Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 108:




"Ouch!"
Bị tỉnh dậy bởi một cơn đau đầu chớp nhoáng, Lý Thuần Quân nhanh chóng phát hiện ra xung quanh mình là một vùng không gian đen tối, hoàn toàn không tồn tại một chút ánh sáng nào.
Nói đơn giản hơn, nơi đây chỉ có một màu đen và một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
"Đây là chỗ nào? Ta treo rồi sao?" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, có chút không hiểu thấu tự hỏi.
Đúng lúc này, từ trong màn đêm, một thân ảnh mơ hồ chậm rãi hiển hiện. Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng từ khí chất mà suy đoán, không khó để Lý Thuần Quân đoán ra đó là Quân Thiên Tứ.
<
"Ngươi đã làm được điều mà ta không làm được" Thân ảnh kia chủ động cất lời: "Lẽ ra ngay sau khi ngươi cứu Nguyên Nhi, ngươi đã phải cầm chắc cái chết rồi... Ấy thế mà, ngươi vẫn có thể ngoan cường sống tiếp"
"Có thể nói, những lựa chọn khi đó của ngươi đã gián tiếp ban cho ngươi một kì tích trong tương lai... Một tương lai mà ta đã từng ao ước"
Lý Thuần Quân nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
Về những lời mà Quân Thiên Tứ vừa nói, Lý Thuần Quân cơ bản là nửa hiểu nửa không. Hắn biết mình đã may mắn sống sót, nhưng tiếp tục sống được bằng cách nào thì hắn lại không biết rõ.
"Sau khi ra ngoài, ngươi sẽ hiểu ngay thôi" Thân ảnh kia cười nói: "Nhân tiện đây thì ta cũng nói luôn. Một khi ngươi đã chết ở thế giới này thì cũng đồng nghĩa với việc ngươi cũng đã chết thật ở thế giới thực. Có thể nhục thân của ngươi vẫn khoẻ mạnh sung mãn, nhưng thực tế thì linh hồn của ngươi thì đã sớm đi tong rồi, kiểu vậy đấy"
Hả?
Lý Thuần Quân trừng to mắt, thực sự bị đối phương hù doạ.
Advertisement
Hắn luôn nghĩ nếu như không đối phó được oán linh, hắn sẽ có thể lựa chọn tự sát để làm lại từ đầu... Nhưng mà, hắn nào có biết ở đây không có khái niệm "làm lại" đâu?
Nghĩ tới đây, hắn liền không khỏi toát mồ hôi lạnh, tay chân đều muốn mềm.
"Chút nhắc nhở này chính là món quà cảm ơn nhỏ của ta" Quân Thiên Tứ lại nói: "Đời ta có khá nhiều hối tiếc, nhưng trong đó chỉ có mấy cái là trọng điểm. Ngươi đã giúp Bất Hối Nhi ra đời an toàn, cũng may mắn cứu lấy mạng sống của Nguyên Nhi... Chỉ bấy nhiêu đó thôi, ta đã phần nào đó thoả mãn rồi"
Lý Thuần Quân chỉ giữ im lặng, không nói gì.
Bàn về bản chất, bản tính của Quân Thiên Tứ vốn không xấu. Hắn chỉ đơn giản là một kẻ bất hạnh muốn có được hạnh phúc thuần túy mà thôi.
Thế nhưng, thiên ý trêu ngươi, chỉ vì nhũng toan tính của Ma Hoàng mà hắn đã mất hết tất cả. Từ đó, hắn dần trở thành một kẻ điên, trong đầu chỉ còn lại ý niệm báo thù nhưng vẫn bất thành.
"Ngươi đang nói dối" Lý Thuần Quân đột nhiên mở miệng phản bác: "Ngươi vẫn chưa mãn nguyện, ta hiểu rõ điều đó"
Quân Thiên Tứ thâm ý nhìn Lý Thuần Quân một lát rồi gật đầu. Hắn không phủ nhận điều này bởi vì hắn biết, ngoài Vương Nguyên ra thì người này chính là người hiểu rõ hắn nhất.
