Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 359: Diễu Võ Dương Oai




Dịch: Vô Thần
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Vụ việc toàn bộ du thuyền bị hải tặc bắt cóc trong nháy mắt đã dẫn đến bùng nổ sự hoang mang và giận dữ, nhất là đám cha mẹ của những thanh niên con nhà giàu.
Vấn đề tiền bạc thì bọn họ dễ dàng giải quyết được, nhưng điều bọn họ sợ hãi chính là sau khi đối phương nhận được tiền sẽ không thả người, những trường hợp này không phải không có khả năng phát sinh.
Một đám phụ huynh tập hợp lại một chỗ, thời gian cấp bách nên bọn họ liên hệ hết tất cả những quan hệ có thể lợi dụng, cuối cùng sự việc này đến tay của hải quân.
Nhưng sự việc không hề đơn giản khiến bọ họ tuyệt vọng, hải quân không thể xác định vị trí cụ thể của đối phương, huống hồ ở giữa đại dương bao la, muốn tìm một người là việc mò kim đáy bể, cho nên bọn họ chỉ có thể cầu nguyện đối phương sẽ bỏ qua cho con của bọn họ.
Từng gia đình nhịn đau chuyển tiền đến tài khoản mà bọn bắt cóc gửi đến, đến rạng sáng tầm mười hai giờ, bọn hắn nhận được điện thoại từ con trai mình gọi đến. Với thế lực khổng lồ của những người phụ huynh này, bọn họ nhanh chóng leo lên quân hạm cùng nhau hướng về vị trí nơi con trai của bọn họ đang ở.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, một chiếc quân hạm của hải quân tìm được chiếc du thuyền xa hoa kia. Một số quân nhân nhìn thấy dấu vết tập kích bên trên du thuyền, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vội thả những thuyền nhỏ xuống nước, đóng tất cả mọi người treên du thuyền về.
- Con trai, con của ta.
Cả đám phụ huynh mặt mũi tái nhợt hướng về phía những người trên thuyền nhỏ la lên.
- Cha mẹ!
Đám thanh niên con nhà giàu chưa từng trải qua việc khổ cực, vừa khóc nức nở vừa chạy nhanh về phía cha mẹ của mình.
- Vân nhi, Vân nhi, con không sao chứ?
- Sơn Nguyệt, Sơn Nguyệt, con thế nào rồi, đáng chết, bọn chó chết kia dám phế đi chân tay của con, là đứa nào, ta muốn giết hắn, giết hắn.
Cha mẹ Ngụy Vân cùng cha mẹ Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy con trai của mình được sơ cứu đơn giản, vải trắng bao quanh, bộ dáng khuôn mặt trở nên tái nhợt, trên mặt lộ ra sự đau lòng, lớn tiếng quát.
- Con trai, con không sao chứ, không sao chứ!
Đám phụ huynh còn lại dò xét toàn thân con trai của mình từ trên xuống dưới, nhìn thấy trên người bọn họ cũng không vết thương nào liền thả lỏng người, thở dài một hơi.
- Cha, chính là Sở Tiên, chính là Sở Tiên làm.
Trên mặt Ngụy Vân lộ ra vẻ dữ tợn và thần sắc sợ hãi, trên mặt vừa chảy nước vừa mắt nói ra.
- Sao lại là hắn, không phải ta đã bồi thường cho bọn họ 20 triệu rồi à, chúng quả thật không xem ta ra gì? Tốt, tốt lắm, đã là như vậy, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, để cho ngươi biết lửa giận của Ngụy gia chúng ta.
Cha của Ngụy Vân nghe xong lời của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ âm trầm.
Một số nữ sinh đứng ở một bên, người nhà của các nàng cũng không đến, bởi vì từ đầu đến cuối các nàng đều không phải chịu thương tổn gì và cũng không có người nào đòi tiền chuộc của người nhà nàng.
Tiếu Hiểu nghe được lời Ngụy Vân, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, nắm chặt tay nhỏ, không nhịn được nói:
- Nếu như không phải vì các ngươi buộc cửa hàng bể thủy sinh của học trưởng phải đóng cửa, thì hắn tại sao phải tìm tới các ngươi để trả thù chứ.
- Có chuyện gì xảy ra?
Mấy người phụ huynh mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn sang con trai của mình, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.
- Cha.
Một thanh niên liền rụt đầu, sau đó đem sự việc phát sinh từ đầu đến cuối kể lại, trong đó bao gồm cả việc Ngụy Vân đến sòng bạc chơi gian lận bị bắt lại, rồi đến việc bỏ ra 20 triệu để giải quyết, cuối cùng đến việc Ngụy Vân tìm người khiến cửa hàng của tên thanh niên kia phải đóng cửa, rồi chuyện hôm qua bọn họ bị đám hải tặc công kích.
Đám phụ huynh chung quanh sau khi biết chuyện, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, điều đáng nói là bọn họ không biết đứa con trai không biết sống chết của mình trêu chọc phải nhân vật không tầm thường nào.
