Ta Chính Là Thần

Chương 39: Buông Tay Đi! (1)




Yasser không ngờ một lần rời đi cũng chính là cách biệt vĩnh viễn.
Hắn đã hoàn thành được mơ ước của chính bản thân mình, chinh phục được biển cả cũng như đã đặt chân lên đất liền và vùng đất khởi nguyên, nhưng mà ngay cả nhìn thấy mẹ mình lần cuối trước khi chết mà hắn cũng không thể làm được.
Hắn và phụ thân mình cùng nhìn quan tài đá của vương hậu được chôn vào trong khu mộ.
Ở nơi này có thể nhìn thấy được biển cả, cũng là nơi cổ xưa nhất ở bên trong thành Thần Tứ.
Ban đầu Redlichiida và vương hậu của hắn đã cùng nhau thành lập lên nơi này, mỗi viên gạch mỗi viên ngói ở đây đều có dấu vết của bọn họ, chỉ là phần lớn những lão nhân và bạn đồng hành ngày xưa đều đã chết cả rồi.
Lúc này Yasser mới hỏi phụ thân mình, hắn vẫn cảm thấy khó mà có thể tin nổi.
“Vua trí tuệ.”
“Thật sự là Ens và Boone sao?”
Redlichiida không khẳng định nhưng cũng không bác bỏ.
Hắn chỉ nói với con trai: “Trên con đường trở thành một vị vua không chỉ có nhận được mà lại còn mất đi nhiều hơn.”
Redlichiida xoay người rời khỏi khu mộ.
“Đi theo ta!”
Yasser: “Đi đâu ạ?”
Redlichiida nhìn Kim Tự Tháp ở cuối con đường lớn rồi nở một nụ cười trên gương mặt.
Vẫn còn nhẹ nhõm.
“Đi gặp Thần.”
Thân thể của Yasser có chút hơi cứng đờ lại, hắn đã linh cảm được những chuyện gì sắp xảy ra.
Phụ thân hắn đi ở phía trước không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được cảm xúc của con trai mình.
“Không phải sợ.”
“Yasser.”
“Ngươi có thể làm được tốt hơn, sẽ vượt xa ta để trở thành một vị vua vĩ đại hơn.”
Trên con đường lớn nòng cốt dùng đá để trải của thành Thần Tứ, tất cả người dân đều tự mình bước ra khỏi nhà đứng ở hai bên đường lớn.
Bọn họ nhìn thấy Redlichiida dắt con trai của hắn đi về phía Kim Tự Tháp trong sự bao bọc xung quanh của thị vệ.
Lúc Redlichiida và Yasser đi qua trước mặt bọn họ, người ở hai bên lập tức quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu xuống để tay ở trước ngực.
Hai người dường như đang đi qua một con đường được chúc phúc và tôn thờ, tất cả mọi người đều biết thời điểm luân phiên vua cũ và vua mới, bọn họ tôn sùng vị vua cũ lại vừa thương tiếc cho cái chết của nhà vua, đồng thời cũng chúc phúc cho vị vua mới chính nghĩa và có tầm nhìn xa trông rộng.
Redlichiida dẫn con trai bước lên bậc thang, còn có một đám người khiêng hai cỗ quan tài đi về phía Điện Thần.
Người đầu tiên là tới trước mặt Thần để thừa kế quyền hành của vua trí tuệ, còn những người còn lại là những tội nhân xúc phạm và quấy nhiễu đến Thần, cùng với những đứa con nối dõi của bọn họ.
Trong quan tài đá chứa hai người con trai Ens và Boone của vua trí tuệ.
Ens là chủ mưu, nhưng mà Boone cũng đã từng đồng ý với kế hoạch của Ens, những chuyện này không thể nào che giấu được trước mặt vua trí tuệ và Thần.
Vua mới vua cũ bước vào bên trong Điện Thần, tội nhân thì quỳ gối ở ngoài điện.
Trong Điện Thần, Doãn Thần đang chờ Redlichiida.
Hắn đang nhìn ngắm những bức chân dung mà Redlichiida điêu khắc vì hắn, tất cả mọi thứ dường như mới chỉ là ngày hôm qua.
Redlichiida mới vừa sinh ra không bao lâu đã khắc tượng đá ở trong điện, còn bắt chước giọng nói học theo thần của Doãn Thần.
Giọng điệu quái dị, vừa chọc cười lại vừa khoa trương.
“Thời gian!”
“Thật sự trôi qua nhanh quá!”
Redlichiida nhìn theo bóng lưng của Thần, ánh sáng chập chờn giống như góc áo của Thần đã lướt qua gương mặt của hắn, ánh sáng bóng hình cao lớn trông vô cùng vĩ đại từ góc độ quỳ của hắn.
Nó giống hệt như thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thần, không có một chút thay đổi nào.
“Ta cho rằng ta sẽ có thể kiêu ngạo đứng ở trước mặt ngươi, ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời đưa cho ngươi câu trả lời thỏa đáng nhất.”
“Không ngờ cuối cùng lại để cho Thần nhìn thấy khoảnh khắc chật vật và mệt mỏi nhất của ta, nhìn thấy trò hề đáng ghê tởm phụ thân con giết nhau.”
Doãn Thần nhìn hắn.
Thân thể già nua khom xuống, xương cốt giống như sa thạch cũng cho thấy hắn đã bước tới tận cùng của cuộc đời rồi.
Duy nhất chỉ còn đôi mắt kia là vẫn thành kính giống như ngày xưa.
Hắn duỗi tay ra: “Redlichiida!”
“Ngươi còn muốn cái gì?”
Hắn thậm chí còn nhìn về phía Sally đang đứng ở phía trước cây cột giống như một con rối, mặc dù quyền năng của hai huyết thống có mâu thuẫn với nhau, nhưng mà sự sống bất tử và quyền năng sinh mệnh duy nhất của Sally biết đâu có thể kéo dài được mạng sống cho Redlichiida.
Chỉ cần chính bản thân Redlichiida cầu xin thì Doãn Thần sẽ đồng ý cho hắn.
Dường như Redlichiida đã nhìn ra được ý tứ của Doãn Thần, hắn lắc đầu.
“Thần!”
“Nên buông tay thôi.”
“Ta nên buông tay, ngươi cũng nên buông tay.”
“Bởi vì ta không nỡ buông tay nên mới gây ra hậu quả tồi tệ như ngày hôm nay, cuối cùng phải đích thân giết chết con trai lớn Ens của ta.”
“Ta cũng là con trai lớn của ngươi, ta cũng đã nhận được quá nhiều sự yêu thương ưu ái rồi.”
Doãn Thần buông tay xuống không nói thêm gì nữa.
“Ngươi quyết định đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.