"Ngươi có thể cho ta thấy điều đó không?"
Lý Thuần Quân cười nhạt, trông rất tự tin: "Yên tâm, ta biết rõ ngươi muốn gì, mà ta cũng không có ý định bỏ dở giữa chừng. Đó vốn dĩ không phải cách làm của ta"
"Ha ha ha"
"Vậy thì hãy xem đây như lời cảm ơn sau cùng của ta đi"
Quân Thiên Tứ nói rồi khẽ phất tay một cái, bầu không gian đen tối này lập tức biến ảo, trở nên tràn ngập ánh sáng cùng tiên khí.
— QUẢNG CÁO —
"Đây là những kí ức mà ta đã góp nhặt từ oán linh, sau đó kết hợp với Thời Gian Chi Đạo mà gây dựng thành. Tuy không quá hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để kinh thế hãi tục rồi đấy"
Lý Thuần Quân miệng mồm há hốc, mắt sắc trừng thật lớn, suýt chút nữa lọt tròng ra ngoài: "Đây... Lẽ nào là Tiên Giới?"
Đã lâu rồi hắn mới thất thố đến như vậy.
Quân Thiên Tứ không nói gì. Nhưng trầm mặc chính là một loại ngầm thừa nhận.
Giống như trong tưởng tượng của thế nhân, Tiên Giới quả thật đẹp đến không gì sánh nổi: Khắp nơi đều là tiên vụ mập mờ, tiên khí sôi trào, sức sống bừng bừng, tường vân như hải,... Cảnh tượng đơn giản đẹp đến mờ mắt, đẹp đến mộng ảo, vượt xa cả những Thánh Địa trên thế giới.
"Đúng là thượng giới có khác, trông hệt như cõi bồng lai tiên cảnh mà người ta thường nói" Lý Thuần Quân không nhịn được cảm khái một câu.
"Cũng sẽ bị hủy sớm thôi" Quân Thiên Tứ rất thờ ơ đáp lại.
Lý Thuần Quân: "Hả?"
"Chuẩn bị chết một vạn lần đi, tiểu tử" Quân Thiên Tứ đột nhiên lộ ra một nụ cười mười phần quỷ dị vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân: "Ta đang nói trên nghĩa đen đấy, không đùa đâu"
"!!?"
"Tới rồi, ta đi trước đây, chúc may mắn"
Dứt lời, Quân Thiên Tứ liền đã chuồn mất dạng, bất kể Lý Thuần Quân có gọi thế nào cũng không thấy tăm hơi đâu.
Đứng tại nguyên địa, Lý Thuần Quân cứ ngây ngẩn ra đó, trong lòng không ngừng dâng lên một cỗ dự cảm bất an, và biểu lộ cũng vì đó mà nhanh chóng trở nên xám như tro tàn.
Uỳnh~
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên như sấm nổ làm cho Tiên Giới rung chuyển kịch liệt, sơn hà chấn động, thậm chí ngay cả chư tiên cũng không kìm được khiếp sợ chạy tán loạn.
Sau đó, từ trên bầu trời, một vết nứt không gian khổng lồ dần hiện ra vắt ngang tinh hà, che lấp nhật nguyệt, và vô số cỗ thi thể cũng theo đó rơi xuống, đem tiên huyết nhuộm đỏ cả một mảnh tiên thổ thanh tịnh thần thánh.
"Người kia là... Bất Hoại Tiên Đế! Trời đất, một Tiên Đế cứ như vậy liền chết sao!?"
"Ngay cả Kim Long Thánh Tôn của Long tộc cũng tử trận rồi!?"
"..."
Có một số người nhạy cảm nhận ra danh tính của một trong số những cỗ thi thể kia, dẫn đến nhất thời không nhịn được mà khiếp sợ thành tiếng, biến Tiên Giới triệt để trở thành một mảnh hỗn loạn.
