Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 255: Luyện Hóa Thiên Giả




Trần Lương bay trở về Khai Thiên Môn. Cả tuần đã qua mà chưa thấy Song Long Phái hay thế nào đến gây sự. Dường như thế lực của Hoắc Nam Thiên Giả còn chưa biết tình trạng hắn, nếu không sẽ không thể để yên được. Thiên Giả ở bất kỳ thế lực nào đều là trụ cột không thể bỏ qua.
“Môn chủ, chúng ta vẫn chưa biết thế lực của Hoắc Nam Thiên Giả” Khải Huyền nói
“Sẽ có ngay câu trả lời cho ngươi” Trần Lương tiến vào Tiểu Cửu Giới, đọc trí nhớ của Hoắc Nam Thiên Giả
“Hắn là môn chủ của Liên Hoàng Môn. Bọn hắn chỉ có 4 Địa cấp sơ kỳ, không quá đáng ngại” Trần Lương nói
“Sớm muộn bọn hắn cũng biết được sự mất tích của Hoắc Nam Thiên Giả.Chỉ sợ bọn chúng hợp tác với Song Long Phái thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái” Khải Huyền lo lắng
“Ngươi nói đúng. Chúng ta cần tăng cường sức mạnh.Sắp tới ta sẽ đi xa một thời gian. Trong Khai Thiên Môn có Huyền cấp thất huyệt Kim thuộc tính không?”
“Bẩm môn chủ, 5 năm trước có 1 nữ nhân mang theo gia tộc xuống dốc của nàng đầu nhập vào Khai Thiên Môn. Nàng vừa vặn là Kim thuộc tính thất huyệt”
“Nàng có đáng tin, trung thành không?”
“5 năm qua, biểu hiện của nàng rất tốt, vừa lo cho gia tộc, lại vừa xông xáo việc tông môn. Nhất thời chưa có điểm nào nghi vấn”
“Gọi nàng đến”
Một lát sau, người đến là một nữ nhân tóc bạch kim, khí chất ngời ngời, lại phảng phất có nhiều mệt mỏi. Nàng hẳn đã phải vất vả gồng gánh gia tộc một thời gian dài, chịu không nổi mới phải đưa gia tộc phụ thuộc vào thế lực khác.
“Huyền Phượng ra mắt môn chủ”
“5 năm làm việc cho Khai Thiên Môn, ngươi thấy thế nào?” Trần Lương hỏi
“Bẩm môn chủ, rất tốt. Lương nhận đúng hạn, đồng môn không đâm sau lưng. Môn chủ năng lực phi thường. Ta rất tin tưởng vào tương lai của Khai Thiên Môn”
“Ta có 1 đề nghị với ngươi. Ta đang có trong tay 1 Thiên Giả Kim thuộc tính còn đang sống. Ngươi luyện hóa nhục thân của hắn sẽ có cơ hội lớn bước vào Địa cấp”
Khải Huyền kinh ngạc nhìn Trần Lương. Hắn tưởng môn chủ giữ Thiên Giả còn sống để bắt làm con tin, đề phòng thế lực của Thiên Giả tấn công, không ngờ lại đưa cho Huyền Phượng luyện hóa, người mới vào Khai Thiên Môn có 5 năm.
Khải Huyền hắn ít ra cũng lăn lộn phục vụ Khai Thiên Môn mấy chục năm chiến tranh Giang Đông Quốc, vào sống ra chết không biết bao nhiêu lần lại thêm thề tận trung với Khai Thiên Môn mới được môn chủ ban thưởng đan dược tăng cấp. Mà đây là cơ thể Thiên Giả, mức độ quý giá chắc chắn là vượt trội so với đan dược của hắn.
Huyền Phượng ngạc nhiên không kém. Cơ thể của 1 Thiên Giả đối với Huyền cấp, Địa cấp mà nói, chính là tuyệt phẩm bảo vật nâng cao tu vi. Đây chính là trân phẩm chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Huống hồ nàng cống hiến cho Khai Thiên Môn còn chưa được bao nhiêu, sao lại được môn chủ ưu ái như vậy.
“Môn chủ, đề nghị của ngươi đổi lấy điều gì?” Huyền Phượng e dè hỏi
“Đổi lấy sự trung thành của ngươi. Ta sẽ tạm thời nắm giữ sáu phần trăm thánh hồn của ngươi. Khi nào ngươi phục vụ Khai Thiên Môn xứng đáng với giá trị 1 cơ thể Thiên Giả, ta sẽ trả lại thánh hồn” Trần Lương đáp
“Còn điều gì nữa không?” Huyền Phượng hỏi
“Vậy thôi. Trong Khai Thiên Môn có ngươi là Kim thuộc tính tu vi cao nhất. Chúng ta lại đang cần tăng cường chiến lực của đội ngũ hàng đầu để đối phó với các tình huống khẩn cấp. Vì vậy ta mới dành cho ngươi cơ duyên này. Hảo hảo suy nghĩ cho kỹ. Ta sẽ không ép buộc ngươi”
“Ta có thể về nhà suy nghĩ mấy ngày được không?”
