Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 110: Ông Của Phổ Phổ Gặp Phiền Phức




Giữa trưa, Lý Hoa Trung gọi Kim Sâm tới, bốn người tìm một nhà hàng nổi tiếng ăn một bữa.
Mấy người vô cùng cảm thán Sở Tiên, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, giờ hắn đã trở thành đại phú ông, căn cứ vào ý nghĩ này, bọn hắn đành phải hung hăng làm thịt Sở Tiên một trận.
Sở Tiên cười sảng khoái nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian này chính mình vô cùng bận rộn nên rất ít gặp gỡ mọi người, cũng rất lâu rồi không được trò chuyện vui vẻ như vậy.
Sau đó mấy ngày, Sở Tiên bắt đầu thí nghiệm cải tạo cá, hiện tại trên mạng còn có hơn mấy trăm người đặt hàng còn không trả kịp, trên blog của hắn có người không ngừng phàn nàn, thậm chí có người tính khí không tốt đã bắt đầu chửi bới.
Cải tạo, giao hàng, cả ngày đều vô cùng bận rộn, nhưng may là đơn hàng trên mạng đã giảm nhiều, nếu như tuyên truyền quá mạnh thì tiêu thụ cá vàng sẽ đạt tới mức độ bão hòa.
- Thật phiền phức, cả ngày đều phải lén lút cải tạo, đến bây giờ vẫn chỉ có thể cải tạo cá vàng, cá rồng, cá chép, cá la hán các loại, không có mấy loài cá trân quý, xem ra về sau mình phải tính toán lại.
Những thứ này vô cùng trọng yếu, hắn đã bán cá vàng một năm, chính mình bán ra số lượng lớn sẽ khiến người ta chú ý, nhưng cá vàng cũng không đáng lo ngại, nếu bán cá rồng hoặc cá chép đắt đỏ thì không được, điều tra một chút nhất định sẽ có dấu vết.
- Xem ra vẫn cần phải mua một ít cá phổ biến để nuôi trong ngư trường, sau đó thả nhiều cá cảnh, cá bột làm ngụy trang, một hai năm sau mình có thể bước chân vào giới cá cảnh, quang minh chính đại đối mặt với tất cả mọi người.
Sở Tiên âm thầm quyết định, đến ngày thứ hai hắn bắt đầu mở rộng ngư trường của mình, sau đó còn phải mua thêm cho mấy ngư trường mới đấu giá, cũng phải tìm thêm người sửa chữa lại một chút.
Buổi sáng ngày thứ ba, Sở Tiên đột nhiên nhận được điện thoại của Phổ Phổ.
- Anh, ông của em xảy ra một ít chuyện, em muốn đi xem thế nào!
Sở Tiên nghe được âm thanh lo lắng của hắn lập tức đáp ứng:
- Được, không sao, em cứ trực tiếp đóng cửa hàng lại là được, có chuyện gì anh giúp được thì cứ nói cho anh biết.
- Được, anh có thể cho em ứng trước mấy tháng tiền lương không? Phổ Phổ có chút do dự hỏi.
- Khoảng bao nhiêu? Sở Tiên trực tiếp hỏi.
- Một vạn, một vạn là đủ rồi! Phổ Phổ vội vàng nói.
- Được, lấy từ trong cửa hàng đi!
- Cảm ơn anh!
- Ông của Phổ Phổ chỉ là một ngư dân, có thể xảy ra truyện gì được? Thấy Phổ Phổ vộ vàng cúp điện thoại, Sở Tiên thì thào nói, do dự một chút rồi lái xe đến chỗ Phổ Phổ.
Ông của Phổ Phổ xảy ra chuyện, không biết có thể giải quyết được không, nhưng dựa vào tính cách của Phổ Phổ thì có lẽ cũng không nhờ vả mình giúp đỡ, nhưng làm ông chủ hợp pháp của hắn, lúc nhân viên gặp khó khăn cũng nên giúp đỡ mới phải.
Chỗ ở của Phổ Phổ và ông của nàng thì Sở Tiên cũng biết, khi hắn tới nơi lại phát hiện ra không có ai ở nhà.
- Hả? Tại sao lại không có nhà? Chẳng lẽ là đang ở chỗ ông của nàng sao? Sở Tiên suy đoán một chút rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Phổ Phổ.
- Phổ Phổ, em đang ở đâu? Sở Tiên hỏi.
