Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 358: Phát Pháo Đầu Tiên




Dịch: Vô Thần
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
- Các vị, ngày mới tốt lành!
Sở Tiên đi tới, chào hỏi tất cả thanh niên nam nữ trên tàu.
Đám thanh niên nam nữ bên trên du thuyền hoảng sợ ngẩng đầu, sợ sệt nhìn về Sở Tiên.
- Chậc chậc, là thuốc phiện, đúng là quá sa đọa nha!
Sở Tiên nhìn những đồ có trên bàn, trên mặt lộ ra thần sắc khinh khỉnh.
- Xin hỏi ngài, ngài muốn làm gì?
Trên trán trung niên điều khiển du thuyền chảy đầy mồ hôi lạnh, mặt mũi tràn đầy sợ hãi hỏi.
Sở Tiên hướng phía hắn cười cười:
- Có người biết ta muốn làm gì?
- Kéo hắn qua đây!
Sở Tiên chỉ Ngụy Vân, ra lệnh cho một tên người cá.
Tên người cá trực tiếp đi qua, vươn tay chộp lấy cổ áo của Ngụy Vân.
- Ngươi muốn làm gì, các ngươi muốn làm gì? Không cần nha!
Ngụy Vân giãy dụa, hoảng sợ hô to.
- Bộp!
Tên người cá hơi mất kiên nhẫn trực tiếp kéo hắn dậy, hung hăng ném hắn xuống mặt đất sau đó đá bồi thêm cho hắn một cước, rồi mới kéo lại trước mặt Sở Tiên.
- Mày làm rất tốt nha!
Sở Tiên cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt tràn đầy sợ hãi của Ngụy Vân, trên mặt mang theo thần sắc trang nhã.
- Ta sai rồi, ta sai rồi, ta lập tức sai người mở lại những cửa hàng đã đóng cửa, buông tha ta đi, buông tha ta đi!
Ngụy Vân ngẩng đầu, kinh hoảng la lớn, vội vã nhận sai, nước mắt chảy ròng ròng.
- Ngươi sai rồi hả? Ngươi có lỗi gì chứ?
Sở Tiên hí hửng hỏi ngược lại hắn:
- Nói cho ngươi biết, chúng ta là hải tặc? Có biết hải tặc không? Chính kiểu giết người phóng hỏa ấy!
Sở Tiên nói xong, trực tiếp cầm súng của tên người cá bên cạnh, mặt không đổi sắc nhắm thẳng chân của Ngụy Vân bắn liên tục mấy phát.
- Aaaa!
Ngụy Vân thống khổ kêu thảm thiết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái chân bị bắn của chính mình.
- Có phải ngươi rất muốn chết không hả?
Sở Tiên nhìn thấy Ngụy Vân sợ hãi đến nỗi đái ra quần, nước tiểu chảy xuống thì lắc đầu.
- Ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho ta, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta.
Ngụy Vân run rẩy cúi đầu, dập đầu liên tục xuống đất.
Nhìn đối phương trong tay có súng máy, sau đó nhìn xuống hai chân của mình đã có bốn năm vết thương, hắn thực sự rất sợ hãi, hắn nghĩ đối phương thật sự muốn giết hắn.
- Hiện tại mới cầu xin tha thứ, chậm quá rồi.
Sở Tiên trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, lần nữa cầm súng máy trong tay, hắn lại bắn ra mấy phát, lần này đích đến là cánh tay của Ngụy Vân.
Không tới một phút, toàn bộ chân tay của Ngụy Vân đều trúng đạn, nếu như chữa trị muộn thì chân tay của hắn coi như đã bị phế đi.
Tiếng kêu thống khổ thảm thiết liên tục phát ra từ miệng của Ngụy Vân, tiếng kêu nghe vô cùng thê lương.
- Kéo hắn đến tới đây.
Lần này, súng trong tay Sở Tiên chỉ về hướng Lư Sơn Nguyệt.
- Không không.
Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy kết quả của Ngụy Vân vội vàng lộ ra hoảng sợ, không nhịn được hướng phía sau lùi lại.
