Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 239: Dẫn người đến đây




Ta lại chưa phải nói là ngươi, trừng cái gì.
Đối với vẻ mặt trợn mắt của nam nhân, Mộc Nhai vui vẻ hớn hở hỏi,
– Sao vậy, đây là đã thừa nhận rồi đi?
Bị Mộc Nhai đột ngột hỏi, nam nhân nhất thời nghẹn lời, Mộc Nhai là không chỉ tên nói họ hướng đến y. Hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi…
Giống như là y đang ngạc nhiên vậy.
Lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn lại cảm thấy có chỗ nào đó vốn không đúng. Ly Hận Thiên nhướng mày, bắt đầu suy nghĩ kĩ lại lời mà Mộc Nhai vừa mới nói. Nhưng Mộc Nhai nào cho y có cơ hội chậm rãi nghĩ, ôm lấy bả vai của y liền kéo  thân thể y vùi vào trong lòng hắn, tiếp theo ở trước mặt mọi người, ở trên mặt của nam nhân, ‘xoạch’ một cái phát ra một cái hôn thật lớn…
– Ngươi, chính là tức phụ nhi của ta. Không thừa nhận cũng đều như vậy cả thôi. Hôm nay không uống rượu. Buổi tối trở về ngoan ngoãn ở cùng ngươi vậy.
Mộc Nhai hôn mau, nói cũng mau. Ly Hận Thiên hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại. Mặt của y đã dán ở trên vai của Mộc Nhai. Có lẽ, nguyên nhân là do ăn lẩu quá nhiều đi, lớp vải vừa bị mồ hôi thấm ướt lại phá lệ mát mẻ, khiến cho gương mặt khô nóng của y, giảm bớt không ít.
– Ai u. Mộc Nhai, ta đây xem như đã nhìn ra. Hôm nay, vốn là ngươi phải mời khách rồi. Nhưng  lại không phải là để chúc mừng ngươi đánh thắng trận. Càng không ngờ, thì ra lại như thế, muốn khoe khoang tức phụ nhi của ngươi nên mới lôi bọn ta đến đây. Ngươi khiến một đám cô gia quả nhân như bọn ta đây làm sao kham nổi đây a.
Giọng nói lười biếng từ bên bàn đối diện vang lên.
Dưới nồi lẩu đồng đều bị lửa nóng bừng bừng đốt lên, nước canh bên trong sôi trào, từng làn khói nóng hầm hập bốc lên nghi ngút. Xuyên qua tầng khói mỏng tản mác lượn lờ kia, Ly Hận Thiên nhìn thấy thanh niên ngồi biếng nhác ở bàn đối diện, trong tay của người nọ còn cầm một tẩu thuốc, chính là đang nhắm mắt vừa nuốt vân phun khói, hai loại khói trắng hòa lẫn ở cùng một chỗ, cư nhiên có loại cảm giác trôi nổi bay bổng, giữa hai người họ cách một mặt bàn, lại thấy không rõ được bộ dáng người nọ.
Thấy không rõ, lại cảm thấy nhìn người nọ rất đẹp mắt…
– Khi nào thì, ta đã từng nói qua là vì chúc mừng cái loại chuyện nhàm chán này hử.
Mộc Nhai từ chối cho ý kiến. Hắn vốn cũng chưa từng nói là vì loại chuyện này mà muốn mời bọn hắn đến nơi đây. Đối phương vừa nói ra lời này, lực chú ý của nam nhân đã bị hấp dẫn đi. Tuy rằng trước mắt chỉ là một đám khói trắng che mờ, nhưng Ly Hận Thiên liền nhìn tên nọ đến mức quên gây khó dễ. Mộc Nhai lại rất không thích, y nhìn chằm chằm ngắm kẻ khác a…
Khi cúi đầu nói chuyện, giúp nam nhân gắp chút thịt bỏ vào cái lẩu, hắn để nam nhân ăn thịt, không cần nhìn loạn nữa.
Tuy rằng chưa nói, thái độ cũng rất rõ ràng. Hành vi này lại gây nên một trận cười nhạo từ mấy người ngồi cùng bàn…
Khi buông đôi đũa xuống, Mộc Nhai lại tự mình pha một tách trà, chung rượu lúc nãy, liền đã bị hắn vắng vẻ một bên,
– Không phải là từng nói, đến khi tìm được người ưng ý, liền mang đến đây cho đám các ngươi nhìn một cái hay sao. Đây chính là ước định xoay vòng của ngày trước hay sao. Trái lại là mấy tên các ngươi đây, đến lúc đó không cần quên mất đi. Nhưng mà, bây giờ, ta thì đã mang đến rồi đây.
