Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 105: Về Nước




David có chút đắc ý nhìn mọi người trong sảnh:
- Sở Tiên huynh đệ, có những con bào ngư, tôm hùm này, đảm bảo về sau việc kinh doanh sẽ rất tốt nha.
- Thật không nghĩ tới tôi sẽ nhận biết một cái phúc tinh như cậu, nhất định cậu là người thượng đế phái tới giúp đỡ tôi.
Sở Tiên im lặng nhìn David.
- Những con tôm hùm, bào ngư này có thể thu hút được nhiều người, sau đó lại thêm cá của cậu, dù cho bán hết chỗ tôm hùm, bào ngư này, người mua cũng không thể giảm xuống đâu.
- Mà ở bên cạnh còn có quán rượu, kinh doanh vô cùng tốt, haha!!
Sau đó hai người đi tới một cửa hàng bán cá cảnh, có mười con cá rồng, người mua ra vào không ngớt. tuy nhiên có rất ít người mua nổi mấy con cá này, nhưng cũng góp phần làm cho việc kinh doanh thêm náo nhiệt.
David nhìn thấy cảnh này liền cười vui vẻ.
Buổi tối, Sở Tiên nhận được một cuộc điện thoại.
- Haha, Sở Tiên huynh đệ, lại phải quấy rầy cậu nha.
- Có chuyện gì sao Hồng đại ca?
- Tôi muốn nhắc nhở cậu một việc, sự kiện đấu giá ở thành phố Hải Thanh bắt đầu rồi!
- Cái gì? Sở Tiên kinh ngạc hỏi: -Hồng đại ca, không phải tháng chín mới bắt đầu sao? Vẫn còn hơn một tháng mà?
- Thời gian bắt đầu đúng là tháng chín, nhưng mỗi lần đấu giá đều mở sớm hai tháng để mọi người chuẩn bị một chút. Cậu có muốn tới tham gia đấu giá không?
- Có, đương nhiên là có! Sở Tiên nghe xong liền nở nụ cười.
"Hồng đại ca gọi điện thoại tới hỏi mình, chứng tỏ chỉ cần mình đồng ý đấu giá thì nhất định sẽ được".
- Xem ra đây cũng là trả nợ ân tình của mình! Sở Tiên suy tư nói.
- Haha, nếu thế cậu hãy tới đây đi, sự việc này vẫn là cậu phải tự mình làm nha. Hồng Thành Hải nhắc nhở.
- Được, Hồng đại ca! Sở Tiên gật đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên dậy từ sớm, nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ càng.
- David, thật xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi phải về nước xử lý một số chuyện.
- Về nước? Nhanh như vậy?
- Ừ, cuộc đấu giá ở bên kia sắp bắt đầu nên tôi muốn trở lại sớm một chút. Sở Tiên thành thật trả lời.
- Thật đáng tiếc, tôi còn định dẫn cậu đi xem phong cảnh nước Mỹ. David có chút thất vọng lắc đầu.
- Không sao! Về sau còn có thời gian. Sở Tiên lắc đầu nói.
Cơm nước xong xuôi, David liền hỏi:
- Sở Tiên huynh đệ, cậu có thích chiếc xe nào không?
- Hả? Sở Tiên sững sờ.
David liền lắc tay Sở Tiên:
- Sở Tiên huynh đệ, cậu cũng thấy xe trong gara của tôi có rất nhiều, với lại tôi cũng không dùng tới nên muốn tặng cậu một chiếc, cậu chính là ân nhân của tôi nên đừng từ chối, dù sao không báo ân trong lòng tôi cũng rất khó chịu, huống chi đây chỉ là một chiếc xe cũ.
Sở Tiên liền cười cười, do dự một chút rồi nhìn về hơn 20 chiếc xe sang trọng trong gara, chỉ vào một chiếc xe mui trần nói:
- Đã như vậy thì chọn chiếc này đi, nhưng vận chuyển xe đến Hoa Hạ có phiền phức lắm không?