- Đoàng đoàng!
Lần này tên người cá trực tiếp nổ súng bắn hai phát vào hai chân của hắn.
Đám thanh niên chung quanh toàn thân run lên, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
- Phế đi tay chân của hắn.
Sở Tiên nhìn thấy chất lỏng màu vàng bên trong quần của hắn chảy ra, chán ghét nói thẳng.
- A a a!
Tiếng gào thê thảm lại xuất hiện.
Liên tục hai người bị phế đi chân tay, khiến đám thanh niên chung quanh run rẩy sợ hãi, họ e sợ người kế tiếp chính là mình.
Sở Tiên đi đến trước mặt Ngụy Vân, đá đá vào người của hắn:
- Ngươi rất hổ báo nha, bây giờ gọi điện thoại cho nhà người ngươi, bảo trước mười hai giờ đêm nay, người nhà của ngươi lấy năm trăm triệu đến đổi lại mạng của ngươi, nếu như đêm hôm nay tiền không tới tài khoản bọn tao, vậy ngươi sẽ thành thức ăn nuôi cá trong biển, lập tức gọi!
Cả người Ngụy Vân run lên kịch liệt, sợ hãi nói:
- Đừng giết ta, ta gọi, ta gọi!
Ngụy Vân run rẩy cầm điện thoại di động của mình, sau đó gọi điện cho cha mình.
- Cha.
Lúc điện thoại vừa kết nối, Ngụy Vân khóc không thành tiếng kêu với cha mình:
- Cha, con… con bị người ta bắt cóc, bọn chúng phế đi chân tay của con, muốn trước mười hai giờ đêm nay chuyển năm trăm triệu đến tài khoản của bọn họ, nếu không chúng liền giết con, cha, cứu con với!
- Cái gì? Con nói cái gì?
Người đối diện hét lên trong điện thoại.
- Cha, cứu con, mau tới cứu con!
Ngụy Vân hoảng sợ la lên.
- Con trai, con trai, con đừng sợ, con đừng sợ, đưa điện thoại di động cho bọn bắt cóc, đưa điện thoại di động của con cho bọn hắn.
Cha của Ngụy Vân hoảng hốt quát.
Ngụy Vân ngẩng đầu nhìn Sở Tiên, trong mắt lộ ra sự sợ hãi tột độ.
Sở Tiên nhìn hắn mà cười, ngồi xổm người xuống, trực tiếp nhận điện thoại trong tay của hắn vừa cười vừa nói:
- Xin chào, cha của Ngụy Vân phải không?
- Hãy tha cho con trai ta.
Thanh âm trầm thấp truyền tới, giống như thanh âm của chú hổ đang tức giận.
- Ông có Wechat không, gọi video một chút.
Sở Tiên không trả lời câu hỏi của cha Ngụy Vân, hỏi Ngụy Vân.
- Có!
Thanh âm Ngụy Vân có chút khàn khàn, run rẩy tiếp lấy điện thoại di động, hắn ấn mở nick Wechat của cha hắn ra.
Sở Tiên mỉm cười, trực tiếp chạm vào gọi video, camera hướng về Ngụy Vân.
- Hãy tha cho con trai ta, cầu xin ngươi tha cho con trai ta.
Trong video truyền hình ảnh một người đàn ông trung niên, hắn nhìn tình cảnh con trai của mình, hai mắt đỏ bừng quát.
- Trước mười hai giờ đêm nay, chuyển năm trăm triệu nhân dân tệ vào số tài khoản được chỉ sẵn bên trên, nếu như không có…
Sở Tiên không cùng hắn nói nhảm, đem súng trong tay nhắm vào đầu Ngụy Vân:
- Nếu như không có, chỉ sợ ngay cả xác con mình ngươi cũng không nhặt được đâu.
- Đoàng!
Nói xong, Sở Tiên hướng nòng súng tiểu liên về bàn tay của Ngụy Vân, trong nháy mắt bàn tay đã bị xuyên một lỗ, khiến Ngụy Vân lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Hãy buông tha cho con trai ta, cầu ngươi đừng gây thương tổn cho con trai ta!
