Ta Là Chí Tôn

Chương 163: Tà ngôn hoặc chúng




Tà ngôn hoặc chúng
Mặc dù chỉ tăng trưởng một chút xíu thôi, nhưng, đây cũng chỉ là thành tích rèn luyện của một ngày a!
Thậm chí, với phản ứng kinh hỉ của Lục Lục, có thể thấy đây chính là chuyện tốt khó gặp!
- Trợ giúp người khác là trợ giúp chính bản thân, cái này đại khái cũng là một loại báo đáp khi giúp người đi!
Trong lòng Vân Dương không khỏi sinh ra một cảm xúc vi diệu, cũng chính bởi ngày đó hắn muốn trợ giúp một nhà trung thần này, bây giờ mới có thể lĩnh hội phương thức tu luyện này từ trên người của họ.
Mọi người thường nói, cơ duyên khó kiếm, thực tình họ không biết cơ duyên lúc nào cũng ở bên người, nhất niệm sinh nhất niệm diệt, có phần thiện tâm hôm trước, hôm nay mới nhận được thiện quả!
Dưới cơ duyên xảo hợp, lại bị hắn đánh bậy đánh bạ mà bắt được.
- Nếu chỉ đơn thuần rèn luyện nhục thể, như vậy hăng quá hóa dở, nhục thể không phụ tải được, liền sẽ tự luyện mình thành phế nhân. Nhưng nếu chỉ chú trọng tu luyện huyền khí, cũng chưa chắc có thể kiếm tẩu thiên phong, dù có thành tựu, thì con đường tiến bộ cũng ngày càng thêm hẹp, ngày càng khó đi. Cao nhân trong giới tu hành thường nói, nhục thể chính là báu vật đột thế của người tu hành, chân ý ở trong đó, chính là chỉ có nhục thể cường đại, mới có thể gánh chịu được huyền khí càng thêm to lớn, lúc đó mới thực là viên mãn.
Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương không khỏi nghĩ tới lời Lăng Tiêu Túy nói.
“Nhục thể, mới là báu vật độ thế. Nhưng đa số người, đều lãng phí thứ báu vật mà Thương thiên ban cho đó.”
Vân Dương đột nhiên nhớ tới câu nói này, đột nhiên trầm mặc một hồi, như có điều suy nghĩ.
Trước kia, Vân Dương Vân Tôn đại nhân, luôn tự cao vì có Vân Tướng công, thân thể có thể biến thành vân vụ hữu hình vô chất, tụ tán vô thường, không sợ bất kì công kích thực chất nào trên thế gian, luôn lấy thân làm mồi, lấy mình dụ địch, lợi dụng đặc tính của bản thân mà khắc địch chiến thắng, bản thân hắn cũng không biết bản thân rơi xuống chỗ hạ thừa, nếu có một thân thể cường hoành, trực tiếp cứng đối cứng với đối phương không phải tốt hơn sao?
Từ đó về sau, đối với việc rèn luyện nhục thể, hắn càng thêm chú trọng.
Mà mấy ngày nay hắn luôn chú ý tới Thượng Quan tướng môn, cũng bởi...
Không khí Thiên Đường thành mấy ngày nay có vẻ không đúng lắm.
Cũng không biết cụ thể là bắt đầu từ khi nào... Nói chung, từ khi các quốc gia khác trú quân bên ngoài thành, trong Thiên Đường thành đột nhiên xuất hiện tiếng gầm gừ, trạng thái càng lúc càng nghiêm trọng, đã trở thành chuyện không thể ngăn cản.
Phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu thảo luận chuyện xưa của Thượng Quan tướng môn.
Lúc trước, Thượng Quan tướng môn có tam đại nguyên soái đối ngoại tác chiến, uy lăng thiên hạ, bá khí vô luân, lại không nghĩ tới Binh bộ Thượng thư Tả Văn Long lại bị địch quốc mua chuộc, không ngừng tiết lộ động thái của quân đội, càng giả truyền thánh chỉ, cuối cùng dẫn đến tam đại Nguyên soái đều bị tứ đại đế quốc vây công mai phục, chết thảm trên đường đến Trường Thanh.
