Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 111: Cá Thanh Ba




Trấn an được Phong thúc đang kích động, Sở Tiên liền nhìn thấy trên mặt Phổ Phổ mấy giọt nước mắt trong suốt, liền xoa đầu cô.
- Trở về thôi, bây giờ vừa đúng buổi trưa, chúng ta đi ăn cơm một chút. Sở Tiên nói với bọn họ.
- Vâng! Phổ Phổ lau nước mắt gật gật đầu, Phong thúc đứng cạnh thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Ồ! Lúc Sở Tiên chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị mấy con cá trên boong tàu hấp dẫn.
Đây là một loài cá kì lạ, toàn thân màu vàng, lại xen kẽ thêm mấy đường màu đen, Sở Tiên vận dụng năng lực điều tra nhìn chằm chằm.
Cá Thanh Ba:
+Năng lượng: 535
+Thiên phú: Sử dụng sóng âm.
- Cái này…Sở Tiên trừng to mắt, vậy mà lại có hơn năm trăm năng lượng, con cá chỉ bé bằng bàn tay vậy mà có hơn năm trăm năng lượng, hơn nữa còn có thiên phú sử dụng sóng âm, thật sự là quá thần kì.
Sở Tiên sắc mắt liên tục thay đổi, từ sau khi hệ thống nâng cấp, hắn đã thử thí nghiệm, năng lượng của một con cá không thể dùng kích thước lớn nhỏ để tính, có con cá nhỏ nhưng lại có không ít năng lượng, cá Thanh Ba hiển nhiên thuộc loại này.
- Nhưng sử dụng sóng âm là sao? Chẳng lẽ có thể phát ra sóng siêu âm, dùng sóng âm nhận biết sự vật? Sở Tiên suy tư, nhìn thấy ba con Thanh Ba vẫn chưa chết liền hỏi ông chủ:
- Ông chủ, ba con cá màu vàng này là cá gì?
- Tôi cũng không biết là cá gì, trông rất kì lạ! Ông chủ nhận năm vạn do Sở Tiên chuyển khoản xong trên mặt liền khôi phục nụ cười, khách khí nói ra.
- Mấy con cá này có thể bán cho tôi hay không? Nhìn thật kì lạ, tôi muốn thử xem có thể nuôi được không? Sở Tiên hỏi.
- Cậu muốn mua sao? Trên mặt ông chủ hiện ra vẻ hưng phấn: -Có thể, nhưng cậu cũng biết cá biển bình thường đều hơi đắt, ba con cá này cũng hiếm thấy, tôi sẽ bán cho cậu với giá năm trăm vậy!
- Năm trăm? Ông chủ, ba con cá này làm sao đáng giá năm trăm, không phải ông nói muốn đem ba con cá này ném đi sao? Phong thúc ở bên cạnh tức giận nói.
- Lão Phong! Ông chủ nghe xong liền tức giận: -Tôi đâu có nói muốn ném ba con cá kì quái này đi, cá lạ như này sao tôi ném đi được, ông đừng ăn nói bậy bạ.!
- Ông..Phong thúc tức giận.
- Phong thúc! Sở Tiên gọi một tiến, nhìn ông chủ kia có chút tham tài, gật đầu: -Được, tôi mua!
Ông chủ kia cao hứng nhếch môi:
- Thật tốt, tiểu huynh đệ đủ hào phóng, haha, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn.
Sở Tiên không để ý đến lời hắn, chuyển khoản cho hắn năm trăm, sau đó tìm cái túi đựng đầy nước, đem ba con cá thanh ba để vào bên trong.
- Đi thôi! Sở Tiên nói với Phổ Phổ, lái xe chở bọn họ tới một nhà hàng.
- Thật sự là cảm ơn ông chủ Sở, nếu không có cậu giúp, tôi thật không biết phải làm gì nữa! Trên bàn cơm, Phong thúc lần nữa nói cảm ơn.
- Phong thúc không cần để trong lòng, Phổ Phổ vốn là nhân viên của tôi, có chuyện đương nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Sở Tiên vội vàng nói.
- Chúng ta chỉ muốn nói cảm ơn, nhất định sẽ sớm trả lại tiền cho ngươi.
- Haha, không vội. Sở Tiên lắc đầu: -Năm vạn đối với mấy người có thể nói là rất nhiều, nhưng đối với tôi thì cũng không phải là nhiều, hai người không cần để ở trong lòng, huống chi Phổ Phổ bây giờ còn đang làm cho tôi.
Sở Tiên nói xong liền nghĩ đến một việc, hỏi:
- Nhưng Phong thúc này, về sau ông dự định làm gì?
