừa rồi một lòng muốn diệt địch, không thèm để ý tới hao tổn phe mình. Vốn dĩ Thiết Tranh cũng đã dự tính thương vong, nhưng đối mặt với con số thực thế, vẫn cảm thấy đau lòng nhức óc!
- Thiết soái! Ti chức cho rằng, các huynh đệ chiến tử, cũng sẽ cảm thấy thống khoái! Chết đáng giá!
Một binh sĩ mất một tay, một lỗ tai, kiệt lực đứng thẳng người:
- Huynh đệ bị thương, cũng cảm thấy đáng giá! Sảng khoái!
Bốn phía, vô số thương binh cùng nhau kêu lên:
- Không sai! Giá trị! Sảng khoái!
Các tướng sĩ trầm tĩnh:
- Trước đó, vẫn luôn là Cửu Tôn đại nhân che mưa chắn gió, không ngừng cứu trợ chúng ta từ trong tử kiếp. Nhưng chúng ta lại chưa từng huy lực hỗ trợ Cửu Tôn đại nhân. Bây giờ, đối đầu với cừu nhân của hắn, các huynh đệ có liều mạng thế, liều mạng hơn nữa cùng đều cam tâm tình nguyện!
Thiết Tranh ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống, cười ha ha:
- Cửu Tôn đại nhân, các huynh đệ báo thù cho ngươi, các ngươi, có thấy được không?!
Thu Kiếm Hàn thở hổn hển, nhìn thấy một tên hộ vệ đang vội vàng chạy tới, vội vàng gọi:
- Xảy ra chuyện gù?
Tên hộ vệ này chính là người hắn để lại truyền tin tức, sao bây giờ lại chạy vội chạy vàng như vậy? Chẳng lẽ có biến cố?
Hộ vệ lo lắng:
- Phủ Dương Ba Đào cháy lớn, không thể dập tắt... Là Dương phu nhân đổ dầu xuống chăn bông, đồ đạc, hiện... Trên dưới Dương phủ,bảy mươi một người, không người còn một mạng.
Thu Kiếm Hàn chấn động, Thiết Tranh cũng bỗng nhiên quay người, khuôn mặt phức tạp nhìn tên hộ vệ.
- Hẳn là, trước đó Dương phu nhân triệu tập tất cả mọi người lại, cùng nhau uống độc dược...
Hộ vệ có chút thầm run sợ:
- Chỉ có một phong thư được chèn bởi khối đá trong tiểu viện...
Hộ vệ dùng hai tay dâng một phong thư.
Phía trên, có mất chữ gọn dàng xinh đẹp:
“Thu Lão Nguyên soái thân khải.”
Hốc mắt Thu Kiếm Hàn đỏ lên, tay run run, trực tiếp xé mở phong thư, nhanh chóng đọc.
“Thế thúc, hôm nay chất nữ xin được bái biệt ngài. Chất nữ làm vợ anh hùng nửa đời cũng đã đủ rồi. Tự thấy không nên để cho cha mẹ mất mặt. Thời khắc cuối cùng, tuyệt không làm tội phụ.
“Nguyện mang theo vinh quang mà chết, không muốn sỉ nhục mà sinh!”
“Chuyện Dương Ba Đào, chất nữ cũng không hiểu rõ. Thế thúc chớ xấu hổ vì chất nữ. Trước mộ cha mẹ, còn xin thế thúc giãi bày một hai.”
“Bất hiếu nữ khấu biệt!”
Thu Kiếm Hàn run run, nước mắt tuông đầy mặt.
Đây là nữ nhi của huynh đệ lão chiến tử năm xưa để lại...
Để lại một câu cuối cùng, để giải thích cho bản thân: ta không biết! Nếu ta biết, kết quả đã khác...
Ta không làm ngươi thất vọng.
Ta không làm gì có lỗi với cha mẹ.
Ta không làm gì có lối với Ngọc Đường.
Lãnh Đao Ngâm đưa đầu nhìn qua, cũng thở dài một hơi, nặng nề nói:
- Là đưa bé năm đó Tam Lang để lại...
Thu Kiếm Hàn lệ nóng doanh tròng.
- Thu thập một chút, nhanh chóng hồi báo chuyện này lại cho Bệ hạ.
Ngay xé chiều hôm đó.
Thánh chỉ liền được hạ xuống.
