Ta Là Chí Tôn

Chương 162: Thiên Đường lồng lộng




Thiên Đường lồng lộng
Chỉ thấy trên đầu thành, từng tên quân nhân đều được trang bị khôi giáp sáng loáng, thân thể thẳng tắp, đao kiếm cầm chắc trong tay, hào quang chiếu rọi cả một khoảng trời.
Từng tốp binh mã đi tới đi lui, quân dung nghiêm chỉnh, hăng hái vô cùng.
- Thấy chứ? Biểu hiện đó cũng không phải chỉ xuất phát từ yêu cầu của tướng lĩnh, hay áp lực từ thánh chỉ. Thần sắc toát ra trên người bọn đều xuất phát từ trong nội tâm! Bọn hắn đang dùng phương thức này, để thị uy với chúng ta!
- Thần thái của mỗi người bọn hắn, đều mang theo sự quang vinh kiêu ngạo cùng với sự đồng lòng.
- Để ta nói cho các ngươi biết, họ chính là những quân nhân luôn tự kiêu vì bản thân có thể sinh ra trong một quốc gia như vậy, lại càng thêm tự hào vì có thể bảo vệ quốc gia như vậy, họ chính là những quân nhân cường đại nhất trên thế giới này! Quốc gia dân tộc có thể dưỡng dục ra quân nhân như vậy, mới là quốc gia dân tộc vĩ đại nhất!
- Trên chiến trường, khẩu hiệu mà quân nhân Ngọc Đường hô vang nhiều nhất chính là bảo vệ quốc gia! Bởi bọn hắn luôn trong tình trạng bị đánh! Cho nên bọn hắn mới kêu là bảo vệ! Mà quốc gia khác, thậm chí bao gồm quân nhân Đông Huyền chúng ta, rất nhiều người vẫn đang suy nghĩ, tranh thủ đánh một trận, chiếm lấy quân công, thăng quan phát tài!
Trong thanh âm của Hàn Sơn Hà nhiều thêm mấy phần đìu hiu:
- Khác biệt như vậy! Chính là khác biệt từ trên căn bản a...
- Liên tục hô vang khẩu hiệu bảo vệ quốc gia, lâu dài tự nhiên hình thành tín ngưỡng chung của cả quân đội! Loại tín ngưỡng này một khi thành hình...
Hàn Sơn Hà nặng nề nói:
- Đó là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này! Không thể phá hủy!
- Ngọc Đường đông kháng Đông Huyền, bắc chiến Thiên Tứ. Tây tiếp Tử U, nam lại đối mặt với Đại Nguyên... Cho dù lúc nào cũng trong tình trạng bốn mặt thụ địch, nhưng vẫn bình yên vô sự!
Hàn Sơn Hà cười khổ một tiếng:
- Nếu Ngọc Đường dùng tất cả lực lượng, để đánh bất kỳ nước nào trong bốn nước đó, như vậy, chỉ sợ... Quốc gia này đã sớm biến thành một khối bản đồ của Ngọc Đường!
- Hôm nay mới biết, Ngọc Đường lại thực sự là đáng sợ như thế.
Ba vị tướng quân đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
- Trước đây, ta chưa từng nhắc đến chuyện cũ cùng nội tình của Ngọc Đường, chính là sợ làm hao mòn nhuệ khí cùng lòng tin của các ngươi, chỉ tiếc lão phu đã già rồi, nếu không thừa dịp hôm nay bàn giao lại chuyện này cho các ngươi, đến lúc các ngươi phải tự mình đối đầu với tướng lĩnh Ngọc Đường, sơ sẩy một cái, chính là thảm cục vạn kiếp bất phục!
- Mặc dù chỉ là một tên kỵ binh Ngọc Đường trải qua trăm trận mà không chết, đến quốc gia chúng ta, đều có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng chiến đội năm trăm kỵ binh, hơn nữa còn biểu hiện vô cùng xuất sắc!
- Đây vẫn chỉ là so sánh đơn nhất!