- Anh à, em đang ngồi xe buýt tới chỗ ông em làm! Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Phổ Phổ.
Sở Tiên hơi sững sờ, hỏi:
- Ở chỗ nào? Nói vị trí cho anh biết, anh ở đó chờ em!
- Anh! Âm thanh Phổ Phổ yếu ớt: -Ở chợ cá, cảm ơn anh!
- Được, anh ở cổng vào chợ cá chờ cậu! Sở Tiên gật đầu, lái xe về chợ cá.
Bởi vì chỗ bọn hắn cũng gần khu vực chợ cá, nên không tới ba phút sau đã ở cổng chợ, dừng xe lại, Sở Tiên đứng đợi ở cổng ra vào.
Khoảng mười lăm phút sau, Phổ Phổ vẻ mặt lo lắng đi tới.
- Chuyện gì xảy ra? Ông của em xảy ra chuyện gì? Sở Tiên đi qua hỏi.
- Em cũng không rõ nữa, hình như ông em làm hỏng đồ của ông chủ, hiện tại ông ấy muốn sa thải ông của em, còn muốn tiền bồi thường. Phổ Phổ lo lắng nói.
- Làm hỏng đồ? Chúng ta đi xem một chút! Sở Tiên đi theo Phổ Phổ vào bên trong.
- Ở trong kia!
Ông của Phổ Phổ cũng không phải là làm trong chợ cá, mà là làm ở tàu cá sau chợ.
Chợ cá một bên là biển, tại ven bờ có một cầu tàu, bến tàu này cũng không phải là tàu chở hàng, mà chính là tàu đánh cá, có hàng trăm hàng ngàn chiếc bày bên bờ biển, còn có một số từ trong biển mới cập bờ, có thể nhìn thấy ngư dân đang mang cá bắt được trên tàu xuống.
Nơi này là cầu tàu lớn nhất thành phố Hải Thanh, chín phần mười tàu cá đều từ nơi này, mà bắt được cá thì đa số đều đem vào tiêu thụ bên trong chợ cá.
Ông của Phổ Phổ là một ngư dân chuyên theo tàu ra biển, hầu như là sống lênh đênh trên biển, mỗi lần ra biển cũng ít nhất nửa tháng, sau khi trở về liền giúp ông chủ xử lý tôm cá, công việc vô cùng vất vả.
Nhưng bà nội Phổ Phổ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, cho nên mới học cấp ba liền theo ông đi làm kiếm tiền.
Đi vào cầu tàu bên cạnh, Phổ Phổ gọi điện cho ông nàng, lập tức đi về phía một thuyền cá cũ nát.
Đây là một thuyền cá dài chừng mười thước, bên trong trước khoang thuyền còn có từng đống cá nhỏ, trên thuyền cha của Phổ Phổ làn da ngăm đen đang cúi đầu, bên cạnh là một người trung niên đang hút thuốc, mặt mũi không kiên nhẫn.
- Ông! Phổ Phổ nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông hắn, nắm chặt tay áo, có thể nhìn ra Phổ Phổ vô cùng yêu thương ông.
- Hừ! Một người liền nhìn về phía Phổ Phổ: -Cô chính là cháu gái lão Phong đúng không, cầm tiền đến rồi sao?
- Ông chủ, tôi cũng không phải cố ý, đêm qua đột nhiên có gió lớn, nên thùng hàng mới bị đổ. Ông của Phổ Phổ mặt mũi cầu xin nói, chà chà tay mình, nắm chặt tay Phổ Phổ.
- Không phải cố ý sao? Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần là phải kiểm tra kĩ, đến tận lúc nãy nhìn tới mới biết là đã chết, mấy con rắn biển lần này chính là thu hoạch lớn nhất của chúng ta, bây giờ chết hết rồi, ông nói tổn thất này phải bồi thường thế nào? Chúng ta ở trên biển vất vả khổ sở tám chính ngày kết quả chỉ là một câu không cẩn thận của ông sao? Người trung niên kia hẳn là ông chủ của thuyền cá, phẫn nộ chỉ vào mặt cha Phổ Phổ nói ra.
- Trị giá của rắn biển ông cũng biết, ở đây có ba con rắn biển, một con ít nhất cũng sáu bảy vạn, hiện tại tất cả đều chết, đều bị đè chết, trách nhiệm này coi như tôi cũng không bắt ông chịu toàn bộ, ông chỉ cần đưa ra năm vạn là được, đưa tiền xong liền đi đi, chúng tôi cũng không dám thuê người như ông!
