Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 142: Danh Tiếng Lẫy Lừng




_Ăn rồi, hôm nay nhiều người đến thật đấy! Tiểu Dĩnh kéo tay Sở Tiên nhìn ngắm chung quanh nói.
_Toàn bạn bè thôi, hiệu trưởng Vương cũng tới rồi đấy. Sở tiên vừa cười vừa nói.
_Cái gì? Hiệu trưởng Vương tới thật á? Đám bạn ở cạnh tiểu Dĩnh đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, vô cùng kinh ngạc hướng về phía cửa ra vào.
_A, đúng là hiệu trưởng Vương, mấy vị phó hiệu trưởng trường cũng đều có mặt. Một cô bạn của Tiểu Dĩnh thốt lên trong sự kinh ngạc
_Ừm. Sở Tiên cười, đưa bọn hắn đi tới chỗ nhóm Kim Hoa, giới thiệu họ với nhau.
_Tiểu Dĩnh, nhìn mấy người thanh niên kia cũng không phải dạng tầm thường đâu, bọn họ rốt cuộc là ai? Lúc sau, bọn Tư Vũ kéo tiểu Dĩnh qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
_Bạn bè. Tiểu Dĩnh cười, nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của bọn họ, khổ sở trả lời tiếp
_Người tên Kim Sâm chính là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Kim Long, phải rồi, ba anh ấy là người đang nói chuyện cùng hiệu trưởng Vương ở đằng kia kìa, còn Cát Văn Thanh có ba là cục trưởng bộ giáo dục, còn ba Lý Hoa Trung là cục trưởng cục công an, hiện tại bọn họ cũng đang làm việc cho chính phủ, còn lại ba người kia tớ không quen.
_Ôi tía má thiên địa ơi, tổng giám đốc tập đoàn Kim Long, con trai của cục trưởng, tớ xỉu mất, đúng rồi, tớ muốn biết hội Kim Sâm có bạn gái chưa?
_Ều, các cậu có thể đừng háo sắc vậy được không, tớ không biết, muốn biết thì đi mà hỏi!
Tiểu Dĩnh cạn lời với các cô bạn của mình.
_Ôi, tiểu Dĩnh, sớm biết có ngày hôm nay thì tớ đã cưa cẩm bạn trai của cậu rồi, huhu, đã từng có một anh đẹp trai tiền đồ bất tận ngay trước mắt mình, mà mình lại không đoái hoài đến hắn, cho đến một ngày....
_Đi chết đi...
Bọn họ cười nói rồi đi về hướng mấy người hiệu trưởng Vương, là học sinh gặp phải hiệu trưởng trường lễ phép chào hỏi vẫn phải phép hơn.
_Ba tôi với thị trưởng Hồng cũng tới rồi!
Lý Hoa Trung nhìn thấy mấy người mặc thường phục đi tới, liền tiến đến bên cạnh Sở Tiên thì thầm.
_Ba cậu cũng tới sao? Sở Tiên hơi sững sờ, lập tức lắc đầu, sau đó liền đi tới chỗ của nhóm người Hồng Thành Hải.
_Kim Tổng, thị trưởng Hồng, cục trưởng Lý, cùng cục trưởng Cát bọn họ tới rồi, chúng ta đi qua chào hỏi họ đi! Hiệu trưởng Vương nhìn đăm đăm ra bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nói với Kim Hoa.
_Thị trưởng Hồng? Kim Hoa hơi sững sờ, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Sở Tiên đang nói chuyện rôm rả với một người, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức đi tới.
_Thị trưởng cục trưởng? Chúng bạn chung quanh tiểu Dĩnh cùng nhân viên cửa hàng trợn mắt há mồm, thị trưởng cục trưởng đều tới, rốt cuộc bạn trai tiểu Dĩnh ( ông chủ) rốt cục có lai lịch như thế nào.
_Tiểu Tiên, bể thuỷ sinh Long Cung này của cậu thật kì công, tôi là kẻ ngoại đạo mà còn thích nữa là.
Sở Tiên dẫn mấy người họ đi tham quan, Hồng Thành Hải tỉ mẩn quan sát bể thuỷ sinh, tán dương không ngớt.