“Không được, ta sắp lên đường. Ngươi phải trả lời ngay, có hoặc không? Nếu không, ta sẽ lấy đây làm phần thưởng chiêu mộ nhân tài gia nhập Khai Thiên Môn”
Nói là nói vậy, lấy cơ thể Hoắc Nam Thiên Giả ra làm phần thưởng, chỉ sợ Liên Hoàng Môn dù có chết đến người cuối cùng cũng sẽ liều mạng với Khai Thiên Môn. Chưa kể là còn dẫn dụ những mối nguy hiểm khác. Vì vậy, chuyện giết chết Hoắc Nam Thiên Giả tuyệt đối phải giữ bí mật.
Thêm một lí do hắn muốn dùng Huyền Phượng, đó là tộc nhân của nàng còn tại Khai Thiên Môn. Một người toàn tâm toàn ý lo cho gia tộc như Huyền Phượng chắc chắn sẽ không để gia tộc rơi vào nguy hiểm.
“Môn chủ, ta đồng ý” Huyền Phượng nói, không cần suy nghĩ quá nhiều thời gian.
Nàng vốn đã tôn sùng môn chủ thông qua vô số chiến tích và kỳ tích mà nàng nghe được. Vì vậy nàng có niềm tin nhất định vào vị môn chủ này. Đề nghị của môn chủ quá hấp dẫn, cơ thể Thiên Giả quá quý giá, nàng bỏ qua cơ hội này chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời.
Hơn thế nữa, nếu đột phá lên Địa cấp, nàng sẽ càng có quyền nói chuyện, càng an trí được cho tộc nhân cuộc sống tốt hơn, không cần phải cúi đầu trước người khác. Đây chính là tâm nguyện cả đời của nàng.
“Rất tốt, ngươi lại đây”
Trần Lương thu lấy sáu phần trăm thánh hồn của Huyền Phượng rồi nói:
“Ngươi coi như đã là hạch tâm của Khai Thiên Môn, cho ngươi biết thêm một bí mật. Thả lỏng người, theo ta đi đến 1 nơi”
Trần Lương dùng tinh thần lực, kéo Huyền Phượng vào Tiểu Cửu Giới, ngay dưới gốc Thiên Đạo Mộc. Hắn giới thiệu cho nàng về Tiểu Cửu Giới, Thiên Đạo Mộc, dược viên chứa rất nhiều linh dược lâu năm và cuối cùng là Tuế Nguyệt. Mỗi một đồ vật đều khiến Huyền Phượng há hốc mồm, đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
“Hiện tại Tuế Nguyệt vẫn đang được kích hoạt. Thời gian cấp bách, ngươi ở lại đây tu luyện. Đến khi luyện hóa xong cơ thể của Thiên Giả, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài” Trần Lương nói.
Kể từ khi Khuyển Dạ Xoa và các Bán Thần Khí khác đều trở nên vô dụng do kích hoạt đặc kỹ dùng 1 lần, Trần Lương liền sử dụng Tuế Nguyệt không nghỉ ngày nào, cho dù không có ai tu luyện ở đây.
“Rõ thưa môn chủ”
Nói là làm ngay, Trần Lương triệu hồi cơ thể Hoắc Nam Thiên Giả vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đặt trước mặt Huyền Phượng. Ở chân nạn nhân bị khóa bởi 1 sợi xích mà chỉ cần nhìn qua đã biết không tầm thường. Đây chính là sợi xích đã giam cầm Bất Diệt Kim Quy bao nhiêu năm, tự nhiên là bất phàm, khiến Hoắc Nam không thể tỉnh dậy, cũng không thể tự chữa trị thương thế.
“Ngươi có biết phải làm gì?” Trần Lương hỏi
“Đã biết” Huyền Phượng trả lời, lấy ra vũ khí của nàng, là 1 cây thương.
“Cho ta mượn thương của ngươi”
Trần Lương cầm lấy kiểm tra, biết được phẩm chất của nó chỉ là Bách Thánh Khí liền trả lại cho Huyền Phượng, đồng thời đưa thêm cho nàng 1 cây chiến thương khác.