"A a a a a"
Bất tri bất giác, một tiếng cười ma quái đột nhiên truyền ra từ bên trong vết nứt không gian. Đó là một loại thanh tuyến rất uyển chuyển êm tai, dường như là thuộc về một nữ tử... Thế nhưng, tiếng cười đó lại giống như ma âm vạn cổ, điên cuồng mà khát máu đến không gì sánh được.
Thậm chí, nó còn trực tiếp quán thâu vào sâu trong linh hồn của những người nghe thấy, khiến họ không kìm được mà sinh lòng sợ hãi.
Coi như là tiên nhân, họ vẫn không thể không sợ hãi trước loại ma âm kinh khủng như thế này.
— QUẢNG CÁO —
"Tai hoạ tới rồi!" Có người cả kinh kêu lên.
Đúng vậy.
Tai hoạ diệt thế đã tới.
Từ bên trong vết nứt, một nữ tử váy đen chậm rãi bước ra. Dung mạo của nàng hoàn toàn bị đạo tắc che phủ, chỉ để lộ ra một cặp mắt xám tro vô cảm, không tồn tại bất cứ thứ gì ngoài một mảnh chết chóc.
Có thể nói, chỉ vẻn vẹn ánh mắt thôi là đã khiến nàng trông hệt như một Tử Thần giáng lâm xuống thế giới này.
Không thèm mở miệng nói một lời, nàng liền đã dùng lực vung thanh trường đao trong tay. Đao mang kinh thế quét ra làm cho thiên địa bừng sáng, thần uy kinh khủng lập tức hủy diệt luôn hơn một nửa Tiên Giới.
Dưới cấp Hoàng, toàn bộ sinh linh Tiên Giới đều đã bị đao mang chôn vùi triệt để. Một số khác may mắn hơn vẫn còn đang tuyệt vọng giãy chết... Nhưng mà, đối với chúng, tử vong chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"A... Ha ha ha..."
Nữ tử kia lại cất tiếng cười, nhưng ánh mắt nàng lại nhạt nhoà lệ quang. Tiếng cười của nàng nghe tựa như đang khóc, không còn điên cuồng khát máu mà chỉ còn lại một nỗi bi thương không cách nào có thể miêu tả.
"Nữ Đế, Kiếm Thần... Đế Quân..."
"Aaaaaaaa!"
Chưa kịp nhìn thấy thêm bất kì điều gì, Lý Thuần Quân đã phải chết bất đắc kỳ tử ngay khoảnh khắc nữ tử kia triệt để phát điên. Và đến khi hắn lần nữa tỉnh dậy, khung cảnh xung quanh đã phát sinh thay đổi, trở về trạng thái trước khi nữ ma đầu kia xâm nhập.
"Chỉ vẻn vẹn một đao mà đã bình luôn cả Tiên Giới... Cái này có còn tính là người hay không?"
Chỉ hồi tưởng lại thôi mà Lý Thuần Quân liền đã thấy sống lưng ớn lạnh, cả người run rẩy, trên mặt không thể nào che giấu vẻ khiếp sợ.
Tùy tiện một đao liền diệt sạch sinh linh dưới cấp Tiên Hoàng... Mà ngay cả sinh linh cấp bậc Tiên Hoàng cũng phải cố gắng giãy chết. Duy chỉ có Tiên Đế... Chỉ có họ mới có thể gắng gượng đứng dậy được sau một đao kia.
Lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến một thứ sức mạnh cường đại đến không nói đạo lí như vậy! Thậm chí ngay cả Tiên Đế cũng...
"Nữ tử váy đen này rốt cục là ai?" Lý Thuần Quân nghĩ mà thấy sợ: "Quan trọng hơn cả, ta phải làm gì mới thoát khỏi ảo cảnh này? Chẳng lẽ ta thật sự phải chết một vạn lần?"
Điên mất.
Sau khi chết một vạn lần, Lý Thuần Quân có cảm giác mình kiểu gì cũng sẽ bị điên.
Chưa kịp suy nghĩ thêm bất kì điều gì, vết nứt không gian cùng thứ uy áp trời sập đã lại lần nữa xuất hiện, làm Lý Thuần Quân không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Nữ nhân kia đơn độc đứng giữa không trung, miệng luôn thốt lên từng đợt tiếng cười tựa như tiếng kính vỡ, hốc mắt xám tro nhạt nhoà tiên lệ, mà trường đao nơi tay cũng không ngừng phát ra từng tiếng long ngâm thê lương.