- Haha, không phiền! David lắc đầu: -Sở Tiên huynh đệ, cậu yên tâm, chuyện nhỏ này tôi có thể giải quyết một cách dễ dàng.
- Vậy được, chọn chiếc này đi!
- Không, không, Sở Tiên huynh đệ, chiếc xe đua này cũ rồi, đổi chiếc này đi, đường ở Hoa Hạ đi loại xe này có chút không thích hợp, vẫn nên chọn chiếc Roll-Royce này vừa tôn quý vừa đẳng cấp. David nhìn hắn lắc đầu, đi sang một chiếc xe màu trắng bên cạnh nói ra.
- Chiếc này? Sở Tiên nhìn qua.
Một chiếc xe Roll-Royce màu trắng, đúng như David nói, vừa tôn quý vừa đẳng cấp, mà đâu chỉ đẳng cấp thông thường, đây chính là siêu xe nha.
David trực tiếp ngồi lên ghế lái, chỉ cho Sở Tiên một cái nút.
- Sở Tiên huynh đê, chiếc xe này còn có mui xe tự động, trời mưa hay mùa đông đều có thể sử dụng thuận tiện, cậu thấy thế nào?
David nhìn thấy dáng vẻ của Sở Tiên liền cười nói:
- Vậy thì chọn chiếc này nha, một tuần sau sẽ chuyển đến Hoa Hạ, đồng thời toàn bộ giấy tờ xe đều chuyển sang tên cậu.
Sở Tiên ngay lập tức tràn đầy ý cười, nhìn David:
- Được, vậy thì cảm ơn cậu!
- Haha, Sở Tiên huynh đệ quá khách khí rồi, cậu cứu mạng tôi, hơn nữa còn giúp tôi nhiều như vậy, tôi chỉ vẻn vẹn đưa cho cậu một chiếc xe thôi.
- Khi nào cậu về nước để tôi cho người đặt vé máy bay? David hỏi.
- Trưa nay đi, về tới Hoa Hạ cũng là ban ngày. Sở Tiên suy ngẫm đáp.
- Ok! David gật đầu.
Ở Mỹ là 11 giờ, David vẫy tay với Sở Tiên, gọi một cuộc điện thoại xuyên quốc gia, sắp xếp việc vận chuyển xe cho Sở Tiên.
…………
Trên máy bay, Sở Tiên nhìn New York đang dần thu nhỏ lại, trên mặt lọ ra vẻ mỉm cười, lần này tới Mỹ có thể nói là thu hoạch tương đối khá, thực lực cũng tăng lên, hệ thống thăng cấp, bây giờ đã có thể tiến vào trong biển nha.
- Lần này đấu giá xong là có thể vào đại dương bắt cá.
Nghĩ đến tôm hùm, bào ngư bắt được trên đảo, trong mắt Sở Tiên lóe ra tia lửa. Hơn 10 con bào ngư và tôm hùm, chưa kể những sinh vật khác, David tổng cộng cho hắn hơn ba trăm vạn nhân dân tệ.
Hơn ba trăm vạn dù chỉ đáng giá một con cá cảnh cực phẩm, nhưng lai lịch cá cảnh của hắn vốn bất chính, một nơi nuôi cá nho nhỏ bán ra mười mấy con cá cao cấp thì không sao, nhưng khi bán ra mấy chục con nhất định sẽ chuốc lấy phiền phức.
- Nếu như muốn bán cá cảnh, nhất định phải đợi hai đến ba năm, cá vàng vẫn có thể tiếp tục bán nhưng giá trị tương đối thấp.
Trong đại dương, các loài cá, thực vật, trân châu, thuyền bị đắm đều là tài phú.
Mải mê suy nghĩ, mí mắt Sở Tiên ngày càng nặng, khi hắn tỉnh dậy thì đã tới thành phố Kinh Hải.
Sở Tiên di vào thành phố Hải Thanh đã là giữa trưa, khi hắn đi vào một cửa hàng liền bắt gặp hai người đang ngồi ăn cơm.