- Hy vọng duy nhất hiện tại của ta, chính là nhân lúc còn sống, công phá Thiết Cốt quan, sau đó đem bảy ngàn dặm phương đông màu mỡ của Ngọc Đường đặt vào cương vực của Đông Huyền chúng ta, như vậy là đủ rồi.
Hàn Sơn Hà nặng nề nói:
- Một khi Ngọc Đường mất đi mảng lớn cương vực kia, thực lực sẽ giảm mất một phần ba. Đến lúc đó, các quốc gia mới có thể thong dong, nhất là Đông Huyền ta, tiến có thể thống nhất thiên hạ, lui cũng có thể an cư một phương.
- Nguyện vọng này của đại soái, nhất định có thể đạt thành, lần trước, khong phải chỉ kém một chút là chúng ta đã hoàn thành sao?
Mộc Vô Vận nói.
- Đáng tiếc, khó mà còn có một cơ hội như vậy!
Hàn Sơn Hà lặng lặng phun ra một chữ, lập tức nói:
- Bởi, điều khiến ta lo lắng nhất, chính là hoàng đế Ngọc Đường Ngọc Phái Trạch! Thiết Tranh tổ chức hôn lễ như vậy, dù đặt trong bất kỳ quốc gia nào, đã sớm bị xét nhà diệt tộc, nhưng ở Ngọc Đường... Lại có thể tổ chức thành công, Hoàng đế Bệ hạ thậm chí còn vì thế mà tự tay phát ra thái bình quốc thư, đẩy mạnh một hồi quân nhân thịnh sự này.
- Đó là ý chí vĩ đại đến chừng nào a!
- Quan hệ quân thần, không có nửa điểm nghi kỵ!
- Đi theo một quân vương như vậy, còn cầu mong gì hơn nữa?!
Hàn Sơn Hà bực mình thở dài.
Không riêng gì Hàn Sơn Hà, các tướng quân khác cũng đang lặng lẽ đánh giá Thiên Đường thành.
Trên dưới Thiên Đường thành không hề có nửa điểm ý vị khẩn trương giương cung bạt kiếm. Vẻn vẹ tọa lạc sừng sững nơi đó, cửa thành mở rộng, người ra người vào vô số kể.
Hết thảy đều là một khung cảnh bình bình hòa hòa.
Nhưng chính sự thái bình tường hòa như vậy, khiến cho những danh tướng thân kinh bách chiến này đều phải ngưng mắt nhìn.
Người đi đường, khi đi ngang qua nhìn thấy bọn hắn, nhìn quân doanh đóng ở đó, từng luồng cừu hận trong mắt không ngừng bắn ra. Nắm đấm không tự chủ mà siết chặt...
Còn có, bọn hắn dù căm hận như vậy, nhưng lại không hề làm gì, cứ vậy mà ngẩng cao đầu di chuyển.
Nhưng người đó, rõ ràng chỉ là bách tính bình thường!
- Thái bình quốc thư, quân nhân thịnh sự. Trong lúc này, chúng ta sẽ không ra tay với các ngươi. Cho đến khi các ngươi an toàn rời khỏi Ngọc Đường, chúng ta cũng sẽ không làm gì các ngươi!
- Bởi, chúng ta không thể khiến Ngọc Đường mất mặt, khiến cho trung hồn phải hổ thẹn!
- Sinh tử thắng bại, chỉ có thể quyết định trên chiến trường! Đây là sự kiêu ngạo của chúng ta!
Những lời này, người Ngọc Đường cũng không hề nói ra, nhưng, tất cả các tướng lĩnh đều có thể hiểu được.
Càng thấy được!
Họ cảm thấy năm phần kinh, năm phần lại sợ!
Ngày 16 tháng 10.
3000 quân nhân bắt đầu cử hành đại nghi thức tảo mộ tế điện.
Nhưng gia đình thương binh liệt sĩ, đều treo một tấm vải đỏ trước cửa, trên tấm vải viến một hàng chữ:
“Bích huyết đan tâm vệ Gia Quốc, Thiết Cốt trung hồn trúc Hùng Quan!”