- Ông chủ, Phong thúc cũng không phải cố ý, ai có nghĩ được hôm qua gió lớn như vậy, lại làm lật thùng khiến ba con rắn biển đều bị đè chết. Một người thay cha Phổ Phổ giải thích.
- Không ai nghĩ tới? Nếu nghĩ tới thì còn có thể xảy ra chuyện này sao? Ông chủ tức giận: -Đồ trân quý như vậy, tôi đã liên tục căn dặn phải nhìn cho kĩ, giờ thì thế nào, tôi không quản lí do gì, tiền nhất định phải bồi thường.
- Năm vạn! Ônh Phổ Phổ mặt mũi tái nhợt, khép nép nói: -Ông chủ, hay tôi làm thuê không lương cho ông để trả được không?
- Không được! Tôi cũng không dám nhận nhân viên như ông! Ông chủ nhìn thấy cha Phổ Phổ tuổi tác đã lớn, nhíu chặt lông mày, nếu không phải vì thiếu một người hắn cũng không thèm cho lão già này lên thuyền.
Phổ Phổ nắm chặt túi tiền bện cạnh, cô chỉ cầm theo một vạn trong cửa hàng, nhưng vẫn là không đủ bù năm vạn kia.
- Rắn Biển? Sở Tiên đứng một bên nhìn ông chủ thuyền và ba con rắn biển trên mặt đất.
Rắn Biển vốn là bảo bối, theo nghiên cứu y học thì độc của rắn biển có thể làm thành thuốc điều trị ung thư gọi là “Huyết Thanh”. Có thể trị được vết rắn độc cắn, trị đau thần kinh tọa, chứng phong thấp, đồng thời có thể nói qua được hơn mười tác dụng khác như trị tàn nhang vô cùng hiệu quá, chế thuốc cao, ngâm rượu, có tác dụng bổ sung sức khỏe, trị phong thấp, chưa kể da rắn còn được chế tác thành túi, nhạc cụ các loại…
Tóm lại, rắn biển toàn thân đều là bảo bối, Gan, thịt, mỡ, da, máu, độc các loại đều có thể làm thuốc.
Có một câu nói có thể hình dung mức độ quý giá của rắn biển: Rắn lục có chất độc đáng giá ngàn vàng, mà độc của rắn biển so với ngàn vàng còn đáng giá hơn. Tại Mỹ, độc rắn biển được bán ra với giá hơn 7800 USD, so với vàng còn giá trị hơn trăm ngàn lần, có thể thấy được mức độ quý giá.
Thái Lan có rất nhiều chuyên gia chuyên bắt rắn biển, người ta thường bất chấp nguy hiểm tính mạng để đánh bắt rắn biển, mà người bị rắn biển cắn chết cũng không hiếm thấy.
Bắt rắn biển là chuyện vô cùng khó khăn, lần này ra biển cũng là do bọn hắn vận khí tốt mới một lần bắt được ba con rắn biển, nhưng vì chút ngoài ý muốn mà toàn bộ đều chết hết, giá trị cũng giảm đi rất nhiều.
- Năm vạn đúng không? Tôi trả! Sở Tiên đi lên trước, sờ đầu Phổ Phổ, lập tức nói với ông chủ kia.
- Hả? Ngươi trả sao? Ông chủ kia sững sờ, liền nói: -Được, tôi không quan tâm ai trả, chỉ cần có đủ năm vạn, chuyện này liền bỏ qua!
- Được, có thể thanh toán bằng thẻ tín dụng chứ? Sở Tiên không chút để ý nói ra.
- Anh!
- Ông chủ Sở!
Phổ Phổ cùng ông cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, Sở Tiên nhìn bọn họ lắc đầu:
- Không sao, năm vạn mà thôi, chờ hai người có tiền lại trả cho tôi là được!
- Cảm ơn ông chủ Sở, cảm ơn, cảm ơn! Ông Phổ Phổ ánh mắt đỏ lên, kích động cúi đầu nói với Sở Tiên.
Sỏ Tiên đỡ lấy tay cha Phổ Phổ, đùa đùa nói:
- Không cần như thế, Phong thúc, Phổ Phổ là nhân viên của tôi, với lại làm việc cũng rất tốt, tôi còn chuẩn bị tăng lương cho Phổ Phổ, bây giờ cho mượn năm vạn thì không tăng lương nữa là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.