Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 119: Cá Kiếm Cùng Cá Ngừ Vây Vàng




_Cá mái chèo ( tên Latin là cá đai vua), Cá mái chèo dài bốn mét đây! có ai muốn mua không, mau mau lên kẻo hết
_Cá kiếm, nặng một trăm năm mươi cân đây, ai trả giá cao sẽ bán cho người ấy!
_Cá bơn đây, hơn hai mươi con cá bơn, có muốn mua đến đây thương lượng giá nào!
Âm thanh sang sảng được truyền từ các tàu đánh cá, Sở Tiên hiếu kỳ đi đến bên cạnh nơi bán cá mái chèo.
Cá mái chèo, hay còn gọi là sứ giả long cung, cá long vương, cá đai vua, là loài vua của giống cá đai quý hiếm, hình thể khá lớn, dài mười lăm mét, con thường cũng tới ba mét lận, mà thuyền đánh cá này lại bắt được một con dài hơn bốn mét.
Nhìn thấy con cá mái chèo màu trắng cỡ bự này, giống như hung thú vậy, Sở tiên tặc lưỡi, giờ này chung quanh cũng tụ tập thêm người mua rồi, con cá mái chèo to lớn này cũng là một sự đầu tư khá tốt, mua về bán lại cũng kiếm chác được.
Sở Tiên lắc đầu, cá mái chèo mặc dù đủ lớn, nhưng nếu dùng để cải tạo rõ ràng là không thực tế.
Liếc mắc qua nhìn cá kiếm bên cạnh.
Cá kiếm, hay còn gọi là "cá mũi kiếm", thân hình tròn và thon dài, đuôi chuôi ngắn mảnh, dẹt, khi trưởng thành mất hết toàn bộ răng và vảy.
Đây là một con cá kiếm dài ba mét, mỏ nhọn và sắc bén như kiếm, thuộc loại cá thể thao bơi nhanh và rất khó bắt.
Sở Tiên nhìn qua đánh giá con cá kiếm, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, đứng bên cạnh vài người cũng đang có ý mua, hỏi
_Anh trai, con cá kiếm này anh định bán giá bao nhiêu?
_Hai mươi lăm đồng nửa cân, con cá kiếm này nặng một trăm năm mươi cân, bảy ngàn năm trăm, vẫn quy định cũ, bảy ngàn năm trăm là giá quy định, nếu như các anh muốn mua có thể trả giá, người trả giá cao sẽ thuộc về người đó!
Người trả giá cao sẽ mua được, đây là luật.
_Được, bảy ngàn năm trăm tôi mua. Sở Tiên nói luôn.
_Ừm, cậu bạn này ra giá bảy ngàn năm trăm, còn ai trả thêm không? Hai phút, nếu như trong hai phút không có người trả cao hơn thì con cá kiếm này sẽ thuộc về cậu ấy!.
Ngư dân trên tàu đánh cá hô vài tiếng.
Mấy người bên cạnh do dự một hồi, trong đó có một thanh niên hô lên mức giá tám ngàn!
_Chín ngàn!. Sở Tiên nhìn cậu thanh niên cười nói, tăng luôn lên một ngàn.
_Tốt, tốt, chín ngàn, còn vị nào trả thêm không? Nếu như không có cá sẽ thuộc về cậu bạn đây!
_Chín ngàn hơi chát rồi!. Cậu thanh niên kia lắc đầu, mấy người chung quanh cũng khẽ lắc đầu, rõ ràng họ không có ý định tranh với Sở Tiên.
_Chúc mừng anh bạn, cá kiếm đã thuộc về cậu, cậu trả tiền mặt hay là chuyển khoản!. Nhân viên phía dưới hỏi.
_Chuyển khoản đi, thuyền của các anh có vội rời đi không?. Sở Tiên hỏi.
_Chiều mới kết thúc, chúng tôi còn phải thu dọn ít hàng.
_Tốt, vậy tôi gửi cá ở đây, các anh giúp tôi nuôi một lúc, đừng để nó chết là được, lát tôi quay lại lấy!
_Không thành vấn đề, yên tâm đi!
_Haha!. Sở Tiên cười, tiếp tục đi xem các khu xung quanh.
Các thuyền cá khác cũng vô cùng náo nhiệt, âm thanh ồn ào nhộn nhịp, nhất là đối với những loài cá có giá trị cao, ai ai cũng đều nhiệt tình vô cùng.
Con tôm hùm một hai cân, ốc vòi voi, cua Trung Quốc ( hay còn gọi là cua cà - ra) vân vân, những loại này đều khá quý hiếm, một thuyền cá cũng chỉ bắt được số lượng ít, có thuyền còn chả bắt được.