Lại vung một đao, nàng đã lần nữa đem Tiên Giới đưa về cõi hư vô.
Tính đến hiện giờ, Lý Thuần Quân chính xác đã chết hai lần. Bất quá, vì thực lực chênh lệch nên hắn chết rất thoải mái, không có đau đớn gì nhiều.
Cùng lúc đó, thông qua hai lần tử vong, hắn đã bắt đầu nghĩ đến một vài manh mối quan trọng.
— QUẢNG CÁO —
"Nữ nhân này luôn miệng lẩm bẩm ba danh tự... Có lẽ họ chính là những người trọng yếu nhất đối với nàng đi" Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Mà hẳn là họ cũng vừa tử trận, nên nàng mới bi thương như vậy"
"Tạm thời có thể suy đoán rằng đội quân xâm lược của Tiên Giới đã giết chết ba người bằng hữu mà nàng quý trọng nhất. Vậy nên nàng mới nổi điên, tìm đến tận nơi huyết tẩy báo thù"
Hắn không thể nào biết được trong sự việc này còn tồn tại uẩn khúc gì khác hay không... Nhưng sự thật là chư tiên đã đi một nước đi quá mức sai lầm, hoàn toàn không cách nào cứu vãn được nữa...
Mà bản thân Lý Thuần Quân cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện cứu vãn. Vì mọi sai lầm đều phải trả giá mà.
"Ước tính thực lực, nữ nhân này tám chín phần là Thần Linh trở lên... Những thực thể còn đứng trên cả Tiên Đế" Lý Thuần Quân tiếp tục phân tích: "Lực lượng mà nàng đã sử dụng hẳn là Thời Gian Chi Đạo cùng Tử Vong Chi Đạo, vậy nên có xem nàng như Tử Thần cũng không phải sai"
"Ách, lại tới"
Mới suy nghĩ được có một chút, Lý Thuần Quân đã lại lần nữa bị lực lượng kia quét ngang, chết ngay tại chỗ.
Số lần tử vong: 3.
...
"Không ổn rồi, không tiếp cận được, cũng không thể chạy thoát!"
Số lần tử vong: 78.
...
"Về khoảng cách có cải thiện được một chút, nhưng vẫn chưa đủ nhiều để phát sinh bất kì biến đổi gì" Lý Thuần Quân tức đến suýt chút hộc máu: "Ta điên mất, cho dù không đau nhưng chết nhiều như vậy vẫn khiến ta không thoải mái chút nào!"
Số lần tử vong: 592
...
Không biết phải chết đi sống lại bao nhiêu lần, về mặt tinh thần mà nói, Lý Thuần Quân đã có chút thấm mệt. Bất quá, thật may là hắn đã đủ sức để lê lết đến trước vết nứt không gian, trước khi nữ nhân kia kịp nổi điên vung đao.
"Tỷ tỷ! Ngươi bì-"
Roẹt~
Chưa kịp nói xong thì một đạo ô quang đã xuất hiện xuyên thủng mi tâm của Lý Thuần Quân, giết chết hắn trước khi hắn kịp nhận ra thêm bất kì điều gì.
"Ách... Chết!"
Ngay sau khi trở về từ cõi chết, một cơn đau đầu kịch liệt đã tấn công não bộ khiến Lý Thuần Quân không khỏi ôm đầu quằn quại kêu khổ. Lần này hắn đã thấy đau rồi, và hết thảy công lao đều là nhờ đạo ô quang thần bí kia.
"Mả cha nó, vị đại tỷ kia thật quá cộc cằn đi?" Lý Thuần Quân chậc lưỡi một cái: "Một lời không nói liền giết chết ta, đúng là không biết giảng đạo lí..."
Chưa kịp thở xong, cái chết đã lại tiếp tục tìm tới chỗ Lý Thuần Quân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.