Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 107:




Lại sau đó nhiều năm, rốt cục, Lý Thuần Quân đã được Ma Hoàng triệu kiến đến Ma Hoàng Điện chính chủ.
Mặc dù trong lòng biết rõ là Ma Hoàng sẽ nói những điều gì, nhưng tất nhiên là hắn sẽ không dám lơ là bỏ qua. Bởi vì trước mặt Ma Hoàng, mọi sơ suất dù là nhỏ nhất cũng có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ... Thậm chí, trường hợp tệ nhất là hắn rất có thể bị mang đi diệt khẩu.
Nói cách khác, hắn phải tỏ ra thật bình thường, giống hệt dáng vẻ không biết gì của Quân Thiên Tứ trước kia.
Chia tay người nhà rồi nhanh chóng lên đường. Không quá nửa ngày sau, Lý Thuần Quân liền đã tìm đến nơi, cái nơi sẽ quyết định vận mệnh của hắn.
Vẫn giống như trong kí ức, Ma Hoàng đang chiễm chệ ngồi trên vương toạ mà nhìn xuống hắn, và trong ánh mắt kia hoàn toàn không có một tia cảm xúc nào.
<
Hơn nữa, kể cả khi đang đứng gần như vậy, Lý Thuần Quân thủy chung vẫn không thể nhìn thấy diện mạo của Ma Hoàng.
Từng đoạn hội thoại cũ được Ma Hoàng nhấc lên, mà nội tâm của Lý Thuần Quân cũng bị xúc động đến. Bản thân hắn tất nhiên sẽ không sinh ra những cảm xúc này, mà khởi nguồn đều đến từ Quân Thiên Tứ.
"Ngươi có thể làm được đến mức này, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của ta"
Đánh giá qua Lý Thuần Quân một chút, Ma Hoàng đột nhiên mở miệng nói như vậy. Hắn không biết rõ Ma Hoàng nói vậy là khen hay là chê, càng không biết rõ lão ta đang có ẩn ý gì, chỉ biết là... Hắn đã bị nhìn thấu.
Ma Hoàng hẳn là đã nhìn thấu con oán linh kia đã phải chật vật như thế nào trong cơ thể Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân từ đầu tới cuối vẫn giữ trầm mặc, làm ra bộ mặt thẩn thờ thiếu thốn cảm xúc. Sở dĩ hắn có thể diễn đạt đến như vậy không chỉ vì diễn kỹ, mà còn là vì những cảm xúc mà Quân Thiên Tứ đang bạo phát trong tiềm thức.
Advertisement
Khi tất cả những yếu tố đó kết hợp lại, kết quả là hắn đã may mắn qua mặt được Ma Hoàng.
"Nếu ngươi đã có thể nắm giữ nó, vậy thì cứ việc nắm giữ, ta không quá để tâm" Ma Hoàng mở miệng nói tiếp: "Về sau cũng đừng ở Ma tộc nữa, nghĩa vụ của ngươi đã hoàn thành, và ngươi không cần thiết phải tiếp tục ở đây"
Hả?
Lần này, Lý Thuần Quân đã không kìm được ném thẳng về phía Ma Hoàng một ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Hắn không bất ngờ vì những lời nói vô tình, vô cảm của Ma Hoàng. Nói đúng hơn, hắn bất ngờ là vì cách hành xử của Ma Hoàng.
Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
"Có vẻ như ngươi vẫn không hiểu, nhưng ta sẽ không giải thích"
Ma Hoàng chậm rãi đứng dậy, và một luồng khí đen cũng theo đó bao bọc xung quanh hắn ta: "Nói tóm gọn là ngươi đã không còn giá trị với ta. Ta đã có những gì mình cần rồi, nên ta cũng chẳng còn lí do gì để giữ ngươi lại cả"
Nói xong, Ma Hoàng liền biến mất ngay tại chỗ, không buồn nói thừa thêm nửa lời.
Diễn biến lần này đã có sự thay đổi nhất định, nhưng sự thay đổi này vẫn không có ảnh hưởng gì nhiều tới vận mệnh... Nhưng nó lại thay đổi cách nhìn của Lý Thuần Quân đối với Ma Hoàng.
Hắn rất tức giận. Hắn không nghĩ tới trên đời này lại tồn tại một kẻ lạnh nhạt với chính con ruột của mình đến như vậy. Coi như là hổ dữ cũng không có lạnh lùng với huyết nhục như Ma Hoàng!