Chuyện này vốn đã sớm kết thúc, kẻ cầm đầu Tả Văn Long đã sớm bị tru di cửu tộc!
Nhưng không biết từ đâu lại nổi lên một lời đồn, nói rằng Tả Văn Long có hậu nhân trốn khỏi tử kiếp, càng mang theo di thư của Tả Văn Long, chuyện năm xưa không đơn giản như lời truyền. Tình huống chân thật, chính là Tam đại Nguyên soái có ý đồ tạo phản, mưu quyền soán vị, Tả Văn Long thân là Binh bộ Thượng Thư, thấy rõ âm mưu, vì nước vì dân, không đành lòng nhìn Ngọc Đường hủy diệt trong tay Thượng Quan, không muốn nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán, lúc này mới quyết ý hành động cực đoan, vì muốn vì nước trừ gian, không thể không cấu kết với ngoại địch, bố trí đại trận tru gian, bản ý vốn là đại thiện, kết quả cũng là đại thiện.
Nhưng khúc triết trong quá trình này, chứng cứ Tam đại Nguyên soái mưu phản chưa từng được tiết lộ liền đã phải đền tội, dẫn đến toàn bộ Ngọc Đường đế quốc mơ mơ màng màng, Tả Văn Long vốn là tràn đầy nhiệt huyết, muốn vì nước vì dân mà trừ hại, lại bị chém đầu cả nhà, chết oan mà kết thúc...
Hiện tại, có người muốn giúp Tả Văn Long lật lại bản án!
Khẩu hiệu: chúng ta đều thiếu nợ anh hùng đế quốc Tả Văn Long một cái công đạo!
Phong thanh này vừa truyền ra, lúc đầu vẫn chỉ là một câu truyền trong dân gian, nhưng trước sau không đến một ngày, liền đã nhanh chóng tăng lên thành cuộc hội thảo trong vòng tròn của đám nho sinh. Sau đó, các loại truyền thuyết, tranh luận, cứ như vậy mà lên men.
Trong đó, có vỗ số người đọc sách trích dẫn kinh điển, phân tích thể cục năm đó, sau đó cùng đi đến một kết luận: năm đó, Thượng Quan tướng môn nắm giữ 75% binh lực của cả đế quốc, công cao chấn chủ, tuyệt có khả năng làm phản!
Điểm này, là sự thực. Bất luận kẻ nào cũng không thể phủ nhận.
Hơn nữa, Thượng Quan tướng môn uy vọng cực cao, dưới trướng mỗi người đều có vố số tử sĩ, đối với những người này mà nói, mệnh lệnh của ba vị Nguyên soái mới là thánh chỉ, mà chân chính thánh chỉ, đối với bọn hắn còn không bằng cứt chó!
Người đọc sách càng có lời lẽ bén nhọn để suy đoán: Làm một Nguyên soái đứng đầu cả một quân đoàn, binh sĩ mà hắn dẫn dắt, hẳn là phải trung với Đế quốc, trung với Bệ hạ, mà không nên, càng không thể trung với chỉ một mình Nguyên soái, chỉ riêng điểm này, đã có thể định tội chết cho tam đại Nguyên soái!
Mà những chuyện của Tả Văn Long năm đó cũng truyền ra, cái gì mà tạo phúc cho dân, còn cái gì mà trung tâm xích đảm, rồi lại thẳng thắng can gián, cương trực không thiên vị...
Tả Văn Long với bạn bè như thế nào, tấu chương của Tả Văn Long, thứ pháp của Tả Văn Long, thơ tứ của Tả Văn Long...
Trong đó càng có một câu thơ: Bỏ đi hư danh một thân này, không để nịnh thần đãng Càn khôn!
Lòng son trong đó, quả thực là thiên địa chứng giám!
Nói tóm lại một câu, Tả Văn Long lắc mình một cái liền biến thành danh thần uy vang Thiên Cổ!
