Ta Chính Là Thần

Chương 38: Điểm Cuối Cùng Của Biển Cả (2)




Ngày hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường.
Đây là một ngày nắng vạn dặm không mây, hình như Dung Hợp Quái Ni Ni đã phát hiện ra cái gì nên lại càng đi nhanh hơn rồi.
Nó còn không ngừng phát ra âm thanh gào thét trên đường đi, nó cảm thấy ngày xưa mẹ sinh mệnh Sally đã từng lưu lại khí tức ở nơi này.
“Mau nhìn xem đây là cái gì?” Ai đó hét to lên.
Lại có thêm nhiều người nổi lên từ đáy biển rồi nhìn về phía bên kia biển cả.
Chỉ nhìn thấy một đường phân chia cắt ngang bầu trời và biển cả.
Đồng thời dường kẻ đó cũng chặn biển cả lại, vẽ lên một điểm kết thúc cho thế giới nước vô tận không có điểm dừng.
“Là đất liền!”
“Là đất liền đó!”
“Cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi.”
“Yasser điện hạ, ngươi có nhìn thấy không?”
Đương nhiên Yasser cũng đã nhìn thấy được, giờ phút này hắn cũng đang rơi vào sự vui mừng khôn xiết khó mà nói thành lời.
Kết thúc của biển cả chính là đất liền, cuối cùng Yasser cũng đã hiểu được ý nghĩa của những lời này là như thế nào, cũng đã hiểu rõ được suy nghĩ ám ảnh không nguôi của phụ thân mình.
Đại dương có sự yên tĩnh và bát ngát thuộc riêng về nó, đất liền cũng giống vậy, có bề dày và không bến bờ.
Hắn dẫn theo một đám Tam Diệp Nhân và cả Dung Hợp Quái Ni Ni cùng nhau bước lên đường chân trời, đi tới từng chút một.
“Vùng đất khởi nguyên.”
“Ta đã tìm được ngươi rồi.”
Yasser quỳ gối trên cát, hắn vốc cát lên rồi vùi mặt mình vào trong đó.
Hắn đã trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng cũng có thể tìm được nơi Thần hạ xuống, vùng đất mà thủy tổ vua trí tuệ của Tam Diệp Nhân đã ra đời.
“Nơi thần giáng xuống.”
Một Tam Diệp Nhân ở bên cạnh hỏi Yasser: “Yasser điện hạ!”
“Chúng ta thực sự sẽ xây dựng lên một tòa thành ở đây sao?”
Yasser: “Xây dựng một tòa thành?”
Yasser lắc đầu, sau đó hướng về phía đất liền lớn tiếng nói.
“Không!”
“Chúng ta phải xây dựng lên mươi tòa, một trăm tòa thành ở chỗ này.”
“Ta muốn để cho dấu chân của nước Shinsai rải rác khắp mọi nơi ở chỗ này.”
Yasser nhìn về phía đường ven biển, càng đến gần bờ biển thì thực vật và sinh vật lại càng thịnh vượng hơn, lại càng thích hợp cho Tam Diệp Nhân sinh sống.
Sự vui sướng của hắn không thể nào che giấu nỗi, chỉ còn thiếu mỗi bắt đầu nhảy múa thôi.
“Ngươi nhìn cái đường ven biển này, đủ để nuôi dưỡng biết bao nhiêu Cá thủy tổ.”
“Chỗ này chính là ngôi nhà thích hợp nhất cho chúng ta sinh sống.”
Đoàn người đã tạm thời cắm trại dừng chân ở đây, thậm chí Yasser còn để cho đồng bọn của hắn, Dung Hợp Quái Ni Ni khai quật một số tòa nhà được bao quanh bởi thạch bích trên những vách đá ở đây, cung cấp chỗ ở tạm thời cho bọn họ, hơn nữa còn không ngừng chuẩn bị cho tương lai sau này Tam Diệp Nhân sẽ lại tới đây.
Nền móng vừa mới được đặt xuống chỗ này, khi bọn họ đang chuẩn bị bắt đầu một thời đại mới thuộc về nước Shinsai tại nơi này.
Đột nhiên trong đầu óc đang tràn ngập sự hưng phấn của Yasser xuất hiện giọng nói của phụ thân, âm thanh đó không giống với sự kích động phấn khởi của Yasser, có thể cảm thấy được sự đau khổ ở trong đó.
“Yasser!”
“Ngươi tìm được vùng đất khởi nguyên chưa? Nếu như tìm được rồi thì lập tức quay về đi!”
Yasser lập tức quay đầu lại nhìn về phía biển cả.
Mặc dù phụ thân không nói, nhưng hắn cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa chắc chắn là chuyện không tốt đẹp gì cả.
- ---------------
Yasser để cho tùy tùng ở lại xây dựng thành mới, còn bản thân mình thì điều khiển Dung Hợp Quái Ni Ni chạy về thành Thần Tứ bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi hắn quay về thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Yasser điện hạ.”
“Yasser điện hạ.”
“Vương tử điện hạ.”
Tất cả người dân của thành Thần Tứ đều đứng ở hai bên đường xá hành lễ với Yasser, nhưng mà trong mắt bọn họ lại chất chứa sự đau khổ, toàn bộ thành Thần Tứ thật sự giống như đang bị một luồng mây đen bao phủ.
Hắn vội vã đi về phía cung điện trí tuệ, lại phát hiện cung điện trí tuệ rộng lớn trước kia đã sớm đổ sụp xuống thành một đống hoang tàn, chỉ còn lại thạch bảo ở phía sau và khu công trình tẩm cung ở bên trái.
Thị vệ ở cửa quỳ một chân trên mặt đất nói với Yasser.
“Yasser điện hạ.”
“Kiềm chế đau thương.”
Yasser lập tức chạy xuyên qua hành lang lao vọt vào trong, hắn lập tức nhìn thấy một cỗ quan tài đá đặt ở bên điện.
Và mẹ của hắn, vương hậu của vua trí tuệ giờ phút này đang yên lặng nằm trong quan tài đá.
Trong phút chốc hắn khụy gối xuống, nhìn quan tài đá với vẻ mặt không thể nào tin nổi.
“Mẫu hậu!”
Redlichiida bước ra từ cánh cửa âm u: “Yasser, con trai của ta.”
“Ta vẫn đang đợi ngươi.”
Yasser quỳ xuống nhìn phụ thân mình, không hiểu nổi tại sao hắn mới rời khỏi thế gian một khoảng thời gian ngắn như vậy mà mọi chuyện đã trở thành thế này.
“Vua!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.