Chuyện đến nước này, Lý Thuần Quân cũng không còn gì để nói. Hắn không rõ Ma Hoàng còn suy tính gì trên người hắn hay không, nhưng hắn khá chắc là không... Bởi vì Ma Hoàng không rảnh tới mức buông lời lừa lọc hắn, và lão ta hẳn là cũng chẳng có lí do để làm vậy.
"Đi thôi, tránh khỏi lão ta càng xa càng tốt"
Nói gì hắn, ngay cả Quân Thiên Tứ cũng không có một chút cảm xúc nào với chính người cha này. Nếu như hắn ta đã đuổi Lý Thuần Quân đi, vậy thì hắn cũng chả việc gì phải ở lại nữa.
Tiếp tới, hắn sẽ tận lực giải quyết chấp niệm cho Quân Thiên Tứ, không cần phải nhọc công đối phó với Ma Hoàng nữa.
Lại hoặc là... Hắn đã nghĩ vậy.
"Khoan đã... Có gì đó không đúng"
Cứ nghĩ mọi chuyện đã xong, nhưng chỉ sau đó vài giây, Lý Thuần Quân đã kịp thời nhận ra một chuyện quan trọng: "Nếu như ta mang Vương Nguyên đi rồi, vậy thì lão ta như thế nào khống chế Minh Quỷ Giới?"
"..., Toi rồi! Mắc mưu rồi!"
Vừa nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân sắc mặt kịch biến, giống như liều cả mạng sống mà đuổi về nhà. Lần này Vương Nguyên đã không đi theo nghe lén nên hắn mới trở tay không kịp, chỉ có thể cầu nguyện cho nàng thoát nạn.
Nhưng mà, một nữ tử yếu đuối như nàng thì làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của Ma Hoàng cơ chứ?
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi toan tính cùng tiểu kỹ đều là vô nghĩa.
Vừa về đến nhà, Lý Thuần Quân đã ngay lập tức ngửi thấy một cỗ mùi tanh bốc lên từ bên trong. Hắn không chút do dự đạp cửa xông vào, nhưng ngay khi chứng kiến cảnh tượng bên trong, đồng tử của hắn tức khắc co rụt lại.
"Vương Nguyên!"
Trong sân nhà, Vương Nguyên đang nằm bất động trên vũng máu lạnh toát, ngực trái bị đào rỗng, da thịt tím tái, hô hấp đình chỉ, duy chỉ còn lại một chút hơi ấm đang không ngừng bị nhiệt độ xung quanh trung hoà. Điều này làm hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Quả nhiên, Ma Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy" Lý Thuần Quân cắn chặt răng, giận đến đỏ cả mắt.
Nhưng mà... Làm sao cứu lấy Vương Nguyên bây giờ?
"Phu quân... Ta xin lỗi"
Nằm trong lồng ngực Lý Thuần Quân, Vương Nguyên mơ màng thốt lên từng thanh tuyến yếu ớt, yếu đến mức chỉ cần một ngọn gió thổi qua thôi liền sẽ không nghe được nữa. Nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói, tín hiệu này thật sự để hắn mừng như điên.
"Không thể do dự thêm nữa... Quân Thiên Tứ, nếu là ngươi, ngươi hẳn là không hề do dự khi đưa ra quyết định như thế này đúng không?"
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa đưa tay đặt lên ngực trái, dùng sức ấn vào.
Khực~
Máu tươi xối ra, lồng ngực Lý Thuần Quân phút chốc thấm đầy huyết dịch, nhiễm đỏ cả tấm cẩm y hoa lệ. Và từ trong ngực trái, hắn đã tự tay hái ra một quả tim vẫn còn đang đập rộn rồi nhẹ nhàng đặt vào bên trong lồng ngực trống rỗng của Vương Nguyên.
Nếu nói có đau hay không thì dĩ nhiên là đau gần chết. Nhưng mà, đã là thời điểm nào rồi, hắn tuyệt đối không thể do dự hay chần chừ được nữa.
"Hi vọng là phương pháp này sẽ cứu được ngươi"
Nói xong, Lý Thuần Quân bắt đầu vận công, thúc giục toàn bộ ma khí tràn vào bên trong cơ thể Vương Nguyên, trợ giúp nàng phục hồi, cũng như kết nối với quả tim của chính hắn.