Dương Ba Đào thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha, mưu hại Cửu Tôn, khiến Cửu Tôn bỏ mình, đế quốc gặp nguy hiểm... Lệnh, tru tận cửu tộc! Dương phạm lẩn trốn, nếu có phát hiện, người người đều có thể tru diệt! Phàm là người báo cáo tung tích Dương tặc, thưởng ngàn lượng bạch ngân, người có thể tru sát Dương tặc, thưởng vạn kim, phong Vạn Hộ hầu!
Đại thế nội dung chính là như vậy.
Bắc quân chỉnh đốn triệt để.
Hoàng đế Bệ hạ tự mình hạ chỉ: cho phép Đông quân Nguyên soái Thiết Tranh, mang theo phụ tá, điều nhiệm Bắc quân! Nguyên soái Đông quân, tạm thời do Đông quân phó soái đảm nhiệm.
Điều phối này cũng là bất đắc dĩ, Bắc quân hiện lòng người tan rã, nhất định phải có một vị thiết huyết thống soái một lần nữa ngưng tụ lại, mới có thể tiếp tục sử dụng. Mà toàn bộ Ngọc Đường hiện tại, ngoại trừ Thiết Tranh ra, cũng không còn người nào thích hợp hơn nữa.
Ban đêm, Thiết Tranh mang theo mấy thân vệ, bước vào Bắc quân quân doanh.
Mà thân vệ của Dương Ba Đào, đã sớm bị khống chế lại, may mà những người này cũng thành thật, im lặng không phản kháng, như vậy cũng bớt được nhiều việc.
Điều đầu tiên Thiết Tranh làm, chính là xét xử những người này.
Hiện tại, Bắc quân đã bị một bầu không khí tĩnh mịch khó tả.
Đập vào mắt, đầy rẫy là những kẻ tuyệt vọng bi thương, ánh mắt như người mất hồn.
Thân vệ của Dương Ba Đào cả thảy 500 người, không thiếu một tên, toàn bộ đều bị khống chế, lúc này ai nấy tràn đầy tử ý, tử ý này không phải là của người khác, mà chính là của bọn hắn.
- Toàn bộ tập hợp!
Thiết Tranh sải bước đi vào, lập tức lớn tiếng truyền lệnh, âm chấn toàn trường.
Hiện lệnh lóe lên, dù năm trăm người kia thần sắc uể oải, tâm chí suy sụp, nhưng vừa nghe hiệu lệnh, vẫn lôi lệ phong hành tập kết lại. Nhìn cái là có thể thấy được, đám người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Đã làm thân vệ cho Nguyên soái một phương, không có thực lực, trung thành, kỷ luật tương ứng, há có thể đảm nhiệm!
Thấy thế, Thiết Tranh không khỏi cảm thấy kiên định hơn với quyết định trước đó, bước lên đài cao, trầm mặt.
Thân thể hắn vốn đã cao lớn hơn người, hết lần này tới lần khác lại cứ thích đứng chỗ cao, lúc này từ trên cao nhìn xuống, càng lộ vẻ cao lớn, nhìn qua như một tòa thiết tháp, sừng sững trên đài.
- Đám người các ngươi cúi đầu làm gì?
Thiết Tranh gầm thét:
- Tất cả đều ngẩng đầu lên cho ta!
Phía dưới vẫn là một mảnh im ắng, không có mấy người theo lời ngẩng đầu.
Thiết Tranh hừ một tiếng:
- Các ngươi muốn tạo phản sao? Không nghe thấy quân lệnh ta vừa hạ đạt sao? Tất cả, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn ta đây này!
Quân pháp như sơn!
Thiết Tranh đã trở thành trưởng quan cao nhất nơi đây, vậy mệnh lệnh của hắn chính là quân lệnh, tất cả mọi người ở đây đều phải chấp hành vô điều kiện, tuyệt đối không được chần chờ do dự!
Một tiếng quân lệnh vừa ra, năm trăm người đồng loạt ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt tập trung lên người Thiết Tranh.
Năm trăm thân vệ này bất kể tình nguyện hay không, tóm lại trong lúc này, trong mắt bọn họ, cũng chỉ còn lại hình tượng uy vũ đến cực điểm của Thiết Tranh.
- Lời hay, hay hù dọa, ta không nói nhiều!
Thiết Tranh nói:
- Mặc dù Dương Ba Đào phạm tội không thể tha, nhưng hắn cũng có mấy phần ranh giới cuối cùng, thời khắc cuối cùng cũng không kéo theo bất cứ binh sĩ nào tiến đến.
- Hắn dù tội ác ngập trời, phát rồ, táng tận thiên lương, nhưng tại buổi công thẩm cuối cùng, cũng không làm liên lụy bất kể người nào trong các ngươi, cuối cùng còn có một chút lương tâm.