Có lý có cứ, có người có chứng. Phong trào này, càng diễn ra thì càng mãnh liệt, ngày càng nghiêm trọng.
Vô số nho sinh bắt xuống phố hô hào, đòi giải oan cho đại anh hùng, lật lại bản án cho Tả Văn Long! Đánh Thượng Quan lừa đời lấy tiếng trở lại nguyên hình, hỏi tội bêu danh!
Cùng với việc các tướng lãnh quốc gia khác tụ tập xây dựng cơ sở tạm thời ngoài Thiên Đường thành, phong trào trong nội thành này càng lúc càng mãnh liệt!
Vô số nho sinh trích dẫn kinh điển, dùng ngòi bút làm vũ khí, nói đến mức người muốn phản bác á khẩu không thể nói tiếp được.
Rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng bị kích động, bắt đầu nhằm vào Thượng Quan tướng môn.
Nhất là mấy ngày gần đây, chuyện xảy ra với phủ đệ Thượng Quan tướng môn ngày càng nhiều, trứng thối, dưa héo, cục gạch đều đã chồng chất như núi, cửa chính cũng bị ném vỡ một mảng, các lại uế vật giội vào khiến xú khí huân thiên.
Mặc dù như thế, oán khí của dân chúng cũng không chút nào hạ xuống, ngược lại càng lúc càng tăng vọt hơn nữa.
Hiện tại, người trong nhà Thượng Quan tướng môn cơ bản không dám ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị người ta tấn công.
Đối với chuyện hoang đường như vậy, Vân Dương vừa thấy phẫn nộ lại vừa thấy bi ai, nhưng trong lòng cũng hiện lên một suy nghĩ nghi ngờ.
Đến cùng là ai đang làm chuyện này?
Từ bề ngoài mà xem xét, hiện tượng này xuất hiện sau khi các tướng ngoại quốc đến, mà sự cừu thị của bọn hắn đối với Thượng Quan tướng môn xưa nay không hề che giấu, hận không thể diệt tuyệt cho thống khoái. Nhưng... Vân Dương biết chuyện này không đơn giản như vậy.
- Tra!
Dưới một mệnh lệnh của Vân Dương, trên dưới Cửu Thiên lệnh đồng thời hưởng ứng.
Sau đó, Vân Dương thừa dịp đêm đen, yên lặng bay vào Thượng Quan gia tộc.
Trên giáo trường nhỏ, sáu đứa nhỏ vẫn đang luyện công, không chút thay đổi so với trước đây.
Mặc dù mỗi một đứa đều vẫn cắn răng huấn luyện, gương mặt cứng cỏi. Nhưng Vân Dương có thể thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, tràn đầy một loại ủy khuất từ tận trong nội tâm!
Suy bụng ta ra bụng người, Vân Dương có thể cảm nhận được tâm cảnh của sáu đứa nhỏ lúc này!
Thử hỏi, Cửu Tôn đại nhân hiện tại được bách tính tôn thờ là thế, sau một số năm lại bị người lên án, vấy bẩn, nói người một lòng vì ngước vì dân trở thành hạng người bất chính, làm sao có thể chịu nổi?!
Hoàn cảnh của Thượng Quan tướng môn hôm nay, chưa hẳn không phải tương lai của một vị bất thế anh hùng nào đó!
- Ủy khuất cái gì?
Thượng Quan Linh Tú chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, thanh âm lạnh nhạt:
- Đánh các ngươi, chẳng nhẽ còn đánh nhầm? Sự thực chính là sự thực! Tất cả nam đinh Thượng Quan tướng môn ta đều chiến tử trên chiến trường, chẳng nhẽ không phải là minh chứng tốt nhất? Các ngươi lại dám hỏi ta, truyền thuyết có phải là thật không? Coi như ta đánh chết mấy tên tử tôn bất hiếu các ngươi, cũng không ai nói được gì!
Sáu đứa nhỏ không rên một tiếng, tiếp tục huấn luyện, không chút ngừng nghỉ.