Ma Hoàng không đơn thuần chỉ là cướp đi trái tim của Vương Nguyên, mà cùng lúc đó, hắn ta còn đoạt luôn cả bản nguyên của Thuần Âm Thể. Vậy nên, thương thế của nàng hoàn toàn không đơn giản chỉ là bị moi tim, mà còn là bị cướp đi căn nguyên gốc rễ của thể chất.
Lượng máu thất thoát quá nhiều, lại thêm việc không thèm điều trị vết thương đã làm cho ý thức của hắn nhanh chóng chìm xuống. Kết quả là chỉ không lâu sau, thứ duy nhất còn đang chi phối cơ thể hắn là bản năng, còn bản thân hắn thì đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Trong cơ thể hắn, oán linh tất nhiên sẽ không dại gì mà bỏ qua cơ hội hiếm có lần này. Thế nên ngay sau khi Lý Thuần Quân bất tỉnh, nó đã lập tức trỗi dậy, mãnh liệt triển khai đoạt xá vật chủ.
"Đừng hòng!"
Ngay lúc oán linh đang thoả sức tung hoàng trong cơ thể Lý Thuần Quân thì một lực lượng cường đại bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp đẩy lui sự càn quét của oán linh, thậm chí còn trấn áp nó toàn diện.
Vương Nguyên đã kịp thời tỉnh dậy trấn áp oán linh, và tất cả công lao đều là nhờ trái tim đang nhảy rộn trong ngực nàng.
Nhìn thấy ngực trái của phu quân đang trống rỗng, Vương Nguyên không kìm lòng được mà khóc lớn lên. Bản năng đã làm nàng vô thức đặt tay lên ngực trái, ý định moi tim trả lại cho hắn... Nhưng mà, khi nghĩ lại những gì hắn đã làm cho nàng, nàng không thể cứ ích kỉ như vậy được.
Nhưng mà, nếu không trả lại, hắn sẽ chết mất.
Lần đầu tiên sau từng ấy năm kể từ khi được Lý Thuần Quân cứu rỗi, Vương Nguyên đã cất tiếng khóc mãnh liệt tựa như một đứa trẻ. Nàng bất lực, không nghĩ ra được bất kì phương thức nào để cứu lấy hắn, chỉ có thể ôm lấy cơ thể đang không ngừng yếu đi của hắn rồi chạy khắp nơi tìm người giúp đỡ. ngôn tình hay
Nhưng bất kể là nàng có tìm bao nhiêu người, câu trả lời của họ thủy chung vẫn là không. Mà ngược lại, càng hỏi, lòng nàng lại càng thêm phần tuyệt vọng.
"Ngươi đã từng dang rộng đôi tay cứu lấy biết bao nhiêu mạng người... Thế mà đến khi ngươi cần họ giúp đỡ, trong số họ lại chẳng có ai chấp nhận vì ngươi mà ra sức... Phu quân, những gì ngươi đã làm thật sự là đáng sao?"
Ôm lấy Lý Thuần Quân mà ngồi bên vệ đường, từng giọt nước mắt của Vương Nguyên cứ giàn giụa rơi xuống. Nàng nửa khóc nửa cười. Nàng cứ khóc vì sắp sửa mất đi người mình yêu nhất. Nàng cứ cười giống như đang cười cợt cả thế gian này.
"Không công bằng"
Lặng lẽ trút xuống một ngụm thở dài, Vương Nguyên khẽ bi thán một câu.
Nàng cảm thấy những gì phu quân đã cố gắng đều là vô nghĩa. Hắn đã từng cứu rất nhiều người, nhưng đến khi hắn cần được cứu, thế gian này lại không một ai cứu lấy hắn.
"Ta không muốn ngươi chết, thế nên... Xin ngươi hãy thứ lỗi cho ta"
Khẽ đặt tay lên ngực trái, ý định của Vương Nguyên lúc này đã rất rõ ràng. Nhưng ngay khi nàng định moi tim trở ra, một cánh tay trắng nõn đã kịp thời xé mở hư không ngăn nàng lại, kèm theo một thanh âm chất vấn: "Ai nói thế gian này sẽ không ai cứu hắn?"
"Là ai?"