- Cũng không uổng sinh ra bằng thân nam nhi.
Thiết Tranh nói:
- Các ngươi là thân vệ của hắn, điểm này là sự thực không thể thay đổi, nhưng tin rằng trong các ngươi không có ai tham dự cùng Dương Ba Đào chuyện mưu hại bán đứng Cửu Tôn, chuyện như thế hắn tuyệt không dám hoàn thành thông qua các ngươi, đổi lại là ta, cũng sẽ tự thân đi làm! Chuyện này liên quan quá lớn, vô luận có tin tưởng đến mức nào, để vào tay người khác cũng luôn phải lo lắng. Cho nên trong chuyện này, nhất định là một mình Dương Ba Đào làm, không có can hệ gì với các ngươi. Các ngươi không cần lộ cái bộ mặt như đã chết ra thế, sẽ không có ai làm gì các ngươi cả, dù sao, ngoài thân phận thân vệ của Dương Ba Đào, các ngươi vẫn là binh sĩ Bắc quân, càng là quân nhân Ngọc Đường, điểm này cũng không thể gạt bỏ!
Lời Thiết Tranh vừa nói ra, trong mắt đám binh sĩ đều ánh lên một tia sáng.
- Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn. Thứ nhất, đi theo Dương Ba Đào, gắn bó sống chết có nhau. Người chọn phương án này mời rời khỏi hàng, ta vẫn sẽ không truy cứu trách nhiệm liên quan, tôn trọng tình cảm cùng tự do của các ngươi. Nhưng nhất định phải tước sạch quân tịch, từ nay trở thành người tự do, sinh tử tự liệu.
- Thứ hai, lần này Thiết Tranh ta nhận quân mệnh đến đây thống lĩnh Bắc quân, hiện tại cũng chỉ mang theo không đến ba người, cho nên... Ta thiếu thân vệ có thể cùng ta rong ruổi chiến trường, có thể để ta đem phía sau lưng an tâm giao lại. Nếu các ngươi đồng ý trở thành thân vệ của ta, ta vui lòng tiếp nhận. Còn lựa chọn thứ ba, cũng là lựa chọn sau cùng, chính là giải trừ thân phận thân vệ, đánh tan biên chế, đưa trở lại trong quân, để các ngươi lại từ dưới đánh lên, trên chiến trường dùng mồ hôi và máu chứng minh lòng trung thành với Ngọc Đường!
- Ta chọn phương án thứ ba!
Đội trưởng thân vệ giơ tay lên:
- Đưa ta trở lại quân, ta muốn làm lại từ dưới chót!
Ánh mắt Thiết Tranh sáng lên một cái, tập trung lên người đội trưởng kia.
Hắn nói rất đúng “ta”, mà không phải nói chúng ta. Điều này có ý cho các huynh đệ khác tự do lựa chọn. Dù sao, trở thành thân vệ của Thiết Tranh, cũng là một cách để chứng minh bản thân.
Sau khi có người đầu tiên lựa chọn, những người khác cũng lục tục ngo ngoe đứng lên, lựa chọn phương án thứ ba.
Cuối cùng, trong năm trăm người, có bốn trăm bảy mốt người đứng dậy, đều lựa chọn phương án thứ ba.
Hai chín người còn lại đứng yên tại chỗ, sắc mặt đờ đẫn, thần sắc ngốc trệ.
Thiết Tranh mở miệng:
- Lựa chọn của các ngươi là gì?
Một tên cao to đầy sẹo đứng lên:
- Ta chọn phương án thứ nhất.
Ánh mắt Thiết Tranh nhất thời ngưng tụ.
Không biết có phải do tên cao to đầy sẹo kia dẫn đầu ảnh hưởng hay không, hai mươi tám người còn lại cũng nhao nhao nói:
- Chúng ta cũng chọn phương án thứ nhất.
Thiết Tranh chậm rãi gật đầu:
- Được. Thư ký, ghi chép hai mươi chín người này lại, y theo thủ tục xuất ngũ bình thường mà thực hiện, tước quân tịch, cấp lộ phí hồi hương. Từ đây thoái ly quân lữ. Mặt khác truyền quân lệnh của ta, bất ky người nào mượn cớ thân vệ của Dương Ba Đào tìm họ gây sự, nghiêm trị không tha!
- Rõ!
- Đa tạ Thiết soái!
- Lần này chúng ta đi, bất kể lúc nào ở đâu, trong lòng luôn có Ngọc Đường, quân hồn bất diệt. Chỉ muốn đưa Dương soái đi một đoạn đường cuối cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.