Lời này của Mộc Nhai nói ra vô cùng tự nhiên, nhưng lại chỉ chuyên chú gắp lên từng miếng thịt đã chín từ trong cái lẩu nhỏ ra chén cho nam nhân, cũng không phát hiện ra mấy người ngồi ở cùng bàn, đều đang lộ ra biểu tình kinh ngạc, còn có tầm mắt của bọn hắn đều nhìn chằm chằm ở trên người của hắn, ngắm nghía đến thật kĩ…
Bọn họ giống như là đang xem quái vật vậy.
– Ngươi, ngươi, đây là….
Thanh niên mày rậm mắt to ngồi ở bên cạnh Mộc Nhai, vừa nghe thấy lời này, kẻ vừa rồi vẫn còn đùa giỡn lưu loát đến vậy, hiện tại trực tiếp liền liên tục lắp bắp. Kẻ nọ không thể tin được nhìn về nam nhân này, hoàn toàn không biết phải nói gì tiếp theo, hay là nên nói ra sao nữa…
Ngày trước, Mộc Nhai rõ ràng xem nam nhân này đồ chơi, làm sao lại sẽ….
Hơn nữa nam nhân này, không phải là cha của Mộc Nhai sao…
Thân phận của Ly Hận Thiên, ai trong bọn hắn cũng đều biết.
Phất tay làm ra động tác xua xua đi, Mộc Nhai tựa hồ nhy không muốn giải thích quá nhiều, cũng không nhắc lại chuyện không có ý nghĩa này. Hắn buông ra một câu chặn lại mọi câu hỏi của bọn hắn muốn hỏi,
– Tóm lại ta đã quyết định tiếp nhận mỗi một y mà thôi. Hôm nay, là ta dẫn y đến đây muốn cho các ngươi nhìn mặt thôi. Về sau, đừng nói có sắc lại không nhớ đến huynh đệ. Vậy đi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, uống rượu đi.
Nói đến đoạn này, Ly Hận Thiên còn nghe không hiểu, chính là tên ngốc rồi đi.
Y cúi đầu, trên đầu đôi đũa còn đang kẹp lầy miếng thịt dê nóng toả ra mùi thơm nức mũi. Nhưng Ly Hận Thiên cũng chưa có bỏ vào trong miệng, mà là nhìn chén tương chấm ở trên bàn, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại…
Hai mắt nhìn đăm đăm.
Mộc Nhai dẫn y tới chỗ này, không phải chỉ đơn thuần là ăn cơm, mà là muốn giới thiệu y cho bằng hữu của hắn biết…
Là đám bằng hữu tốt nhất của hắn.
Còn có lời nói kia, gọi là ước định giữa bọn hắn…
Ý nghĩa này, Ly Hận Thiên hiểu rất rõ ràng.
Mộc Nhai không có nói thẳng, mà là thông qua phương thức này, để biểu đạt tình cảm của hắn đối với Ly Hận Thiên, nam nhân hiểu được, nhưng mà…
– Gia, lên đồ ăn ạ.
Giọng của tiểu nhị từ ngoài cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nam nhân, sau khi được Mộc Nhai cho phép, liền hai tay bưng dĩa lớn đến. Một bàn đồ ăn này, bọn họ căn bản còn ăn không xong, làm sao lại thêm đồ ăn lên đây nữa a…
Nam nhân hồ nghi nhìn lại, đã thấy một một dĩa đầy cua được đặt tới chính giữa bàn, càng cua đều được xếp gọn cuộn tròn ở cùng một chỗ, mai cua đỏ tươi thoạt nhìn liền khiến người nhìn nổi lên cơn thèm ăn.
Tuy mùa này, không phải là mùa ăn cua, nhưng lấy năng lực của Mộc Nhai, để có được một ít cua tươi này, căn bản không phải là vấn đề. Nhưng chỉ sợ là mùa không đúng, sợ là đám cua này đều vừa gầy lại rỗng thịt.
Sẽ ăn không quá ngon.
Cho tiểu nhị lui, cũng không để ý đến những kẻ khác, Mộc Nhai gắp một con cua ném trên dĩa nhỏ của nam nhân,
– Bây giờ chỉ được ăn nhiều nhất là hai con thôi. Ở trong phủ vẫn còn thứ này, đợi ngươi dưỡng thương lành lặn hẳn rồi, lại muốn ăn lúc nào thì lại ăn được ngay thôi.
Giống như là Mộc Nhai không thể uống rượu vậy, thân thể của nam nhân cũng không phải đang ở trạng thái tốt nhất, ăn quá nhiều hải sản đối với thương thế của y cũng không tốt, nhưng ăn một ít, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Ly Hận Thiên đối với hải sản là tình hữu độc chung. Nhưng vì hiểu rõ tình trạng của thân thể của bản thân mình, gật đầu thì liền vươn tay lấy công cụ tách cua, nhưng Mộc Nhai lại bắt được tay y,
– Lấy tay ăn.