- Ông chủ Sở, cậu cứ gọi tôi là Lão Phong đi. Ông Phong trên mặt lộ ra vẻ u sầu: -Thì tôi đành đi tìm xem có chỗ nào cần tuyển ngư dân để làm thôi, tôi đã làm nghề này hơn nửa đời người rồi.
- Ồ! Sở Tiên nuốt một miếng thức ăn, lập tức hỏi: -Tuổi tác ông đã lớn, tôi gọi ông một tiếng Lão Phong cũng không sao, nhưng ông đừng gọi tôi là ông chủ Sở, gọi tôi Tiểu Tiên là được rồi.
_Ở đây tôi có một cái ngư trường, hai tháng sau chính thức hoạt động, cái ngư trường này tôi đã chuẩn bị thuyền đánh cá, không biết ông có muốn hợp tác cùng tôi hay không?
- Hả? Ông Phong ánh mắt sáng lên: -Được, tuy nhiên cậu đừng ghét bỏ tôi tuổi tác quá lớn, trước kia tôi ở ngư trường cũng có một chút kinh nghiệm, vừa vặn tôi giúp cậu làm việc, mỗi tháng chỉ cần cho tôi một chút tiền chữa bệnh cho vợ là được rồi.
- Không không! Sở Tiên vộ vàng lắc đầu: -Chuyện năm vạn tiền đền bù kia chúng ta để sau hãy nói, tiền lương dù nhiều ít gì tôi cũng sẽ không trả thiếu cho ông, bây giờ tôi đến một người nhân công cũng không có, về sau còn rất nhiều chuyện còn cần nhờ ông chỉ dạy.
- Haha. Được rồi, chỉ cần Lão Phong tôi biết, nhất định sẽ nói toàn bộ cho ông chủ, tôi tuy không có năng lực gì lớn, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức. Ông Phong kiên định nói.
- Lão Phong, không cần khách khí như vậy, Phổ Phổ cũng gọi coi tôi như anh trai, ông nói như vậy khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Sở Tiên nghe xong lời ông Phong, xấu hổ nói.
Dưới yêu cầu của Sở Tiên, ông Phong đổi giọng gọi hắn là Tiểu Tiên, Phổ Phổ nhìn thấy ông mình về sau cũng cùng làm việc của chỗ của Sở Tiên, trên mặt liền tươi cười không ngừng.
Buổi chiều, Sở Tiên lái xe đưa Phổ Phổ và Phong thúc đến cửa hàng, còn chính mình thì lái xe về nơi ở.
Mở túi nhựa ra, rửa qua nước sạch, Sở Tiên đem ba con cá Thanh Ba đặt ở dưới đất, sau đó liền biến thành trạng thái cá.
Lúc này, thân hình hắn dài hơn ba mét, gần bốn mét, đầu so với một cái bồn rửa mặt còn lớn hơn, miệng rộng, có thể nuốt hẳn một trái bóng rổ to bằng cỡ bắp đùi, thân hình vô cùng to lớn, vây quá bao quanh đuôi cùng đỉnh đầu giống như một gọng kìm, nhìn chẳng khác nào quái vật đến từ địa ngục.
Nhìn thấy ba con cá Thanh Ba nằm trên mặt đất, Sở Tiên há miệng nuốt vào.
- Đinh! Thôn phệ cá Thanh Ba thu hoạc được 15.35 năng lượng
- Đinh! Thôn phệ cá Thanh Ba thu hoạch được thiên phú sử dụng sóng âm!
- Sử dụng sóng âm sao? Trong mắt Sở Tiên lộ ra thần sắc hưng phấn, lập tức thi triển sóng âm.
- Cái này, cái này…! Trong nháy mắt Sở Tiên trợn mắt há mồm, giờ khắc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, hơn nữa còn là một hình ảnh đen trắng, trong hình ảnh này có đủ loại đồ vật vô cùng phức tạp, nhưng nếu nhìn kĩ liền có thể phát hiện ra đây là đồ vật gì.
- Mình có thể cảm ứng rõ ràng vách tường xung quanh, vách tường bên ngoài nhà, nơi treo quần áo, cây cối xung quanh, chim trên bầu trời, còn có thể thấy rõ chim đang bay, đây lại còn là trạng thái động, không phải trạng thái tĩnh, quá thần kì, thật sự quá thần kì.
- Một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét, chậc chậc, vậy mà lại có thể xa như vậy, ba ngàn mét, những ba ngàn mét, không những thế sóng âm này còn phát ra bốn phương tám hướng, trong vòng mấy ki lô mét đều có thể thấy rõ ràng, thật sự biến thái!
