Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 106: Tới Xem Ngư Trường




- Tiểu Tiên, hai ngày nữa là đấu giá ngư trường ở ven thành phố Hải Thanh bắt đầu, cậu có muốn lựa chọn vị trí nào hay không?
Nói chuyện phiếm một hồi, Hồng Thành Hải đi vào chủ đề chính, quay sang Sở Tiên hỏi.
- Tôi vẫn chưa nhìn kỹ. Sở Tiên ngẫm nghĩ rồi nói.
Toàn bộ khu vực phụ cận thành phố Hải Thanh có tổng bốn, năm mươi cái ngư trường đang được đấu giá, lớn có, nhỏ có, lựa chọn ngư trường là chuyện rất quan trọng, Sở Tiên đối với mấy thứ này cũng có chút hiểu biết.
- Ừ, không vội, hai ngày này có thể đi ra ngư trường nhìn một chút. Hồng Thành Hải nói: -Chỉ cần cậu chọn được một cái ngư trường, đảm bảo 100% trúng thầu, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải trả giá không được quá chênh lệch so với người khác, tôi đã làm việc với các ban ngành, ngư trường ở thành phố Hải Thanh này đều tùy ý cậu chọn lựa.
- Được! Sở Tiên trên mặt lộ vẻ mỉm cười: -Vậy hai ngày này tôi đi ngư trường nhìn thử xem.
- Hai ngày này Tiểu Tiên ngươi còn phải điều dưỡng bản thân cho tốt, hiện tại yêu cầu đối với các loài cá ngày càng nhiều đó. Hồng Thành Hải nhắc nhở.
- Không có vấn đề. Sở Tiên gật gật đầu,
Thông qua sự trợ giúp của Hồng Thành Hải, Sở Tiên liền đem những vấn đề cần thiết giải quyết ổn thỏa.
Buổi tối, hắn gọi điện thoại nói chuyện với Tiểu Dĩnh suốt hơn một giờ, chủ yếu nói về việc hắn đã về nước, đồng thời nói chuyện chuẩn bị đấu giá ngư trường.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên lái xe về phía ngư trường phụ cận thành phố Hải Thanh.
Thành phố Hải Thanh chủ yếu dựa vào nguồn thu nhập biển, nhưng mấy năm nay số lượng loài cá giảm đi vô cùng nhanh, khiến cho những người sở hữu ngư trường có chút lo sợ, Sở Tiên lấy ra một cái bản đồ ngư trường Hồng Thành Hải đưa cho hắn xem xét.
Ngư trường phụ cận thành phố Hải Thanh không chỉ bốn, năm mươi cái, mà có tới hơn một trăm cái, bên trong lại có rất nhiều thôn làng, hoặc thành trấn, mỗi ngư trường đều ảnh hưởng tới kinh tế của cả một thôn trấn, cho nên cũng nằm trong phạm vi đấu giá.
Mà trong phạm vi này, phần lớn là một ít người địa phương, hoặc cách rất xa những thôn trang đó.
Sở Tiên lái xe về phía bờ biển, đi tới ngư trường gần nhất, xuống xe nhìn qua.
Từng cái lưới vây thành một vòng tròn lớn, ngư trường ở đây cũng không phải là rất sâu, bên cạnh còn có từng dãy lồng cá, xung quanh là mười mấy ngư dân, toàn bộ ngư trường đều rất lớn, diện tích khoảng mấy ngàn mét, bên trong có các loài cá nuôi lấy thịt, một số lượng lớn tôm hùm, sinh vật cùng một số hải sản khác.
Trong Ngư Trường có mấy căn nhà nhỏ dựng bên bờ, một đám ngư dân đang đứng trên bờ biển phơi cá khô, còn có mấy chiếc thuyền đi ra xa bắt cá, nhìn về phía chân trời, từng con chim biển bay trên không trung, ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi xuống mặt biển, lấp lánh như dát vàng.
Sở Tiên hơi chói mắt, nheo nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy loại cuộc sống như thế này vô cùng tự do tự tại, có lẽ chờ tới lúc hắn già đi, có thể mua một hòn đảo nhỏ, xây dựng một ít phòng ốc đơn giản, ban ngày có thể dùng thuyền máy đi ra biển câu cá, ban đêm gió biển mát rượi hắn có thể nằm trên bờ cát, ngắm ánh trăng…Ngẫm lại, vẫn là quên đi, đây vốn là xã hội loài người, cuộc sống tự do tự tại như thế này một thời gian ngắn hưởng thụ thì không sao, nhưng nếu là thời gian dài mà nói, có chút cô đơn tịch mịch, tuyệt đối chịu không nổi.
Đi về phía ngư trường, Sở Tiên nhìn thấy từng mảng cá khô được phơi trên bờ cát, đa số đều là những con cá bé, cá tiểu hoàng và cá hổ, hai loại cá có rất nhiều tại vùng biển này.
- Cô ơi, cái ngư trường này nuôi loài cá gì ạ? Sở Tiên tươi cười hỏi một người trung niên đang phơi cá khô.