_Quá ư là xinh đẹp, tiểu Tiên đúng là rất giỏi về lĩnh vực cá kiểng cùng những thứ này, chắc hẳn sau này lằm ăn sẽ cực kì tốt!
_Haha, chắc chắn là như vậy, nhìn chung quanh xem, đã có không ít người qua đường ở tụm lại rồi.
Ba Lý Hoa Trung cùng với ba Cát Văn Thanh đứng ở bên phụ họa nói.
_Nhờ phúc của các vị cả thôi! Sở Tiên cười.
Lúc này ở cách đó không xa, Hà Vĩ cùng đám bạn học trước kia đứng ở một bên, bọn hắn còn chưa đi qua chào hỏi,hoặc cũng có thể là không có dũng khí để đi qua chào hỏi.
_Nhìn thấy chưa, đây chính là Sở Tiên, lãnh đạo trường chúng ta, thị trưởng cục trưởng thành phố, còn có tổng giám đốc công ty Kim Long nữa cũng đều đến cả!. Hà Vĩ cảm thán giới thiệu với mấy nam nữ bên cạnh.
_Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, hắn đã làm ăn tốt đến vậy. Mấy người họ cảm thán, bọn họ biết Sở Tiên có tài, nhưng lại không nghĩ tới lại đạt được đến mức độ này. Đây chính là Sở Tiên, người mà bọn họ bây giờ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
_Ông chủ, sắp tới mười giờ rồi, chúng ta cắt băng khánh thành xong bắt đầu mở hàng thôi! Trương Tiêu Hoa nhìn đồng hồ đi tới, nhìn mọi người chung quanh hơi giật mình nhắc nhở hắn.
_Được, vậy chúng ta cắt băng khánh thành trước, chờ lát rồi vào xem. Hồng Thành Hải nhìn mọi người nói.
Tiệm của Sở Tiên không long trọng bằng khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Kim Long, cắt băng khánh thành cũng vô cùng đơn giản, vài người chụp mấy tấm ảnh coi như xong.
_Đi thôi, các vị, mời vào xem! Sở Tiên hô lên.
_Đây là bảo vật của tiệm chúng tôi, bể thuỷ sinh Long Cung, giá bán tám mươi tám vạn, không dám nói là đẹp nhất thế giới, nhưng có thể nói nó nằm trong top đầu! Sở Tiên chỉ vào bể thuỷ sinh giới thiệu.
_Tám mươi tám vạn, không hề rẻ chút nào. Người chung quanh cười, nhưng đôi khi tác phẩm nghệ thuật không dùng lí luận bình thường mà so sánh được, rất có thể gặp được người thích, còn mua giá đắt hơn ấy.
_Quá đẹp! Chung quanh mấy nữ sinh không cầm lòng được cảm thán nói.
_Bên trong có mấy bể thuỷ sinh nhỏ, có hơn một trăm bể, các vị quan khách có thể đi xem thoả thích. Sở Tiên cười rồi lập tức đi vào.
_Woa!
Hiện ra trước mắt mọi người là các loại hình với đủ kiểu dáng bể thuỷ sinh độc đáo, khiến cho họ hoa cả mắt lên, sán gần lại xem kĩ hơn.
_Thật sự là quá đẹp.
........
Mười giờ hơn, người ở trung tâm thành phố bắt đầu đông dần lên, vị trí tiệm bể thuỷ sinh của Sở Tiên trở thành nơi phồn hoa nhất, rất nhiều người ghé đến, mà chỉ cần có người đi ngang qua là có thể nhìn thấy ở trước cửa đặt một bể thuỷ sinh Long Cung cỡ lớn.
_Thật xinh đẹp, mỹ lệ thật đấy!. Một đôi bạn xuýt xoa khi đi qua nhìn thấy bể thuỷ sinh Long Cung.
_Đúng vậy, cậu nhìn mấy con tôm nhỏ này, cả những con cá con này nữa, thật sự là quá đẹp.
_Thực vật chỗ này mới đẹp này, cậu xem đằng kia đi, giống cây thông Noel không.
_Đây chính là bể thuỷ sinh sao? Thật xinh đẹp, chúng ta vào trong tiệm coi một chút đi.