Hắn chưa từng quên, Ly Hận Thiên đã có nói qua, ăn cua, thì phải lấy tay ăn, mới có thể nếm được nguyên tư nguyên vị, cũng sẽ ăn ngon hơn…
Nhớ tới lần trước vào ngày sinh thần của Hà Bá ăn vào đám đồ ăn hải sản đến no căng bụng, còn có lời tuyên ngôn lí luận mạnh mẽ của bản thân y. Hai gò má của nam nhân khó tránh khỏi ửng đỏ lên. Khi đó, chỉ có hai người y và Mộc Nhai, lấy tay hay không dùng tay cũng không sao cả. Nhưng bây giờ là ở trước mặt đám bằng hữu của hắn ở đây, y làm sao lại có mặt dày, mà lấy tay bóc cua ra ăn a.
Y vẫn không nghe theo Mộc Nhai.
Mộc Nhai thấy y cố ý đi lấy công cụ, liền trước y một bước, trực tiếp đoạt lấy công cụ, mở cửa sổ liền ném xuống dưới lầu. Nhiệt độ trong phòng này, vốn ấm không khác gì ngày hè cả. Mộc Nhai nhất thời mở cửa sổ ra, gió lạnh liền lùa đến thổi mạnh vào, tiếng chửi “má nó” nhất thời nổi lên khắp bốn phía, có kẻ ở trong phòng trực tiếp chà xát cánh tay đang nổi lên tầng tầng da gà. Mộc Nhai cũng không để ý đến, nở nụ cười châm chọc, chê bai bọn hắn đã bị yếu ớt đi rồi, chỉ mới có loại nhiệt độ này đã đều hoàn toàn chịu không nổi rồi…
Thật vô dụng.
Giương thương múa kiếm, lại lần nữa vang lên ầm ĩ tranh luận.
Sự tồn tại của Ly Hận Thiên cũng lại một lần nữa bị quên đi.
Thấy không có ai chú ý đến y, Ly Hận Thiên liền bắt đầu gỡ cua, mai cua nhất thời bị mở bung ra, y liền kinh hỉ phát hiện ra, thịt cua bên trong lại vừa nhiều lại ngọt, gạch cua màu vàng kim thoạt nhìn liền khiến người nhìn nổi lên cơn thèm ăn vô cùng. Cái này rõ ràng chỉ có loại cua đúng mùa mới có bộ dáng này…
Ly Hận Thiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộc Nhai một cái, người sau chỉ chăm chú theo chân của  huynh đệ bọn hắn mà hừng hực ý chí đấu khẩu không ngớt, cũng không có chú ý tới y.
Mộc Nhai biết Ly Hận Thiên thích ăn thứ này, từ sau khi trở về từ lễ hội vào ngày sinh thần của Hà Bá, hắn đã lệnh cho người chuẩn bị rất nhiều cua, vốn muốn cho nam nhân một cái kinh hỉ, nhưng mà…
Ly Hận Thiên đã rời đi.
Cho nên mấy con cua này, vẫn luôn bị đông lạnh ở trong hầm băng của Ly phủ, vẫn luôn duy trì ở trạng thái tươi mới nhất…
Tùy thời đều chờ y trở về để ăn.
Ly Hận Thiên cũng đoán ra được.
Đây là sự quan tâm của Mộc Nhai…
Không thích biểu hiện ra ngoài, cũng không cần phải quang minh chính đại. Khi y chọc hắn giận, Mộc Nhai cũng sẽ mắng chửi người. Nhưng khi hắn đối xử tốt với y, Mộc Nhai cũng chưa bao giờ nói, cũng không hề biểu hiện ra ngoài…
– Cua này, Mộc Nhai, ngươi muốn ăn một chút không?
Đưa tới một miếng thịt cua đầy đặn đến trước miệng, Ly Hận Thiên lặng lẽ đẩy đẩy Mộc Nhai, người sau nhất thời cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn thịt cua ở trong tay của y, không nói hai lời, liền một ngụm ăn hết phần lớn thịt cua, tiếp theo quay đầu lại tiếp tục cùng nói chuyện phiếm với những người khác.
Nhìn giữa hai ngón tay không còn dư lại bao nhiêu thịt cua nữa, Ly Hận Thiên cũng không sinh khí, bắt đầu tiếp tục bóc cua. Lần này cũng không hỏi, trực tiếp sẽ đưa đến bên miệng của Mộc Nhai, Mộc Nhai liền vừa nói chuyện, vừa ăn thịt cua của y.