Gã đàn ông trung niên nhìn thấy bàn tay con trai mình máu tươi văng khắp nơi, sợ xanh mặt gào thét.
- Nhớ kỹ lời ta nói, không nên đùa giỡn với với ta!
Sở Tiên nói xong, sau đó cúp cuộc gọi video.
- Ngươi là người của Sở Tiên phái tới, ta biết sai rồi, xin ngươi hãy tha cho ta.
Ngụy Vân thống khổ giãy dụa, quỳ trên mặt đất, hướng phía Sở Tiên gập đầu, mặt mũi tràn đầy thống khổ nói.
Sở Tiên lạnh lùng nhìn hắn không nói gì, một cước đem đá văng.
- Đi tìm một ít giấy bút đến đây.
Sở Tiên lạnh lùng nhìn đám người chung quanh đang run rẩy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, bảo người cá đi kiếm cho hắn ít giấy bút.
- Các ngươi nói tất cả đám con trai ở đây và đứa con gái kia viết ra thông tin gia đình, đại khái bảo chúng kê khai toàn bộ tài sản của nhà mình, nếu như ta phát hiện trong các ngươi có ai viết không đúng sự thật, thì người đó sẽ được ta cho ăn một phát súng, cho các ngươi ba phút.
Đám người cá ném giấy bút cho bọn hắn, Sở Tiên ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt tràn ngập ý cười nhìn đám thanh niên kia.
Cả đám mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhận lấy giấy bút, gương mặt sợ hãi nhìn Sở Tiên, sau đó cúi đầu viết.
Đặc biệt là những thanh niên được Sở Tiên điểm danh và bạn gái của Ngụy Vân, cả đám run rẩy ngồi xổm ở một nơi.
Rất nhanh, từng thanh niên đã kê khai hết tư liệu của bọn hắn, Sở Tiên khuôn mặt mỉm cười nhận từng tờ một.
- Chà chà, tất cả đều là con nhà đại gia nha.
Sở Tiên đọc lướt qua tập tư liệu, mấy thanh niên kia, gia đình có gia sản thấp nhất cũng hơn trăm triệu, trong đó có hai người nhà rất có tiền, gia tài đạt tới mấy tỷ.
- Vạn Tường, muốn sống thì bảo người nhà ngươi trước mười hai giờ đêm nay chuyển hai mươi triệu, Lý Thành, ngươi cũng nên gọi về nhà chuyển 20 triệu đến đổi mạng của ngươi, Lư Sơn Nguyệt, bảo người nhà ngươi chuyển 10 triệu đến mua mạng...
Sở Tiên nhìn tư liệu trực tiếp đọc ra yêu cầu.
Một đám người nghe xong yêu cầu của Sở Tiên, đồng tử không nhịn được rụt rụt, hơn 10 triệu, đây cơ hồ là số tiền mặt lớn nhất mà nhà bọn họ có thể lấy ra.
Cả đám mặt mũi xám như tro, bọn họ không nghĩ tới đám phần tử khủng bố này tham tiền như sư tử ngoạm.
- Các ngươi... các ngươi có biết việc này sẽ dẫn đến hậu quả gì không, các ngươi thật có gan dám dùng cách này bắt cóc tống tiền chúng ta, quốc gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi, còn có tên Sở Tiên đứng phía sau màn nữa, quốc gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Một tên thanh niên cắn răng, trên mặt đầy mồ hôi lạnh nói.
- Ha ha, chúng ta là hải tặc, quốc gia muốn bắt chúng ta vậy thì hãy đến đây mà bắt nha, ha ha!
Sở Tiên không cố kỵ cười lớn:
- Con nữa cái người tên Sở Tiên mà ngươi nhắc đến, thật xin lỗi, ta không biết hắn là ai.