Sở Tiên kích động suýt thì nhảy dựng lên, tuy nhiên hắn coi như muốn nhảy, cũng không nhảy nổi, bởi hắn vẫn đang trong hình dáng một con cá.
Khôi phục thành hình người, Sở Tiên đứng lên cười ngây ngô, có cái năng lực dò xét sóng âm này, sau này hắn có tiến vào trong biển rộng cũng có thể hoàn toàn yên tâm du ngoạn, không cần lo lắng gặp phải mấy loài cá ăn thịt hung hãn như cá mập, đồng thời có thể sử dụng năng lực này nhìn xem xung quanh là cá gì, có thể dễ dàng thống trị hơn.
- Đây là thiên phú đẳng cấp cao nha! Sở Tiên nhịn không được cảm thán: "Có kĩ năng này, mấy ngày nữa mình có thể thử đi ra biển xem sao?"
- Vậy thì buổi tối hôm nay liền ra biển đi!
Trong lòng đã có quyết định, Sở Tiên đi ra cửa phòng, ngoài ý muốn nhìn thấy một cái thông báo cho thuê dán trên cột thông báo ở tiểu khu, hắn do dự một chút rồi rút điện thoại ra gọi.
Hắn muốn thuê phòng cho Phổ Phổ, sau này Phong thúc cũng làm việc ở đây, hiện tại chỉ có hai nhân viên, Sở Tiên cảm thấy đãi ngộ cho họ nhất định phải tốt, về sau từ cửa hàng chờ Phổ Phổ về cùng cũng thuận tiện, tan ca cũng không phải đi lòng vòng cả một vòng lớn như trước nữa.
Rất nhanh đã cùng chủ nhà thỏa thuận xong, hắn liền lái xe về cửa hàng.
Phong thúc mặt mũi tràn đầy vui vẻ đang đứng ở một bên nói chuyện, nhìn thấy Sở Tiên đi tới, Phổ Phổ vẫn như trước quen thuộc gọi một tiếng anh.
- Ừ, Lão Phong, Phổ Phổ, tôi đã ở trong khu chung cư thuê cho hai người một căn hộ, hôm nay hai người cùng chuyển đến đó đi, sau này đi làm tôi lái xe đưa hai người đi cũng tiện đường.
- Không được! Không được! Phong thúc vội vàng lắc đầu: -Tiểu Tiên, phòng bây giờ chúng ta ở vẫn tốt mà, không cần đổi chỗ.
- Không có việc gì đâu. Sở Tiên lắc đầu: -Phòng đó tôi đã trả tiền, hai người trực tiếp chuyển tới đi, về sau đi làm cũng gần hơn một chút.
- Cái này…! Phong thúc có chút không biết nên làm thế nào cho phải, lần đầu tiên gặp được người tốt như Sở Tiên, nên không biết làm thế nào.
Phổ Phổ ở một bên cười không nói gì, Sở Tiên đối với cô tốt như vậy cũng đã thành thói quen, cũng khắc ghi thật sâu ở trong lòng.
Buổi chiều, Sở Tiên dứt khoát đóng cửa hàng, lái xe đi giúp bọn họ dọn nhà, đồ vật của hai người cũng không nhiều, đi hai chuyến liền chuyển xong tất cả mọi thứ.
Ông Phong nhìn thấy phòng ốc mới toanh, sàn nhà trơn bóng liền có chút không thích ứng kịp, ông vốn ở nông thôn đã quen, chưa từng được ở qua căn phòng cao cấp như thế này.
Sở Tiên không để ý chuyện đó, về sau chỉ cần là nhân viên của hắn, đều được ở loại phòng này, nhất định phải cho đãi ngộ thật tốt.
Đến tối, Sở Tiên dẫn theo ông Phong và Phổ Phổ đi ăn cơm chiều, sau đó lái xe đi về phía bờ biển.
Bầu trời đêm nay có chút u ám, không có ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy từng đợt sóng biển, nghe được tiếng sóng vỗ, Sở Tiên dừng xe bên cạnh bãi biển.
Vị trí này tương đối vắng vẻ, xung quanh cũng không có ai, Sỏ Tiên cởi quần áo chậm rãi đi xuống biển.
Nước biển tháng bảy có chút ấm áp, khiến cho Sở Tiên cảm thấy toàn thân thoải mái, thân thể ngã về phía trước, hai tay chuyển động, bơi về phía xa.
Sở Tiên bơi với tốc độ rất nhanh, nếu hắn tham gia cuộc thi bơi lội tuyệt đối không thể nghi ngờ sẽ đạt quán quân bơi lội thế giới.
- Phù phù! Tốc độ của hắn tăng gấp mười lần, bơi về phía xa.
Lần đầu tiên ra biển, Sơ Tiên vô cùng hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.