Càng ngày càng nhiều người bị bể thuỷ sinh Long Cung đặt trước cửa hấp dẫn lấy ánh nhìn, không đành lòng bỏ đi mà phải vào trong tiệm ngắm thêm mới thoả lòng.
_Oa, nơi này giống như thiên đường vậy, khó tin quá đi mất.
_Thế giới thu nhỏ dưới đáy biển sao? Cái này cũng đẹp ghê ấy!
_Tớ xem trên mạng mấy tấm ảnh tưởng rằng PS cơ, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, ô, giá đắt thế!
_Sao lại đắt như thế chứ? Rẻ nhất một cái bể cũng một vạn năm, đắt đỏ quá rồi?
_Người đẹp, cấp độ tinh tế của bể thuỷ sinh chúng tôi cô cũng nhìn thấy rồi, tôm nhỏ bên trong bể giá rẻ nhất cũng trên trăm, đắt nhất đạt tới hơn ngàn, cô nhìn con giun “cây Giáng Sinh” này mà xem, là một trong mười sinh vật đẹp đẽ nhất hải dương, còn cả san hô biển này nữa, tất cả đều do thợ lặn chuyên nghiệp của chúng tôi thận trọng vớt lên từ dưới biển sâu, một vạn năm cũng không phải là quá đắt!
Nhân viên kiên nhẫn giải thích cho các cô gái hiểu.
Người chung quanh nghe xong gật gù, không nói gì thêm, chỉ nói riêng việc vớt những vật này từ trong biển lên đã hao tốn khá nhiều sức lực rồi, chứ đừng nói gì tới giá tiền của những sinh vật bày trong bể, một vạn năm tính ra cũng không quá đắt.
_Cô nhân viên, cái bể sinh thái này tôi mua, nhanh lên nhanh lên, các cô có chở về nhà tôi được không? Một người phụ nữ ánh mắt thích thú vô cùng nhìn bể thuỷ sinh trước mắt lớn tiếng nói.
_Được ạ, chúng tôi sẽ để xe chuyển bể thuỷ sinh về nhà cho quý khách, nếu quý khách có xe riêng thì có thể tự mình chở về nhà cũng được, nhưng trên đường phải lái chậm một chú!
_Ok ok, vậy mau đóng cái bể này cho tôi đi, tôi mua cái bể này.
Đơn mở hàng trong ngày khai trương thành công rực rỡ, Sở Tiên mỉm cười khi thấy có người mua nhanh như vậy, lập tức sai bọn Nhất Kiếm hỗ trợ đem bể thuỷ sinh lên xe.
_Đây đây, chính là nhà này đó, nhà này bán bể thuỷ sinh siêu đẹp. Ngoài tiệm, bốn năm người phụ nữ trung niên nhìn thấy cái tên bể thuỷ sinh Tiên Cảnh liền đi vào trong ngay lập tức, ai ai cũng mắt chữ o mồm chữ a khi thấy “tiên cảnh” theo đúng nghĩa hiện ra trước mắt họ
_Chuyện gì xảy ra thế? sao lại có nhiều người như vậy, trước cửa tiệm thế nào lại tụ tập nhiều người như vậy?. Mấy người đi tới.
_Oa, thật xinh đẹp, nếu có một bể đặt ở trong phòng khách ở nhà thì đẹp biết mấy!
_Tỉnh lại đi, đây là bảo vật của tiệm này đấy, giá trị tám mươi tám vạn, anh mua nổi chắc?
_Như là quang cảnh dưới Long Cung thật ấy, nhìn vô cùng tự nhiên, hắc hắc, nếu có cả Long Vương thì không còn gì bằng!
_Ê ê, các mẹ các chị ở đằng trong ấy ơi, mấy người xem xong chưa ra đi để cho phía sau còn xem chứ.
_Anh bảo vệ này thấp thấp cái đầu xuống đi, chắn tầm mắt của tôi rồi!
Vài người ở đấy nghe xong mặt nghệt ra nhìn nhau: sao lại có nhiều người như vậy, không phải mới khai trương sao?