Người phụ nữ quay lại, nhìn Sở Tiên một chút, nói:
- Ở đây có cua, sứa, tôm hùm, và các loại sinh vật điển hình, ở đây nước không sâu lắm, cho nên chỉ có thể nuôi những loài lấy thịt này, tuy nhiên sản lượng cũng không tệ, lại chỉ cần cho ăn một ít rong rêu là nuôi được
- Bà đừng có nói lung tung, mau tranh thủ thời gian làm việc đi, tí nữa thuyền đánh cá về lại không có thời gian mà làm cho xong đâu! Một nam trung niên bên cạnh hơi lớn tiếng nhắc nhở.
- Ừ, ừ, nghe nói bọn họ đã đi ra biển hơn một tuần lễ, xem ra thu hoạch lần này thật sự rất lớn nha. Người phụ nữ cười cười, lập tức thu lại cá trên bờ biển.
Sở Tiên nhìn nam trung niên kia cười cười, nhìn về phía ngư trường, đột nhiên nhìn thất bảy, tám chiếc thuyền đánh cá từ đằng xa đang lái về bờ.
Thuyền đánh cá không lớn, hình dáng cũng vô cùng giản dị, loại thuyền đánh cá này là cấp bậc thấp nhất, khi gặp mưa to gió lớn là không có khả năng chống đỡ, mọi người trên thuyền sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Nhưng nếu như không để thuyền ra quá xa, thì cũng không xảy ra vấn đề gì đáng lo ngại.
Khoảng mười mấy phút sau, mấy chiếc thuyền đánh cá đi vào bờ biển, mấy ngư dân trên bờ lập tức đi qua.
- Thế nào rồi? Có phải bắt được hải sản có giá trị hay không? Một người lên tiếng hỏi.
- Dùng cái thuyền cũ nát này còn muốn kiếm được đồ có giá trị hay sao? Thật là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng dù sao thu hoạch lần này cũng rất tốt! Một người đàn ông trên thuyền lớn tiếng đáp lại.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Sở Tiên hiếu kì đi qua, bước vào mấy chiếc thuyền bên cạnh, nhìn thấy bên trong chất đầy các loại cá, cá hổ, cá tiểu hoàng vẫn chiếm đa số, rất nhiều con đã chết, nhưng với thuyền nhỏ như thế này, bọn họ muốn cá sống cũng rất khó.
Tuy vậy, trên mỗi chiếc thuyền này đều là ba, bốn tấn cá, bên trong hai chiếc thuyền lớn cá lại càng nhiều.
- thu hoạch lần này có lẽ sẽ bán được tám, chín vạn nha. Một người đàn ông nói, cầm từng con cá ném vào chậu.
- Ở đây có một con cá kiếm lớn, đáng tiếc không phải cá kiếm vây xanh, haha, nhưng có lẽ cũng có thể bán được tám, chín trăm. Một người đàn ông ôm một con cá kiếm nặng bảy, tám cân cười lớn nói.
- Không nghĩ tới lại có thể bắt được một con cá kiếm nha, thằng nhóc này bình thường tốc độ nhanh là thế, rất ít khi có người bắt được.
Sở Tiên nghe một đám người cười nói vui vẻ, liền bước qua xem, một tên trung niên mặc áo da nhìn thấy Sở Tiên liền cau mày hỏi:
- Tiểu huynh đệ, cậu tới đây làm gì?
- Tôi muốn tới ngư trường nhìn thử xem. Sở Tiên cười cười, lập tức lấy ra một điếu thuốc đưa cho hắn -Mấy người thu hoạch lần này tốt lắm sao?
- Haha, cái gì cũng không tệ, tuy so với trước kia đã rất tốt rồi, nhưng vẫn không thể cùng mấy ngư trường lớn so sánh, mỗi lần bọn họ ra biển đều có thể kiếm lời mấy chục, mấy trăm vạn, còn chúng ta chỉ có thuyền nhỏ, ra biển xong chia ra mỗi người tối đa cũng chỉ được mấy ngàn thôi, hơn nữa còn không thể thường xuyên ra biển được, nếu như không phải còn có ngư trường này chống đỡ, có lẽ chúng ta đã sớm chết đói rồi. Người trung niên hít một hơi thuốc lá, lắc đầu nói ra.
- Haha, mấy người thấy cái ngư trường này thế nào? Sở Tiên nhìn về phía ngư trường bên cạnh, hỏi.
Người trung niên nhìn Sở Tiên nói:
- Cũng thế cả thôi, chúng ta mười mấy nhà bỏ tiền ra thuê chung một cái ngư trường, miễn cưỡng sống qua ngày, thật xin lỗi, tiểu huynh đệ, chúng ta phải làm việc!
Sở Tiên phát hiện người trung niên cũng không muốn nhiều lời, nhưng hắn cũng không để ý, dù sao thì chuyện kinh doanh buôn bán cũng không tiện nói cho người ngoài.