Các loại cá cỡ lớn cũng không nhiều, trừ mấy con cá cờ ra. Sở Tiên mua được một con cá tầm ( cá hoàng) ở thuyền đánh cá khác, tiêu tốn chín ngàn năm trăm tệ.
Không thể không nói rằng các loài cá cỡ lớn giá rất đắt, chắc cũng chỉ có nước Mỹ, cá chép to khá rẻ, thậm chí là không cần tiền!
_Nhanh đi nhanh đi, phía trước có cá thu ngừ!
_Cái gì? cá thu ngừ(hay còn gọi là cá bạc má) ấy hả? Là giống nào thế? Cá ngừ vây xanh Đại tây dương à?
_Ôi giời, mơ à, cá ngừ vây xanh Đại tây dương sao bán ở chỗ này được, là cá ngừ vây vàng, cơ mà cũng không tệ, nghe nói chừng một trăm cân!
_Vậy mau đi qua đó xem, mua được thì tốt quá rồi!
Mấy người mua cá vội vội vàng vàng lướt qua Sở Tiên.
"Một trăm cân, qua xem xem thế nào!" Sở Tiên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng đi theo sau.
Cá thu ngừ là loại nổi tiếng dùng để ăn, được nhiều người yêu thích vô cùng, nhất là cá ngừ vây xanh Đại tây dương, nửa cân bán năm trăm tệ trở lên, nếu như thuyền cá nào đánh bắt được một con, tối thiểu bán được hơn trăm vạn.
Ngược lại, cá ngừ vây vàng rẻ hơn nhiều so với cá ngừ vây xanh Đại tây dương, nữa cân cũng chỉ năm sáu mươi tệ, một trăm cân bán được tầm một vạn, nếu như là cá sống giá sẽ cao hơn 50%.
Sở Tiên qua nhìn thì thấy con cá ngừ vây vàng cực lớn được đặt trong cái bồn, thân thể rất to, ước chừng hai mét. Lúc này, bao xung quanh thuyền cá có tầm ba bốn mươi người, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.
Đứng cạnh thuyền cá có một ông già ăn mặc chỉnh tể, nhìn thoáng qua là biết hắn chính là ông chủ, hắn nhìn lấy đám người chung quanh, giống như đang chờ người tụ tập tới nhiều chút nữa.
_Ông chủ, nhanh lên đi, đã năm phút đồng hồ rồi đấy, cá vây vàng thôi chứ có phải là cá ngừ vây xanh Đại tây dương đâu, hơn vạn chứ bao nhiêu mà vẽ chuyện!. Một người khách thúc giục tỏ ý không vui nói.
Phía dưới là ông chủ thuyền cá chả có chút gì là xấu hổ nhăn nhở cười, thấy khách có vẻ đông rồi nên hắn mới cất tiếng nói
_Mọi người cũng thấy rồi đấy, con cá ngừ vây vàng này còn sống, nặng một trăm cân, dựa theo bến tàu chúng tôi tính nửa cân là bảy mươi tệ, dù sao cũng là cá sống, bán cả con là một vạn tư, có ai muốn mua không?
_Đậu má, chưa gì đã hét giá lên một vạn tư rồi, lão già này kiếm lời quá!. Người đàn ông trung niên cạnh Sở Tiên nói, sau đó liền giơ tay lên nói
_Một vạn bốn ngàn năm trăm!
_Một vạn năm ngàn! Tiếng nói của hắn vừa dứt, lập tức liền có một tên trung niên khác trả giá cao hơn.
_Đệch!. Người đàn ông trung niên cạnh Sở Tiên khó chịu văng tục, liền nói
_Một vạn năm ngàn năm trăm!
_Một vạn sáu ngàn!
_Một vạn sáu ngàn năm trăm!
Giá cứ tăng thêm năm trăm như vậy cho tới khi người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ cạnh Sở Tiên không mua nữa, quay người bỏ đi!
_Một vạn tám, con cá thu ngừ này Cổ đạo thực phổ chúng tôi mua!
Đột nhiên, lúc này có kẻ ra giá cao hơn hẳn, hừng hực khí thế, thêm vào đó giá tiền hắn trả cũng nói lên được hắn là ai!
_Là người ở Cổ đạo thực phổ à, vậy thì con cá này bị họ mua đứt cho xem
_Lại chẳng vậy, Cổ đạo thực phổ nổi tiếng lắm tiền nhiều của, thành phố Thanh Hải mà xuất hiện đồ gì hay liền bị bọn hắn mua đi mất.
_Cũng bởi vì bọn hắn chịu đầu tư nên mới làm ăn khấm khá vậy, bao nhiêu là nguyên liệu ngon, lại thêm phía chính phủ đánh bóng tên tuổi hộ, không hot cũng phải hot.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.