“Ngươi lên Địa cấp cũng cần phải có chiến khí phù hợp. Đây là Thiên Thánh Khí, tặng riêng cho ngươi”
“Đa tạ môn chủ” Huyền Phượng rung động tinh thần nhận lấy thanh chiến thương làm từ hồng ngọc sáng loáng. Nàng không ngờ môn chủ dễ dàng ban tặng 1 vật quý hiếm như này mà không đổi lại bất kỳ thứ gì. Tấm lòng này đủ để nàng muốn cúc cung tận tụy phục vụ.
Cầm chiến thương mới trong tay, ngồi bên cạnh cơ thể Hoắc Nam Thiên Giả, Huyền Phượng không khỏi bồi hồi, hít thở liên tục. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với 1 Thiên Giả gần đến vậy, lại là sắp giết chết một người mà ngay cả trong mơ nàng cũng không dám nghĩ tới.
Huyền Phượng hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát cắt cổ Hoắc Nam Thiên Giả. Một dòng máu ấm chảy ra từ cổ hắn rơi xuống. Dòng máu không rơi xuống đất mà toàn bộ rơi vào miệng Huyền Phượng.
Uống trọn vẹn lượng huyết dịch chảy ra, Huyền Phượng đả tọa, khoanh chân tu luyện. Trần Lương cũng ngồi xuống luyện hóa cây linh dược thu được từ Nhẫn không gian của Hoắc Nam Thiên Giả. Lượng hạt cơ bản trong người hắn tăng lên được có 18 hạt, không đáng là bao so với nhu cầu của hắn.
Thời gian 7 ngày nhanh chóng kết thúc, bên cạnh Tuế Nguyệt lại là 8 tháng thời gian. Từ 3 tháng trước Huyền Phượng đã đột phá được vào Địa cấp, nhưng cơ thể Thiên Giả vẫn còn, nàng tiếp tục mượn nhờ Tuế Nguyệt để tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Thời điểm rời khỏi Tiểu Cửu Giới, Huyền Phượng vẫn còn nắm giữ trái tim và thủ cấp của Hoắc Nam. Chỉ cần luyện hóa hết 2 bộ phận này, nàng sẽ đạt được Địa cấp sơ kỳ trung giai cảnh giới, vượt qua cả Khải Huyền. 2 bộ phận này là nơi chứa rất nhiều năng lượng, ước chừng phải 1 năm mới luyện hóa hết.
Trần Lương quay lại Làng Vũ Đại, gặp Vân Hạc đã khăn gói quả mướp đầy đủ, sẵn sàng lên đường. Hắn chia Tinh thạch vào 3 túi đề phòng trộm cướp, hắn chuẩn bị lương khô đủ cho 3 ngày đi đường, ngoài ra còn có quần áo, túi ngủ… Tất cả được cất trong 1 cái xọt đeo sau lưng.
Trần Lương mỉm cười, đưa cho Vân Hạc 1 Nhẫn không gian, giải thích cách sử dụng. Vân Hạc cũng không cần lo trộm cướp, vì hắn sẽ ở trong Tiểu Cửu Giới toàn bộ thời gian cho tới khi đạt tới Cự Linh cảnh.
Vân Hạc ngồi bên dưới gốc Thiên Đạo Mộc, cạnh Tuế Nguyệt, dốc lòng tu luyện. Mọi tài nguyên hắn cần đều có đủ nên không cần thiết ra ngoài hành tẩu làm gì cho mất thời gian.
Vân Hạc vốn có thiên tư thông minh, lại được thụ hưởng Thiên Đạo Mộc khai mở tâm trí, tẩm bổ não hải, vì vậy nghe Trần Lương giảng giải công pháp cùng kiến thức tu tiên, hắn đều lĩnh hội rất nhanh.
Cơ thể Vân Hạc đang ở mức già yếu, vì vậy tạm thời chưa thể dùng Ngũ Hành Giới Hoa. Linh dược cấp thấp thì Trần Lương lại có rất nhiều. Nói chung, Vân Hạc chỉ cần luyện hóa linh dược, đan dược, việc còn lại để Trần Lương lo.
Trần Lương ở lại Làng Vũ Đại thêm 2 ngày ăn cơm cùng cha mẹ. Sau đó hắn tạm biệt mọi người, lên đường chu du Cửu Giới.
“Cửu Giới rộng lớn, ngươi muốn đi đâu?” Lục Nhĩ Hầu ngồi trên đầu Trần Lương hỏi
“Hầu gia ơi, Hầu gia à, ta vốn định đi mấy nơi nguy hiểm săn lùng bảo vật. Nhưng nhìn ngươi lại giúp ta nhớ tới 1 nơi cần đến trước”
“Ồ, hình ảnh lão tôn gắn liền với nơi nào?”
“Lang Vê Gan Thành, hay còn được biết dưới cái tên Đổ Thạch Phường, Sòng Bạc Thành, nơi thái dương không ngủ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.