- Người có thể mở sòng bạc trên du thuyền ở vùng biển quốc tế tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, ngươi cái tên khốn khiếp này, sao lại tham dự vào chuyện này chứ.
Một phụ huynh tức giận tát con trai mình một bạt tai.
- Bốp!
Sau đó, âm thanh những cái tát vang dội liên tục truyền đến, đám người quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt đầy vẻ sửng sốt.
Chỉ thấy Lư Sơn Nguyệt đang thống khổ nằm ở trên chiếc ghế sa lon bên cạnh, mà người trung niên trước mặt hắn, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào con trai của mình, trên mặt hắn hằn rõ dấu của cái tát vừa rồi.
- Nói, ngươi sao lại đi trêu chọc Sở Tiên, người khác vì sao không hề bị thương tích gì, vì sao chỉ có ngươi bị người ta phế đi tay chân.
Cha của Lư Sơn Nguyệt sắc mặt âm lãnh, giống như trước măt hắn không phải con trai của mình.
Lư Sơn Nguyệt sợ xanh mặt:
- Cha, con... Con cũng không làm gì.
- Ngươi nói cho ta, nếu như ngươi không nói, về sau ngươi không còn là con trai của ta, tự sinh tự diệt đi!
Cha của Lư Sơn Nguyệt sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm hắn.
- Oa!
Lư Sơn Nguyệt đột nhiên gào khóc khóc rống lên:
- Cha, là con đem những thông tin của hắn nói cho bọn Ngụy Vân biết, ngoài ra thì con không làm gì cả, cha, con là con của cha nha, cha không thể không cần con.
- Bốp! Nhưng mà, nghênh đón Lư Sơn Nguyệt lại là một bàn tay cuồng bạo:
- Con mẹ nó, tao đánh chết mày, Sở Tiên, con mẹ nó ngươi có biết Sở Tiên là ai không? Ta có phải đã từng cảnh cáo ngươi không? Hả? Có hay không!
Người trung niên càng nói càng tức, nắm chặt nắm đấm hướng thẳng mặt con trai của hắn mà đánh, khiến những người chung quanh tràn ngập sợ hãi.
- Vị tiên sinh này, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.
Một tên sĩ quan ở bên đi lên phía trước vội vàng ngăn lại
- Lão Lư, tỉnh táo lại đi, con trai huynh đã bị thương rất nặng rồi, bình tĩnh nào!
Một phụ huynh đi lên phía trước khuyên giải.
- Bình tĩnh sao được, nếu như ta biết tên khốn này gây ra chuyện này, lão tử sẽ kệ mẹ ngươi, để ngươi chết còn hơn.
Cha Lư Sơn Nguyệt tức giận thở hổn hển.
- Thanh niên tên Sở Tiên là ai?
Một phụ huynh không nhịn được hỏi.
- Ta cũng không biết.
Cha của Lư Sơn Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu:
- Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng ở thành phố Hải Thanh không có người nào dám trêu chọc hắn, cực kỳ thần bí, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.
Vừa nghĩ tới những sự việc xảy ra cách đây không lâu, cha của Lư Sơn Nguyệt cũng cảm giác tê hết da đầu, nhắc đến lão đại xã hội đen mạnh nhất thời điểm hiện tại của thành phố Hải Thanh, quán bar bị thiêu hủy, đến cả người còn bị đánh cho tàn phế.
Trước mắt tập đoàn Chu thị đối mặt với tên thanh niên kia cũng không có cách nào, nghe nói ngay cả chủ tịch HĐQT Chu Thắng Văn muốn cùng đối phương hoà giải, nhưng đối phương lại hề để ý. Cả hai người trên kia, vô luận là ai hắn cũng không thể trêu chọc được, nói một câu khó nghe, nếu như người thanh niên kia muốn muốn đối phó với bọn họ, là việc dễ như trở bàn tay, chỉ trong vòng một đêm có thể khiến bọn hắn táng gia bại sản. Bây giờ thằng con trai ngu ngốc của mình lại đi đắc tội với người thanh niên kia, làm sao không khiến hắn phẫn nộ và sợ hãi chứ.
- Ngươi nói, ngươi về sau còn trả thù lại người thanh niên kia?
Cha của Ngụy Vân trầm mặt, nhìn lấy hắn, lạnh lùng hỏi.
- Con...
Ngụy Vân sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn thẳng vào con mắt cha mình.
- Được lắm, làm tốt lắm.
Cha của Ngụy Vân không nhịn được muốn lao tới đập hắn, nhưng bị người phụ nữ một bên ngăn cản, khuôn mặt ả dữ tợn nói:
- Con trai đã bị đánh như vậy rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Hừm, bất kể đối phương là ai, hắn đã dám khiến con trai chúng ta bị thương, thì ta quyết không buông tha cho hắn.
- Đúng vậy, hắn nghĩ chúng ta dễ bị ức hiếp thế sao, ta không tin, tất cả chúng ta cùng nhau đoàn kết lại, cho dù hắn là ai, cũng phải trả giá cho việc này.
