Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 120: Đấu Giá Cá




_Một vạn tám, còn ai ra giá không?. Ông chủ nhìn thấy nhân viên của Cổ đạo thực phổ thì hơi nhíu mày, mong đợi nhìn về phía người chung quanh.
Cổ đạo thực phổ mà đã ngã giá thì đối với họ có cái lợi cũng có cái hại, cái hại ở chỗ một khi họ đã ngã giá thì chẳng ai muốn tranh giành với họ nữa, còn cái lợi ở chỗ nếu như có người trả giá cao hơn, thì Cổ đạo thực phổ chắc chắn sẽ ra giá đắt gấp nhiều lần.
Đã từng có một lần, mười con cá tuyết được Cổ đạo thực phổ quán cạnh tranh với một thương nhân, phá giá số cá tuyết này gấp mười lần, cuối cùng đối phương từ bỏ mua khi thấy đám người ở Cổ đạo thực phổ quán chẳng màng tới giá cả cứ thế đấu tới cùng.
Nội tình của Cổ đạo thực phổ người khác còn lạ gì, bọn hắn cầm về quán sau đó có thể bán với giá gấp năm sáu lần, đây là điều mà các khách sạn nhà hàng khác không làm được.
Nổi tiếng cũng có cái lợi.
_Con cá thu ngừ này chắc chắn thuộc về Cổ đạo thực phổ!.
Tên thanh niên mặt mũi tràn đầy khí thế nói.
_Xong rồi xong rồi, chắc bị Cổ Đạo thực phổ mua đi rồi!
_Hiện giờ, Cổ Đạo thực phổ mở thêm một quán nữa tại khu du lịch Du Long, nghe nói ngày nào cũng kín chỗ, làm ăn vô cùng tốt, bây giờ đang khan hiếm rất nhiều nguyên liệu tốt, mấy ngày nay hôm nào cũng tới mua nguyên liệu, chỉ trong hai ngày mà đã hao tốn năm sáu mươi vạn rồi!
_Không chỉ thế đâu, nghe nói Cổ Đạo thực phổ đang chuẩn bị mở thêm ở Kinh Hải đấy!
_Giàu nứt đố đổ vách ra, nếu như khách sạn của cậu một ngày buôn bán doanh thu mấy chục vạn, cậu cũng sẽ thấy bình thường!
Người chung quanh khe khẽ bình luận, Sở Tiên nghe xong khẽ nhíu mày.
Cổ Đạo thực phổ danh tiếng lẫy lừng, Sở Tiên ăn ở đấy hai lần, lần thứ hai còn gặp phải tên giám đốc não tàn nữa.
_Một vạn tám có ai trả cao hơn không, nếu như không thì con cá thu ngừ này sẽ thuộc về anh bạn trẻ tới từ Cổ đạo thực phổ đây!. Ông chủ nhìn chung quanh hô thêm lần nữa, mặc dù có chút thất vọng, nhưng một vạn tám khá là cao rồi.
_Một vạn chín!. Sở Tiên nghĩ ngợi một hồi nói, cậu không phải muốn đối đầu với Cổ đạo thực phổ, chỉ đơn giản là loại cá to ở đây rất ít, thêm vào nữa tự hắn đi ra biển đánh bắt cũng chưa chắc kiếm được một con to như thế.
_Ôi vãi, có người muốn chơi Cổ Đạo thực phổ à!
_Không thể nào, người kia là ai? Chưa thấy bao giờ?
_Không phải là ông chủ nhờ người tới báo giá giả đấy chứ?
_Êu, cậu nông cạn thế, nếu như bị phát hiện là giả, ngươi xem Cổ Đạo thực phổ sẽ tha cho bọn hắn à?
Sở Tiên ra giá khiến đám người chung quanh vô cùng giật mình, Cổ Đạo thực phổ danh thế lớn mạnh vậy mà còn có người muốn tranh giành với họ!
_Một vạn chín, cậu thanh niên này ra giá một vạn chín, còn ai ra giá nữa không!
Ông lão nhìn thấy đột nhiên có người báo giá cao như vậy, trên mặt lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt nhanh chóng nhìn về đám người Cổ Đạo thực phổ.
_Hừ, hai vạn. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, Cổ Đạo thực phổ lập tức trả thêm một ngàn.
_Hai vạn năm ngàn!. Sở Tiên không do dự, nếu trong tầm năm vạn thì ok, nếu đắt hơn hắn cũng không định mua tới cùng.
_Chậc, hai vạn năm ngàn, nhiều tiền lắm của nha, đây là người của quán nào vậy? Người chung quanh nhao nhao nhìn về phía Sở Tiên.
_Thêm năm ngàn, vượt giá thị trường rồi!
Bọn người bên Cổ Đạo thực phổ cũng ngẩn người trong giây lát, liền sau đó hô một tiếng
_Hai vạn sáu!
_Ba vạn!. Sở Tiên sắc mặt không thay đổi mở miệng nói.
_Ôi khiếp, đại gia à, có phải cố ý gây chuyện với Cổ Đạo thực phổ không?
_Hôm nay ông chủ này kiếm bộn tiền rồi!
