Jonh bất ngờ thấy Tử Khuynh đang nói chuyện với các thành chủ , anh không nghĩ tới Tử Khuynh còn có thể làm thân với các ông lớn như này .
Lí gia thì thôi đi ,đây lại là bộ ba thành chủ , anh còn không nghĩ tới mình có thể làm được điều đó .
Tử Khuynh nhìn thấy cậu tới , cô rời ghế ngồi đi tới
- Vất vả cho anh rồi Jonh !
Nhìn cô cười với mình ,trái tim Jonh lại đập loạn lên
- A..à..a...ha ha không có gì mà ! Cái này không tính là bao so với những gì Đại sư đã làm cho chúng tôi !
- Ồ , anh cũng gọi đại sư là đại sư ,vậy hẳn anh cũng là người được đại sư giúp đỡ chữa bệnh sao ?
- Hai người nói chuyện với nhau đi nhé ,tôi đi đến xem viên đá !
Jonh bất ngờ nghe ông Vọng hỏi mình như vậy
- Ý ngài là ,đại sư Khuynh đây .. Cũng làm thế với các ngài sao ?
- Haha , vậy là duyên rồi ! Ta có cậu quý tử bị người ta hãm hại ,được ngài đại sư quyền năng giúp cho cả thành chủ chúng tôi khôi phục lại như cũ đây , còn cậu thì sao ?
- Hahahaha , quả nhiên là đại sư giỏi nhất ! Nào , anh chàng này cho chúng tôi ngắm viên đá đã chứ !
- Vâng ,các ngài cứ tự nhiên !
" Ồ thì ra , vụ việc ầm ĩ bên thành chủ kia hóa ra đều do Khuynh làm chủ ? Không ngờ một cô gái trẻ như cô ấy có thể làm điều đó , chỉ đáng tiếc mình không thể gặp cô ấy sớm hơn nữa "
Lúc mấy người kia vào xem viên đá ,Tử Khuynh , Long và Hoàng Vi cũng đúng lúc đi ra .
- Đại sư thấy viên đá thế nào ?
Jonh hỏi cô
- Đẹp ,chỉ là...không hợp với tôi lắm, hay là...
Cô liếc sang 3 người thành chủ
- Chia cho họ đi ! Bán lại đi !
Jonh hụt hẫng hỏi lại cô
- Chẳng..chẳng phải Đại sư thích nó sao ,sao ..sao lại !
- Thì đó là lúc đầu ,sau đó tôi vào nhìn kĩ thì không thấy hợp với tôi lắm! Jonh ,cảm ơn cậu vì hôm nay ,cậu cho tôi món quà tinh thần rất lớn đối với tôi đó !
- Nếu đại sư đã nói vậy thì , các vị , ai trả giá cao thì lấy nó nhé !
- Ồ , cậu nói đúng ý tôi đấy ! 2 lão cứ hít bụi của tôi đi , viên đá thuộc về tôi rồi !
Vọng Hào đắc ý
- Hừ ,ông đừng tưởng bở, Jonh ,cậu phải bán cho tôi không xót một hột bụi nào của tảng đá kia !
Quân gia khí thế nổ lên
3 người kia thì cười cười đi mất ,câu nói ban nãy của Tử Khuynh chỉ làm Jonh hiểu được phần nghĩa đen của nó còn nghĩa bóng là... Là linh khí của viên đá bị 3 người cô dùng sạch chính là món quà tinh thần to lớn kia .
- Em thấy không ác sao ,viên đá không còn sử dụng được !
- Nà , không phải đâu , họ chỉ xem vẻ bề ngoài của nó thôi , cái đó chỉ hợp để làm phong thủy tốt hơn thôi ,có cho họ cũng không thể dùng linh khí của nó như chúng ta được !
- Anh còn phải nói sao ?
- Hai người đủ rồi ,vào việc chính đi ! Chúng ta cần tìm những thợ mỏ bán đá này , khu mỏ kia ắt hẳn còn nhiều hơn cục kia nhiều !
Hoàng Vi nói
- Cái đó thì cũng lạ phải không ? Một khu mỏ đá chứa linh khí nhiều đến mức một viên đá ngọc có thể chứa đầy ắp đến vậy , không ngoa thì chỗ đó có thể được 1000 tuổi chứ không ít đâu !
Tử Khuynh đáp
- Đi thôi ,Jonh cậu ta sẽ ở lại hầu 3 người kia ! Một công đôi việc !
3 người đi đến chỗ MC bán đấu giá ban nãy , ông ta đang nói chuyện với đám người buôn đồ . Và có vụ cãi cọ khá lớn
- Bên đó có vẻ loạn !
- Đi xem thôi !
Bên đó tên MC đang cãi cọ với 6 người công nhân tay chân lấm lem bùn đất , không hiểu câu chuyện thế nào .
Tử Khuynh tò mò hỏi người đang đứng gần đó hỏi
- Có chuyện gì với đám người đó vậy?
Vị khách kia nhiệt tình trả lời
- Đó là đám công nhân ở mỏ đá , bọn họ đang đòi thêm tiền của viên đá kia , nghe nói là đám buôn chí chỉ có 30 ngàn đô trong 100.000 đô kia ,nên mới nảy ra cãi cọ !