Một trung niên mặt mũi đầy uy nghiêm tức giận nói.
- Cha.
Lúc này thanh niên đứng một bên hắn nghe cha mình nói như vậy hơi do dự liền hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cha của mình:
- Cha, đám bắt cóc chúng con là một đám hải tặc trang bị vũ khí cao cấp, bọn hắn có súng phóng tên lửa B40, súng ngắm, súng tiểu liên, người nào người nấy thân hình cao lớn, tên thanh niên cầm đầu đám bắt cóc nhìn rất lạ lẫm, trước khi rời đi còn nói, hoan nghênh chúng ta đến trả thù, nhưng lần sau hậu quả tuyệt đối sẽ khiến chúng ta không thể gánh nổi.
Cha của thanh niên kia nghe xong lời của con trai mình, đồng tử rụt rụt, sắc mặt không ngừng biến đổi:
- Vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên.
- Khốn kiếp.
Một phụ huynh không cam lòng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về tên sĩ quan đứng gần đó, trầm mặt hỏi:
- Sĩ quan, các ngươi có thể bắt đám tội phạm kia về hay không?
- Việc này.
Tên quân nhân kia hơi do dự, từ những tin tức vừa rồi mà hắn vừa biết được, người thanh niên kia cũng không phải là người bình thường, đối với việc trả thù của những người này hắn không muốn tham dự vào, chỉ trả lời:
- Nếu như mọi người có chứng cứ, chúng ta sẽ báo cáo lên cấp trên, chắc là có thể tiến hành đuổi bắt.
- Được, vậy hãy đi bắt tên nhanh lên kia, loại phần tử khủng bố kia nên bắn chết luôn bọn hắn.
Một vị phụ nhân lớn tiếng nói.
- Chúng ta không có chứng cứ nào có thể chứng minh việc hải tặc tập kích chúng ta có liên quan với người thanh niên kia.
Một nữ sinh đứng ở một bên yếu ớt nói.
Những phụ huynh chung quanh hơi sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.
Nếu như không có sự trợ giúp của quân đội, bọn hắn tất nhiên không dại mà đi đắc tội với loại nhân vật khủng bố như vậy.
- Hay là thôi đi, coi như mua một bài học.
Một phụ huynh nặng nề thở dài một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm con của mình.
Bọn hắn mặc dù có địa vị cao trong xã hội, gia tài cũng không ít, nhưng nếu so với những người khác trên thế giới thì chỉ như hạt cát, bọn hắn làm sao dám đối đầu với những phần tử khủng bố cầm súng kia, bọn hắn quả thật không có can đảm và năng lực đấy. Nhìn bọn họ bình thường rất bá đạo, nhưng đứng trước những người cầm trên tay vũ khí cường đại thì bọn họ chẳng là cái gì cả, đây chính là nguyên nhân vì sao các tập đoàn quốc gia lớn mạnh không ngừng, bởi vì những tập đoàn đó không những khống chế tiền tài, mà còn nắm trong tay cả vũ lực.
- Á, chiếc thuyền cá, chính là chiếc thuyền cá kia, đó là thuyền cá của Sở Tiên, chiếc này cùng chiếc thuyền công kích chúng ta giống y như một!
Lúc này, một thanh niên đột nhiên giơ tay chỉ về chiếc thuyền cá cách bọn họ không xa, trên mặt đầy sự kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên.
Cả đám nghi ngờ quay đầu nhìn theo hướng thanh niên kia chỉ, một số thanh niên nhìn chiếc thuyền cá ở phía xa, ánh mắt lộ ra tia vui mừng:
- Không sai, chính là chiếc thuyền cá của thanh niên kia, chiếc ấy cùng chiếc thuyền công kích chúng ta không có gì khác biệt.
- Ngoại trừ bề ngoài của thuyền có chút không giống lắm, nhưng hình dáng thì giống hệt chiếc đã công kích chúng ta.
Mấy thanh niên nhìn thấy con thuyền cá cách bọn họ không xa, đang chạy bon bon trên mặt biển, lớn tiếng hoảng sợ nói.
Mấy phụ huynh trên quân hạm sắc mặt biến hóa, cùng nhìn về phía một tên sĩ quan:
- Vị quân nhân này, hãy bắt bọn hắn lại, hắn chính là kẻ cầm đầu đám hại tặc đã bắt cóc và làm bị thương con trai của chúng ta, bắt lấy bọn hắn.
Sắc mặt tên quân nhân biến hóa, nhìn thấy sự khẳng định của đám thanh niên kia, trong lòng không nhịn được thầm chửi: “Con mẹ nó, sao tên kia phách lối như vậy, làm xong việc rồi mà vẫn dám quang minh chính đại chạy lung tung trên biển thế này, chắc chắn là bọn hắn không thể không phát hiện ở đây có quân hạm được! Là chúng muốn chết? Hay là chúng quá liều lĩnh nên muốn thử diễu võ dương oai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.