Ly Hận Thiên cũng không có phát hiện ra, động tác của y bây giờ, không khác gì, với lời vừa này mà Mộc Nhai kêu ra ‘Tức phụ nhi’, giống nhau đến mức nào đi…
Đương nhiên, đám người  ngồi cùng bàn trừng mắt thẳng tắp nhìn nha…
Nhìn bộ dáng ân ân ái ái của hai người họ, mọi người khó tránh khỏi tâm ngứa ngáy, thì ra tìm một người sống cùng mình, cũng không phải là một loại trói buộc, cũng là chuyện rất khoái nhạc đi…
Mấy tên có mặt ở đây, đều là một đám thiếu gia lãng tử phong lưu trải đầy tình trường, bất kham, bị hai người họ làm cho ảnh hưởng, bắt đầu dao động rồi đi….
Cơm no rượu say, Mộc Nhai cũng không đi hồ nháo cùng bọn họ nữa. Thứ nhất là vì, thương tích ở trên người. Thứ hai, chính là nam nhân này đang ở bên người.
Không phải sợ bị y phát hiện cái gì, mà là nhiệt độ vào trời tối sẽ giảm xuống không ít. Mộc Nhai lo lắng nam nhân sẽ nhiễm phải phong hàn. Dù sao thể chất hiện tại của y vốn không phải quá tốt.
Huống chi, có nam nhân này rồi, Mộc Nhai cũng sẽ không đi hồ nháo nữa.
Hơn nữa, hắn vẫn còn lời chưa nói xong.
Chỉ muốn nói riêng với nam nhân này mà thôi.
Cùng bằng hữu cáo từ, hai người liền giống nhu khi đến vậy, đi bộ quay trở về Ly phủ. Lúc này, trời đã sắp biến đen, lưu loát hạ xuống một ngày tuyết cũng chưa có dừng lại. Trời tối, nhiệt độ không khí chậm chạp xuống thấp hơn không ít. Mộc Nhai liền nắm lấy tay của nam nhân, thay y sưởi ấm…
Bàn tay của Mộc Nhai, ấm áp dào dạt.
Ly Hận Thiên đi theo Mộc Nhai, chỉ lo nói chuyện phiếm, y cũng không phát hiện ra, phương hướng mà hai người họ đi tới vốn không phải là quay về Ly phủ. Thẳng đến khi, y nhìn thấy  chiếc cầu đá quen thuộc, mới phát hiện ra hai người họ không biết từ khi nào thì, đã đi tới trên sông Trăm Tử….
Đã trễ thế này roi, lại là thời tiết đang rơi xuống trận đại tuyết, trên bờ sông căn bản đều không có ai cả, Mộc Nhai liền kéo tay nam nhân, đi thẳng tới chính giữa cây cầu đá trung gian, là chỗ hai người họ ngồi lần trước…
– Tới nơi này để làm cái gì?
Hai bên bờ sông đều đã kết băng, nhưng dòng nước ở giữa sông vẫn ương ngạnh lại thong thả chảy xuôi xuống, hơi nước bay lên quyện vào cùng không khí khiến cho nhiệt độ giảm đi rất nhiều, ở giữa đại tuyết,  dòng nước này, đúng là bay ra từng đợt từng đợt khói trắng, rất có cảm giác hiện ra vài phần cảnh tiên mờ ảo trôi nổi. Nam nhân nhất thời cúi đầu, vừa vặn đối diện tầm mắt với chỗ không có kết băng, hùng vĩ, lại cũng kinh sợ…
Mùa đông ngắm sông, y vẫn là lần đầu tiên được thể nghiệm, y ở một bên vẫn đang nhìn xuống phía dưới, vừa ở một bên hỏi Mộc Nhai.
– Là muốn bỏ ngươi ở lại đây.
Âm lượng của Mộc Nhai rất nhỏ, nam nhân chỉ là nghe được đại khái, Mộc Nhai nói muốn bỏ y lại đây, không cần hỏi y cũng biết tự mình đã nghe lầm. Ngay khi nam nhân quay đầu, chuẩn bị hỏi lại một lần nữa, Mộc Nhai đột ngột chặn ngang eo, ôm lấy y …
Trong chớp mắt tiếp theo, hai chân thoắt một cái bay lên không …
Y nghĩ, Mộc Nhai lại thật sự muốn ném y lên trên mặt sông.
Nhưng hắn vốn không có buông tay, chỉ là để nam nhân ngồi ở trong tư thế nguy hiểm, mông đặt trên bề mặt thành cầu, hai chân rời xuống ngoài mép cầu đá….
Tâm của Ly Hận Thiên co lại, nói ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, mà tay Mộc Nhai bỗng bị mềm nhũn không giữ y lại được thì hậu quả không cần nói cũng biết đi. Đây là giữa gió trời lạnh tanh, cũng lại giữa sông Trăm Tử, y vừa ngã xuống, khẳng định chính là chìm vào trong mặt sông không thể thấy được bóng dáng…
Sẽ chết người thật đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.