Tên thanh niên kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều biết sự việc bắt cóc này chắc chắn có quan hệ với tên thanh niên là chủ sòng bạc. Nhưng hiện tại bọn hắn không tìm được chứng cứ, mà bây giờ hắn chỉ bắt chẹt đám thanh niên chứ chưa gây thiệt hại quá lớn cho gia đình nhà bọn họ, cho nên đám thanh niên vẫn sẽ được cứu, tất nhiên chưa bị thiệt hại lớn là ngoại trừ Ngụy Vân.
Có đường để lùi thì cũng có khả năng đến chết mới thôi. Cho nên nhà bọn họ biết rõ, đối địch với loại người này tuyệt đối là việc rất kinh khủng, mà hậu quả thì do chính bọn hắn phải gánh chịu.
- Tất cả là do tên Ngụy Vân kia, đắc tội người ta khiến tất cả chúng ta cũng bị liên lụy.
Một số thanh niên trong lòng đầy oán hận.
Tất cả bọn hắn đều biết, vốn dĩ mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng tên Ngụy Vân lại không sợ sống chết đi tìm người đến đóng hết cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh của Sở Tiên. Việc này đã chọc giận đến đối phương, lần này có thể nhặt được mạng về coi như là vạn phúc rồi.
Ngay cả lai lịch của đối phương còn chưa biết rõ đã dám đi đối phó người ta, thật đúng là muốn chết!
- Tạm thời làm nhiễu hết sóng di động của điện thoại bọn họ, từ giờ đến trước mười hai giờ đêm nay, nếu nhà nào không chuyển tiền đến tài khoản, trực tiếp giết.
Sở Tiên phân phó với Hổ Nhất đang đứng bên cạnh.
Hổ Nhất gật đầu, thu hết tất cả những thiết bị điện tử có thể định vị trên người bọn họ.
Mọi người thấy điện thoại bị đám bắt cóc thu đi, bắt đầu lo lắng, cảm giác chờ đợi trong tuyệt vọng.
Đám nữ sinh ngồi xổm ở một bên thở dài một hơi, xem ra việc này là do Sở Tiên gây nên.
Đám bạn của Tiếu Hiểu vừa nghĩ tới người thanh niên đẹp trai, tính tình ôn hòa kia, lại nhìn phần tử khủng bố cầm súng trong tay ở bên cạnh, da đầu hơi tê dại, đồng thời lại khinh bỉ nhìn Lư Sơn Nguyệt trên người còn đổ máu nằm trên mặt đất.
Tên này đúng là không biết sống chết, lần này trêu chọc phải nhân vật mà hắn vĩnh viễn không tưởng tượng được là ai.
“Lần bắt cóc này, vừa vặn có thể tuyên bố với thế giới, thời đại của đoàn hải tặc chúng ta đã tới.”
“Mặc dù bại lộ thân phận của mình, nhưng không sao cả, dù sao bọn họ cũng không có chứng cứ gì, thức thời thì tuyệt đối đừng trêu chọc vào mình, nếu như có người dám tìm đến mình, vậy bọn hắn sẽ phải hối hận cả đời.”
“Đồng thời với sự kiện này, sẽ khiến rất nhiều người kiêng kị mình, cũng ngăn chặn luôn những tình huống tương tự như hàng loạt cửa hàng bị buộc đóng cửa kia.”
Sở Tiên không chút cố kỵ, bây giờ thực lực của hắn bạo tăng, cơ hồ hắn đã đạt tới vô địch thế giới, pháp luật không còn ước thúc được hắn nữa, đợi đến lúc lông cánh của hắn đầy đủ và cứng cáp hơn, lúc đó cho dù là các quốc gia muốn đối phó hắn cũng phải suy tính kỹ càng.
Không lâu sau, đoàn hải tặc của mình sẽ chính thức thống trị vùng vịnh Bengal, đến lúc đó sẽ đắc tội với tất cả các công ty vận tải biển ở Châu Á, thậm chí sẽ đắc tội với một số quốc gia, lần bắt cóc đám người này chỉ là thêm tí nhiệt cho phát pháo đầu tiên của đoàn hải tặc mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.