Sở Tiên cười cười đi qua:
- Phổ Phổ, Đường tiểu thư!
- A…anh đã trở về! Phổ Phổ đứng lên.
- Ừ! Sở Tiên gật đầu.
- Có chút việc cho nên về sớm, hai người ngồi xuống ăn cơm đi.
- Anh không ăn cơm trưa sao?
- Không ăn, lát nữa tôi mới ăn. Sở Tiên lắc đầu, lập tức đưa ra hai vòng tay trân châu đưa cho Phổ Phổ một cái. –Cho em, anh tiện tay mua chút quà bên Mỹ mang về.
Rồi quay sang nói với Đường Thu Mộng:
- Đường tiểu thư, cũng tặng cô một cái.
- Không cần, cám ơn! Đường Thu Mộng nhìn chiếc vòng tay liền biết giá trị không thấp, lắc đầu.
Sở Tiên liền thu tay lại, trực tiếp đưa cho Phổ Phổ.
- Cầm đi, mấy ngày nay em vất vả rồi!
Phổ Phổ hơi đỏ mặt: -Cám ơn anh!
- Đừng khách khí!
Mấy ngày hắn ra nước ngoài, việc kinh doanh của cửa hàng cũng không hề tụt giảm, nhưng khách du lịch đến thành phố Hải Thanh lại tăng đột biến.
Mỗi ngày đều có hơn hai vạn khách du lịch, những người này chủ yếu đều đến xem Hắc Giác Tuyết Long vương, tuy nhiên sau khi xem xong vẫn ở lại du lịch, dù sao thì thành phố Hải Thanh cũng là một điểm du lịch không tồi.
Nhiều người như vậy liền khiến cửa hàng của Sở Tiên tăng thêm lợi nhuận, mỗi ngày đều có thể bán ra hơn mười con cá vàng.
Đồng thời cửa hàng thú cưng của Đường Thu Mộng cũng buôn bán rất tốt, có đôi khi cung không đủ cầu.
Lát sau, Sở Tiên liền tìm một cửa tiệm để ăn bữa trưa, ngồi ở tầng cao, Sở Tiên có thể nhìn thấy Cổ Đạo Thực Phổ, buôn bán vô cùng náo nhiệt, thậm chí có người xếp hàng dài ngoài cửa, hiển nhiên đều là du khách không có chỗ ngồi.
Ăn xong bữa trưa, Sở Tiên gọi cho Hồng Thành Hải, hẹn buổi chiều đi tới văn phòng thị chính.
Hồng Thành Hải cũng đã chuẩn bị sẵn, khi hắn đi vào tòa thị chính thì có một thanh niên đứng chắn trước mặt:
- Ngài là Sở tiên sinh phải không? Hồng thị trưởng bảo tôi tới đón tiếp ngài.
- Ừ! Sở Tiên gật đầu, cũng xưng hô là Hồng thị trưởng.
- Haha, Tiểu Tiên tới rồi, nào, vào đây ngồi!
Sở Tiên vừa đi vào phòng, Hồng Thành Hải liền nhiệt tình đứng lên, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Nghe được tin của Hồng thị trưởng tôi vội tới ngay, thật sự cảm ơn ngài đã nhắc nhở.
- Gì mà Hồng thị trưởng, ở đây chỉ có hai chúng ta, vẫn nên gọi ta là Hồng đại ca. Hồng Thành Hải lắc đầu, châm cho hắn một điếu thuốc.
- Được, Hồng đại ca! Sở Tiên gật đầu.
- Haha, không quấy rầy cậu đi Mỹ nghỉ ngơi sao? Hồng Thành Hải cùng hắn nói chuyện phiếm.
Sở Tiên lắc đầu:
- Cùng một người bạn tham khảo thị trường Mỹ mà thôi.
- Trong khoảng thời gian này, nhờ sức ảnh hưởng của cậu mà thành phố chúng ta có thu hoạch không nhỏ, nói đi nói lại vẫn là phải cảm tạ cậu thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.