Trong mấy ngày này, dù là truyện có đầu mối hay không có đầu mối Vân Dương cũng đều buông xuống, hắn đang trù bị cho cuộc hôn lễ sắp tới.
Hiện tại hắn đã có không ít kinh nghiệm.
Cao nhân trên đời này thực sự có nhiều lắm, không nói Lăng Tiêu Túy kia hay là mấy tên biến thái như Xuân Hàn Tôn Chủ, duy chỉ nói đến Tần Quảng Vương của Sâm La đình, chẳng những có thực lực cao cường, còn có điều khiến hắn phải ước ao ghen tị, ai biết có thể trong lúc vô tình có chọc phải bất thế cao thủ hay không, trước mắt vẫn là phải cẩn thận một chút!
Gió thu hô hô thổi, hắn tan vào trong gió thu, dạo chơi trong không trung, quan sát đại địa.
Số lượng người mà tướng quân các nước mang đến cũng không phải quá nhiều, nhưng tất cả đều là binh lính tinh nhuệ, trong đó có không ít người thuộc vào hàng siêu cấp cao thủ!
Cái khí thể sâm nhiên kia, khiến Vân Dương cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Duy chỉ có một điều khiến hắn hơi chút kinh ngạc: kể từ ngày đó, khồng biết tứ đại công tử kia bận bịu cái gì, mà cũng không đến tìm hắn, cũng không đi Thanh Vân phường. Hắn cũng chỉ biết mấy người đó vẫn đang ở Thiên Đường thành, chỉ vậy thôi.
Tựa hồ đang mạnh mẽ liên hệ với gia tộc của mình.
Mà cao thủ của bốn đại gia tộc, có vẻ như cũng tới không ít.
Nhưng bọn hắn cũng không hề có bất kỳ độc tác cụ thể nào.
“Bọn hắn tựa như đang chờ tin tức nào đó...”
Đây là tin tức Cửu Thiên lệnh truyền đến.
Về phần cụ thể bọn hắn đang đợi cái gì? Cũng không biết được.
...
Cửa thành, tiếng vó ngựa vang lên.
Một đội nhân mã, khôi giáp sáng bóng, khiến người nhìn vào không tự chủ được phải đưa tay che mắt.
Chính là Thiết Tranh ra ngoài đón khách.
Hôn lễ của hắn, một nửa số tướng quân trên đại lục đều đến xem lễ chúc mừng, không thể nghi ngờ là rất oanh động, tất có thể lưu danh sử xanh, nhưng, hôn lễ của hắn, tất không thể cử hành trong thành.
Trong thành, căn bản không có chỗ nào chiêu đãi được lượng người lớn như vậy.
Quân đội của Ngọc Đường, chí ít có mấy vạn người tham gia. Lại thêm tướng sĩ các phương, chí ít cũng có mấy chục vạn người. Lại thêm quân đội các nước phái tới, coi như mỗi nhà không phái tới quá nhiều, nhưng chí ít cũng phải có mấy ngàn người.
Cứ thế mà tính, mấy chục vạn người cùng ngồi uống rượu, sân bãi chứa họ phải lớn bao nhiêu?
Thứ hai, nhân tố quan trọng hơn, là không thể yên lòng khi tổ chức trong thành được.
Quân đội các nước đến với danh nghĩa mừng hôn lễ Thiết Tranh, nhưng trong lòng bọn hắn nghĩ cái gì thì ai mà biết, lòng người là thứ khó dò nhất thiên hạ a, ai biết hắn là người, hay quỷ đội lốt người? Tùy tiện đưa mấy vạn quân nhân nước khác vào đế đô của Ngọc Đường, phong hiểm trong đó, thực sự quá lớn!
Cho nên.
Ngoài cửa Nam.
Trên một vùng đất bằng phẳng, bày từng hàng từng hàng bàn dài, khung cảnh mênh mông bát ngát, tựa hồ như có thể xếp tới tận chân trời.
Một cái đài cao, phủ đầu lụa đỏ, cờ đuôi nheo bay phấp phới, rất nhiều quân nhân đang bận rộn làm việc.