- Nếu năm đó, Thượng Quan tướng môn thực sự muốn tạo phản, Ngọc Đường này sớm đã đổi chủ nhân!
Thanh âm lạnh lùng của Thượng Quan Linh Tú như là vụn băng:
- Không chỉ đời các tổ gia gia, coi như đời các gia gia, đời các bị thúc bá, Thượng Quan gia ta đều có thực lực như thế!
- Nhưng, tổ huấn của Thượng Quan tướng môn chính là bảo vệ Ngọc Đường, bảo vệ quốc gia, lòng son dạ sắt, trung tâm của Thượng Quan tướng môn có thượng thiên chứng giám, sao có thể bởi vì mấy tên tiểu nhân nói xấu mà có thể gặt bỏ. Công đạo tự tại trong lòng người, không phải là do nói bậy mà thành!
- Tất cả đều tiếp tục luyện công cho ta, không nên suy nghĩ bậy bạ!
Khuôn mặt Thượng Quan Linh Tú cứng như sắt nguội.
- Cô cô, nếu người nhà chúng ta đã trung tâm như vậy, vậy sao hiện tại lại không có người đứng ra nói chuyện giúp chúng ta?
Tiểu hài tử lớn nhất đã chín tuổi, trợn mắt tức giận:
- Chẳng lẽ những người biết rõ chuyện năm xưa đã chết hết? Tên Tả Văn Long kia còn có dư nghiệt tồn tại, chẳng nhẽ các quan viên thời đó đều không có hậu nhân sao? Không có người nào chịu đứng ra bảo vệ chân lý sao? Thị phi hiện tại, không phải là do lời nói bậy chi phối sao?
Thượng Quan Linh Tú lớn tiếng nói:
- Đây không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm? Trước mắt là hôn lễ Thiết đại Nguyên soái, các lão nhân trong quân đội đều đang bận rộn chuyện này, chút chuyện nhỏ nhà chúng ta chỉ là chuyện đồn đại, chờ các lão đại nhân xử lý xong chuyện kia, tự nhiên sẽ xử lý giúp chúng ta, công đạo tự tại lòng người, các ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?
Đứa bé kia quật cường nói:
- Ở đâu có cái gọi là công đạo, tổ tiên đám dân chúng công kích nhà chúng ta kia, còn không phải là được Thượng Quan tướng môn bảo hộ sao? Vì cái gì mà người nhà chúng ta chết, nhà chúng ta đã thảm đạm đến mức này, nhưng người đó lại có thể tin vào lời đồn đó a? Chẳng nhẽ chúng ta đổ máu hy sinh, lại chính là bảo về người công kích chúng ta sao? Hy sinh của nhà chúng ta đáng giá sao?
“Đùng”
Thượng Quan Linh Tú quất mạnh một bạt tai lên mặt chất nhi của mình, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt phượng rưng rưng:
- Người biết ngươi đang nói gì sao?! Công tích của tổ tiên Thượng Quan gia, tự có sử sách lưu truyền! Thượng Quan tướng môn chính là dùng máu đổi lấy! Người khác không hiểu, liên quan gì đến người?
Nàng lớn tiếng nói:
- Gia huấn Thượng Quan tướng môn nói thế nào? Cùng nhau đọc ta cho ta!
- Vì chiến trường mà sinh, vì chiến trường mà sống. Vì nước quên thân, vì dân quên mình!
Sáu đứa nhỏ rưng rưng lớn tiếng niệm tụng.
- Trong gia huấn, có nói tới việc hy sinh cần báo đáp không?
Thượng Quan Linh Tú nghiêm nghị hỏi.
- Không có!
Sáu đứa nhỏ cùng ưỡn ngực ngẩng đầu.
- Đối với sinh tử, tổ tông nói thế nào?
Thanh âm của Thượng Quan Linh Tú càng thêm nghiêm liệt.
- Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, không cầu da ngựa bọc thây!
- Biết là tốt!
Thượng Quan Linh Tú lớn tiếng nói:
- Đây chính là Thượng Quan tướng môn! Nhớ không?
- Nhớ kỹ!
-------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.