Tử Khuynh nheo mắt cười ,cô quay lại chỗ hai người kia
- Đó là đám công nhân chủ của cục đa ban nãy ,bọn họ bị ăn bớt tiền bán nên xảy ra cãi cọ ! Anh , cơ hội ngay trước mắt!
Thế Long nhìn cô
- Em định làm vậy thực ?
- Có sao đâu , có khi có thể thu hết thảy !
Thế Long xoa đầu cô bật cười ,rồi quay sang hỏi Hoàng Vi
- Tôi và cô và Khuynh 35/35/30! Đồng ý hay không tùy !
Hoàng Vi không ngần ngại rút thẻ ra
- Khỏi nói !
Thế Long đến chỗ đám người kia
- Xin hỏi có chuyện gì sao ?
MC nhìn cậu , liếc mắt từ trên xuống dưới có vẻ đạo mạo nhận ra cậu là ai
- À..chút xung đột nhỏ thôi !
- Liên quan tới tiền sao ?
Thế Long đáp vào chỗ ngứa của bọn họ
- Cậu định làm gì ?
MC ngờ vực hỏi
- Đúng phải không !
Thế Long hỏi lại hẳn
Hắn giật mình , luống cuống gật đầu
- Đ..đúng !
Thế Long bước tới tai hắn nói thầm
- Tôi biết các người định nuốt số còn lại của 100.000 nghìn đô kia , giữ lấy chúng và giải tán đám này đi !
MC nghe vậy ,hai chữ tiền tiền hiện ra trước mắt hắn hắn gật đầu lia lịa hất hàm sang chỗ mấy người công nhân
- Có người muốn gặp các người ! 30.000 đô này cầm lấy ,số còn lại vị này trả cho các người , hừ !
- Này ..
Một cậu thanh niên định túm lấy hấn thì bị Thế Long chặn lại
- Ấy , khoan đi ! Cậu không nghe tên đó nói gì sao. Cầm mấy 30.000 đô và đi theo tôi để lấy nốt số tiền còn lại !
Thế Long cao hơn hắn một cái đầu , bị ngữ khí lạnh lùng làm cho rợn da gà lên , cậu ta lui về chỗ đám công nhân ngoan ngoãn đi theo cậu .
Thế Long dẫn họ tới một căn phòng rộng lớn trong bảo tàng
- Mời ngồi !
Một ông bác trung niên đứng đầu từ chối
- chỗ này không hợp cho chúng tôi ngồi đâu , chúng tôi ngồi lên đó bẩn thỉu không đền nổi !
- Tôi không chê các ông bẩn , cứ ngồi đi !
Ông ta không hiểu tại sao lại như ma xúi ngoan ngoãn ngồi bệt xuống cái ghế sofa ,đám kia chen chen ngồi xuống cùng trưởng nhóm .
- Tên của bác là gì vậy ?
Thế Long chuyển xưng hô nói chuyện với ông ta ,có chút ấn tượng ông trưởng nhóm nói
- Tôi họ Wells, tên Josh ! Cũng 60 tuổi rồi ! Còn cậu ?
Thế Long nói
- Long ! Chỉ Long !
Câu trả lời ngắn gọn không hiểu sao lạo thấy hợp ý bọn họ, cậu hỏi tiếp
- Chỗ mỏ đá của các ông thuộc quyền sở hữu của ai ?
Thế Long vừa rót trà vừa hỏi
Ông Josh trả lời
- Của tôi và con trai tôi ! Chỗ đó thuộc về chúng tôi cách đây 1 năm rồi !
- Khu đó ở đâu ?
- Ở..rìa núi phía Đông vùng nông thôn Wentworth !
- Bác mua lại hay tự tìm đến ?
- À ,cái này là do tổ tiên để lại , cũng khá mất thời gian làm thủ tục ! Mới có thể khai thác được !
- Chỗ đó khai thác chủ yếu cái gì ?
Một loạt câu hỏi khô khan đến từ cậu , đều được Ông Josh trả lời không sót một thông tin nào
- Tôi có thắc mắc , sao bác biết viên đá đó có thể có ngọc bên trong mà đem bán ?
Ông Josh sững người một chút
- Ừm...một chút may mắn?
- Ông cũng là một tay đổ đá phải không ! Chỉ là..đen một chút mới quay về đó khai thác đá !
Bị nói trúng tim đen ,Ông Josh chỉ miễn cưỡng gật đầu
- Vậy , việc khai thác đá không có kinh tế mấy , sao không bán lại chứ !
- Cũng có ý định đó , bản thân chúng tôi cũng xuất thân là người nông thôn , anh em chúng tôi chỉ đành ngậm răng chờ ngày qua ngày kiếm từng xu ở chỗ đó , còn hơn là ruộng vườn không có đủ ăn!
- Bán lại cho tôi và các ông không phải lo về việc cơm ăn áo mặc nữa !
- Gì cơ??
Comment ủng hộ tui đi ,đọc comment trong bài tui vui lắm luôn .