Bọn hắn bố trí cẩn thận như vậy, thậm chí vị trí mỗi một cây gỗ đều vô cùng tinh chuẩn, dù là hình dạng lớn nhỏ đều tuân theo một quy chuẩn nghiêm khắc.
Bọn hắn, tựa như muốn biến cái đài cao này, thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!
Nơi đây, chính là nơi tổ chức tiệc cưới của Thiết Tranh!
...
Vân Dương hóa thành một trận thanh phong, quay trở lại nội thành, đi đến Thượng Quan tướng môn.
Trong thời gian này, chỉ cần Vân Dương rảnh rỗi, hắn liền đến quan sát sáu tên gia hỏa kia.
Đối với nghị lực của hài tử Thượng Quan gia, Vân Dương vô cùng cảm thấy ngoài ý muốn, càng biểu lộ tán thưởng.
Sau khi lấy được bí tịch thượng thừa, sáu đứa nhỏ như đói như khát, toàn thân từ trong ra ngoài đều chìm trong tu luyện. Nhưng việc rèn luyện thân thể của chúng cũng không có chút nào chững lại, vẫn theo tiết tấu cũ mà tiến hành, thậm chí, càng có xu thế không ngừng tăng thêm cường độ huấn luyện.
Có công pháp đỉnh cấp ôn dưỡng thân thể, dựa vào huấn luyện cường độ cao, khiến cho trạng thái trưởng thành của sáu đứa nhỏ đều tiến vào một tần suất nhanh đến khó tưởng!
Kết quả này, hoặc nói là hiện trạng này, cũng khiến Vân Dương rơi vào trong trầm tư.
Sau khi về nhà, hắn cũng bắt đầu kiến tạo một sân huấn luyện bên trong Vân phủ của mình, bắt đầu cuộc sống tự giày vò bản thân.
Dự định của hắn chính là: trước thử dày vò bản thân bảy ngày, xem cụ thể có hiệu quả như thế nào, xác định huấn luyện cực đoan như vậy đến cùng là tốt hay xấu, có thể đem lại lợi ích bao lớn.
Vân Dương liều mạng giày vò, hắn thực sự đang liều mạng!
Mội một lần huấn luyện mới bắt đầu, trước tiên luyện tập ba phát Đao Bất Dung Tình với Thiên Ý chi đao, dưới tình huống không có Lục Lục trợ giúp, sau khi huy động ba chiêu đã hoàn toàn đốt sạch huyền khí của hắn, sau đó, trên cơ sở quan sát huấn luyện của sáu đứa nhở nhà Thượng Quan, hắn bố trí huấn luyện phù hợp với mình, cũng hoàn toàn giày vò sạch sẽ khí lực bản thân, đến lúc cuối cùng, Vân Dương hoàn toàn dựa vào ý chí mà gượng chống.
Mãi cho đến khi hắn không thể chống đỡ gần hôn mê, mồ hôi đầm đìa, tựa như chó chết nằm trên mặt đất. Lúc này mới vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, khôi phục trạng thái.
Vẻn vẹn chỉ qua một ngày, Vân Dương đã cảm nhận được chỗ tốt mà huấn luyện cực hạn đem lại!
Tự thân khôi phục huyền khí, từ lúc mới bắt đầu ngưng tụ, tiếp đó lại hóa thành dòng, hóa thành từng cơn sóng bài sơn đảo hải cuộn lên. Cho đến khi hoàn toàn khôi phục, Vân Dương cảm thấy nội tức của mình hùng hậu hơn trước cả một đoạn!
Mà sau khi thân thể hắn từ trạng thái cực độ mệt mỏi, khôi phục đến đỉnh phong nhất, cũng khiến hắn sinh ra một cảm giác vi diệu như cường cân kiện cốt.
Hơn nữa, ý chí lực cùng với tinh thần lực càng thêm biến đổi.
Ý chí không cần nói, còn về lực lượng tinh thần...
Lục Lục mừng rỡ phản ứng, đánh động Vân Dương, hắn phát hiện: không gian thần thức, thế mà so với trước đó phát triển một tia.
...
-------------
Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.