Các cô gái đem ánh mắt nhìn về phía trong tiệm, lúc này đứng trước cửa tiệm có hai người cao to bận đồ vest, chỉ có ra một người thì mới cho vào, nếu không thì cho vào.
Nhìn vào trong tiệm đông nghịt người, miệng các cô mím chặt lại!
Sở Tiên đứng ở một bên, Trương Tiêu Hoa đứng ở bên cạnh hắn, trong tay cầm máy ảnh quay chụp lấy cảnh cảnh tượng này.
Mấy người Hồng Thành Hải nhìn thấy nhiều người tới như vậy cũng đi về, tiểu Dĩnh cùng đám bạn dạo chung quanh.
_Ông chủ, đã bán được mười bể rồi! Trương Tiêu Hoa vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy cửa tiệm kinh doanh quá tốt dù mới chỉ trong ngày đâu.
_Ừm. Sở Tiên nhẹ gật đầu, vẻ mặt tươi cười, mười cái bể thuỷ sinh thu về cho hắn gần hai mươi vạn lợi nhuận, nhìn đồng hồ mới mười một giờ mười phút, lại nhìn đám người bên ngoài túm tụ lại, trên khuôn mặt hắn không giấu nổi sự vui mừng.
Trong trung tâm thành phố, mọi người xung quanh thấy có một nơi túm năm tụm ba, hiếu kì nhìn ngó vào bên trong, thấy vậy nhiều người cứ nghĩ xảy ra chuyện gì nên gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mấy trăm người vây quanh một cửa tiệm, người ở bên trong thì líu ríu, người ở bên ngoài thì thúc giục không ngừng.
Thi thoảng lại có một hai người vác từ trong tiệm đi ra một bể thuỷ sinh tinh xảo, người chung quanh lập tức cảm thán quay phim chụp ảnh lại, người mua được món hàng ưng ý thì mặt mũi tươi như hoa, trong lòng họ nghĩ lần này tới đây mua hàng quả thật đáng tiền và thời gian lắm, ế, mà tóm lại và vô cùng “phê”
_Vãi hàng quá đi, cái nhà mới mở đó sao mà kinh doanh ác liệt thế?. Nhân viên bên cạnh một cửa hàng nọ kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh từng hồi người như kiến bu xung quanh lọ mật của tiệm bể sinh thuỷ Tiên Cảnh, cảm thán trước sự kinh doanh quá tốt của họ
_Chậc chậc, tiệm của bạn trai cậu sao mà nổi tiếng thế này!
Mấy cô nữ sinh trong tay cầm mấy túi đồ, vốn định mua về để ăn cơm trưa mà nhìn thấy ngay cả cửa còn không thể nào vào được như này khổ sở thở than.
_Công nhận là đông thật! Tiểu Dĩnh trên mặt lộ ra sắc vẻ vui mừng.
_Không được rồi, bữa trưa và bữa tối hôm nay đều phải do bà chủ tiểu Dĩnh cậu mời, không chúng tớ không buông tha cho cậu đâu. Một cô nữ sinh lớn tiếng nói.
_Được được!. Tiểu Dĩnh cười híp mắt đáp.
Tình trạng người ra người vào như trẩy hội như vậy tiếp diễn tới hơn tám giờ tối, nhân viên cửa hàng cũng tranh thủ nhanh chóng đi ăn cơm, còn lại ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Vào thời gian đỉnh điểm Sở tiên cũng làm phục vụ viên giảng giải cho khách chung quanh.
_Phù, cuối cùng cũng vào được rồi, buổi sáng đến thì người đông nghịt, lúc chiều cũng kín hết chỗ, bây giờ hơn tám giờ tối người mới thưa hơn chút.
Lúc này mấy người trung niên đi đến, nhìn về phía Sở Tiên phàn nàn.
_Haha, hoan nghênh quý khách! Sở Tiên rạng rỡ cười nói.
_Ông chủ à, muốn mua ở chỗ các anh một bể thuỷ sinh thật không dễ dàng gì, nhưng mà ai bảo bể thuỷ sinh của các anh xinh đẹp chất lượng như vậy chứ, đáng đồng tiền lắm, ơ mà, sao bây giờ nhìn lại trống thế, bể thuỷ sinh hình như ít hơn nhiều rồi thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.