Đi xung quanh xem xét một hồi, Sở Tiên liền lái xe đến một ngư trường khác, cái ngư trường này so với cái lúc nãy cũng không khác biệt lắm, tuy nhiên cái này là do một người nhận thầu, Sở Tiên vừa vào đã không được chào đón.
- Mấy ngư trường dạng này còn không bằng khu nuôi cá nhỏ lẻ nữa! Sở Tiên lái xe, trong lòng suy tư, bởi vì khu ngư trường này điều kiện nuôi cá cũng không phải là rất tốt, với lại còn có nhiều hạn chế, không có nhiều loài cá nuôi lấy thịt, nhưng lại nhiều tôm cua sò hến…
- Đi thử khe Hồng Sơn xem sao! Sở Tiên ngẫm lại, liền quay đầu xe về phía khe Hồng Sơn.
Khe Hồng Sơn ở thành phố Hải Thanh chính là một khu nuôi cá lớn, nhưng ở đây toàn bộ đều là cá nuôi lấy thịt,
Đi mất nửa giờ, Sở Tiên dừng xe lại, đi vào bên trong.
Khe Hồng Sơn là một hẻm núi, nhưng cũng không phải hẻm núi, hai bên là vài ngọn núi nhỏ, một dòng sông rộng hơn mười thước nối với biển lớn, tạo thành một khu nuôi cá lấy thịt cỡ lớn.
Khe Hồng Sơn tổng cộng có mười lăm khu nuôi cá, đồng thời ngư trường ở đây cũng nằm trong danh sách đấu giá lần này, đối với mấy cái ngư trường lúc nãy ở ven biển thì quy mô và khí thế ngư trường ở đây lớn hơn rất nhiều.
Ngay tại cửa vào đã được trang hoàng vô cùng trang trọng, ghế đá, hàng rào, bên trong có từng khu lưới bao, ven bờ sông chính là thuyền chài được sắp xếp thẳng hàng, thấp thoáng thấy bóng những con cá biển cỡ lớn.
- Những ngư trường này tốt lắm! Sở Tiên hai mắt tỏa sáng lấp lánh, nhìn bên trong ngư trường thấy được chia làm năm khu vực, mỗi khu vực đều có phạm vi lớn vô cùng, mà hai bên còn có hẻm núi, địa thế cũng không tồi, ít nhất biển ở đây cũng đủ sâu, nuôi cá cũng không có nhiều hạn chế.
- Nếu như ở chỗ này chiếm được một ngư trường thì nhất định là không tệ! Sở Tiên đang suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng ồn ào.
Sở Tiên hơi sữa sờ, hiếu kì quay đầu lại, nhìn thấy ở bên bờ biển, mấy người trung niên mặc âu phục đang cùng ngư dân phát sinh tranh cãi, Sở Tiên hiếu kì tiến lại gần.
- Chúng ta đến đây thị sát tình huống, tại sao các ngươi lại ngăn cản? Chúng ta làm ảnh hưởng đến sự tình gì của các ngươi sao? Một tên trung niên mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nói ra.
- Muốn thị sát thì đi chỗ khác thị sát, đừng đến ngư trường của chúng ta, chúng ta không chào đón các ngươi!
- Các ngươi nghĩ mình là ai? Chúng ta muốn tới thị sát mà còn cần phải dợi các ngươi cho phép? Người nào cho ngươi cái quyền lợi này?
- Ngư trường này là của chúng ta, chúng ta tất nhiên có quyền, mau cút xéo sớm một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Ngươi…người…đã thế chúng ta sẽ đấu giá khi này, đến lúc đó xem các ngươi còn có cái quyền gì?
- Haha, ngư trường này chúng ta muốn tiếp tục nuôi cá, muốn chiếm được ngư trường của chúng ta sao, nghĩ cũng đừng có nghĩ, mau cút đi!
- Cạnh tranh công bằng, chỉ cần chúng ta ra giá cao liền có thể trúng thầu, quyền lợi đương nhiên sẽ thuộc về chúng ta!
- Haha, cạnh tranh công bằng? Ta nói cho các ngươi biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, không ngại nói cho các ngươi biết một chút, chúng ta là có hậu thuẫn, các ngươi cũng có người chống lưng sao? Chỉ cần chúng ta còn muốn nuôi cá ở đây, các ngươi chắc chắn không có cửa!
Ngư dân kia lớn giọng phách lối, mấy người trung niên mặc âu phục sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quay người rời đi.
- Vẫn nghe nói đấu giá ngư trường lần này vốn có nội tình phức tạp, vốn là có chút không tin, xem ra thật đúng như thế.
Mấy người trung niên đi đến gần Sở Tiên, tức giận bất bình nói ra.
- Muốn trúng thầu cũng không khó, chỉ cần chúng ta chịu bỏ ra số tiền lớn, đem ngư trường này đặt giá cao một chút, sau đó làm cho chủ nhân ngư trường chủ động từ bỏ, bằng không chúng ta cũng không lấy được nha.
Mấy người tủng niên lắc đầu. Vội vã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.