_Haha!. Ông lão lúc nhìn bên này, lúc nhìn bên kia, càng nhìn càng thấy hai thanh niên này đáng yêu vô cùng.
_Người anh em kia, cậu có phải cố tình làm khó Cổ Đạo thực phổ chúng tôi không?. Cổ đạo thực phổ không ngã giá tiếp mà quay sang chất vấn Sở Tiên.
Do cách bởi một đám người ở giữa, Sở Tiên cũng không ngần ngại nói thẳng
_Nếu như các anh có thể trả giá cao hơn năm vặn thì con cá thu ngư này sẽ thuộc về các anh, nhưng nếu không thì cá này thuộc về tôi!
_Năm vạn, khụ khụ, phá giá gấp bốn năm lần liền!
_Gấp bốn năm lần như này thì mua về lợi nhuận cũng không được bao nhiêu, chả đáng chút nào, cũng chả phải loài hải sản hiếm có gì cho cam.
_Coi xem Cổ Đạo thực phổ tính sao, bọn hắn chẳng phải có thực lực lắm ư!
_Rầm rầm!
Không có tiếp đáp lại, mà thay vào đó là tiếng bước chân hùng hổ đi tới, đi trước có mấy người dạt đường hộ.
_Là ngươi... Khi hắn nhìn thấy Sở Tiên thì kinh ngạc ra mặt, sắc mặt khó coi trông thấy.
_Ồ?. Sở Tiên nhìn sang liền nhận ra tên thanh niên mặc Âu phục, đây chẳng phải vị giám đốc "não ngắn" đó hay sao, sao lại chạy tới đây làm nhân viên thu mua vậy.
_Là cậu à, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thanh niên mặc Âu phục mặt tối sầm lại.
_Sao? Tại sao không được là tôi?. Sở Tiên nhếch khóe môi lên cười đểu
_Con cá này anh mua chứ? Năm vạn là giá tôi có thể chấp nhận được cũng như giá cao nhất tôi trả cho con cá này, nếu anh trả cao hơn số tiền đó thì cá là của anh, còn nêu không thì nhường cho tôi nhé!
_Haha. Thanh niên mặc Âu phục lạnh lùng nhìn lấy hắn
_Cậu là nhân viên của khách sạn nào?
Sở Tiên lắc đầu
_Tôi mua ăn thôi, chả là nhân viên của hàng quán nào xất!
_Không phải chứ. Thanh niên mặc Âu phục mắt găm vào Sở Tiên nói
_Lần trước đến Cổ đạo thực phổ chúng tôi gây chuyện, lần này lại tiếp tục, cậu cho rằng lần này tôi sẽ để cậu thắng dễ vậy sao?
Sở Tiên khẽ nhíu mày, không giấu được sự buồn cười, lắc đầu
_Vẫn là câu nói đó, ranh giới của tôi là năm vạn, trả cao thì anh mang cá về, không thì là của tôi!
Thanh niên mặc Âu phục biến đổi sắc mặt, mua về thì không có lời, hơn nữa với danh tiếng nhà hàng cũng không cần thiết phải lấy chuyện này để đánh bóng tên tuổi, mua nữa thì cũng chả có ý nghĩa gì cả. Lần trước mua con cá kia với giá cao như vậy, chỉ để cho sau này việc mua cá được thuận lợi hơn thôi.
Nếu như dùng chiêu này quá thường xuyên, lãnh đạo sẽ không hài lòng với hắn, hắn khó khăn lắm mới trở thành nhân viên thu mua, thật không muốn quay về khách sạn làm việc chút nào!
Nhưng mà nếu như hắn không ra giá thì sẽ bị Sở Tiên qua mặt, mà đây không phải điều hắn muốn thấy chút nào.
_Có chốt giá không!. Sở Tiên nhìn lấy hắn hỏi lần nữa.
Thanh niên mặc Âu phục trợn mắt lên nhìn hắn
_Bốn vạn chín ngàn chín trăm!
_Ừm?. Sở Tiên nhìn hắn, lắc đầu
_Chúc mừng anh, con cá ngừ đuôi vàng này đã thuộc về anh!
_Cậu...Thanh niên mặc Âu phục thất sắc, tức giận chỉ hắn
_Mày, cái đù má chứ, không phải đã nói giới hạn là năm vạn sao? Mày...
Sở Tiên vô cùng buồn cười khi nhìn thấy hắn như vậy
_Tôi cũng định thế, nhưng tôi không ngốc, haha!
Mọi người chung quanh hơi sững sờ, sau đó cũng cảm thấy buồn cười theo.
Đúng thế, người khác cũng chẳng ngốc, mặc dù nói ranh giới cuối cùng là năm vạn, nhưng là nếu có người cố ý chơi xấu ra giá bốn vạn chín ngàn chín trăm, thì chỉ có đồ đần mới ra mức giá đó.
Huống chi tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, thanh niên tới từ Cổ Đạo thực phổ này cũng không có ý định mua con cá ngừ vây vàng này nữa, gấp bốn năm lần giá thì lợi nhuận cũng chẳng còn bao nhiêu. sẽ bị Sở Tiên qua mặt, mà đây không phải điều hắn muốn thấy chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.