Bị bất ngờ, Vương Nguyên cảnh giác lùi về phía sau, ánh mắt vô thức lộ vẻ thù địch.
Vết nứt không gian nhanh chóng mở rộng, rồi sau cùng, từ bên trong đó, một nữ thần xinh đẹp bước ra, trên miệng còn mang theo một nụ cười mỹ lệ: "Ta sẽ cứu, nên phiền ngươi hãy cho ta mượn hắn một lát"
"Mơ tưởng!" Vương Nguyên ôm chặt Lý Thuần Quân, hoàn toàn không nguyện ý chút nào: "Ai cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối không được!"
"Ta có cướp chồng ngươi đâu mà lo~" Nữ tử kia yêu kiều cười một tiếng, nhưng ánh mắt thì lại hoàn toàn không giống như đang cười: "Không còn nhiều thời gian đâu, nếu không muốn hắn chết hẳn thì phải ngoan ngoãn làm theo những gì ta yêu cầu"
"Ta..." Vương Nguyên bắt đầu do dự.
Nói thật, nàng vẫn rất không nguyện ý... Nhưng mà, sự thật là nàng đã không còn cách nào khác nữa. Bản thân nàng không có cách nào cứu hắn, và nàng cũng tuyệt đối sẽ không để hắn chết chỉ vì sự ích kỷ của mình.
"Không được làm bậy, ta phải tận mắt theo dõi hai người" Vương Nguyên thẳng thắn nói.
Đối diện, Thái Linh công chúa nghe vậy liền lộ vẻ buồn bực ra mặt. Cơ mà nàng cũng không nói nhảm, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc đỏ thơm nồng ném cho Vương Nguyên: "Đây là Bất Tử Thần Dược của thần tộc, mau cho hắn uống đi"
"Thần tộc!?"
Tuy là rất ngạc nhiên, nhưng Vương Nguyên cũng không rảnh mà đi thắc mắc nhiều. Nàng nhanh chóng nhận lấy lọ thần dược rồi uống vào, dùng chính miệng mình bón cho Lý Thuần Quân.
Rất thuần thục, không một động tác thừa.
Bất quá, có nhìn kiểu gì cũng có cảm giác giống như nàng đang tuyên bố chủ quyền.
Rời môi, Vương Nguyên nhìn thẳng Thái Linh công chúa rồi tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao nữa?"
"Đưa hắn cho ta" Thái Linh công chúa nói: "Thần dược chỉ có thể sản sinh tác dụng với cơ thể của thần tộc. Nhưng hắn lại là ma tộc, vậy nên ta cần phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ"
"Làm gì?" Vương Nguyên cảnh giác hỏi.
Thái Linh công chúa thờ ơ nói: "Để hắn nhiễm phải khí tức của ta, hơn nữa còn phải nhiễm thật sâu mới được. Bởi vì nếu chỉ nhiễm vào lớp da lông bên ngoài, thần dược sẽ không bị kích thích"
Thấy Vương Nguyên ném về phía mình một ánh mắt tựa như muốn giết người, Thái Linh công chúa có chút gấp gáp nói bổ sung: "Yên tâm, huyết mạch của ta rất mạnh nên cũng không cần thiết phải làm những chuyện không tiện nói... Ngươi hiểu mà đúng không?"
"Hắn là người đã có vợ, có con... Thế mà nhà ngươi cư nhiên vẫn còn tư tưởng hắn?" Vương Nguyên gằn giọng nói.
Trông thái độ, rõ ràng là nàng đang đe doạ.
"Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, mà có ngược lại cũng không có gì lạ" Thái Linh công chúa một bộ không thèm để ý nhún vai.
Vương Nguyên: "..."
Vô sỉ!
Bình sinh nàng chưa từng thấy nữ nhân nào không cần mặt mũi như người này!
"Yên tâm đi, chỉ ôm một cái sẽ không xảy ra chuyện gì khó nói đâu" Thái Linh công chúa che miệng cười, biểu lộ trông rất "uy tín" nói tiếp.
Thấy vậy, Vương Nguyên đã triệt để không thể tin tưởng vào người này.
Nhưng mà, sống chết ở ngay trước mắt, nàng đã không thể không làm ra lựa chọn đó.
Vì hắn, nàng đành chịu khuất nhục một chút. Và sau khi xong chuyện, nàng sẽ từ từ thanh toán với người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.