Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 238: Đừng uống rượu




Mộc Nhai không có lừa y, quả nhiên vừa đến cửa của phòng riêng, Mộc Nhai liền cứng rắn bỏ lại một câu,
– Không cần các ngươi hầu hạ, trở về hết đi.
Ly Hận Thiên không biết rõ thân phận của mấy kẻ này, nhưng thông qua cách ăn mặc cầu đám người này cũng có thể biết, đối phương không giàu cũng sang. Mộc Nhai lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bọn họ. Ly Hận Thiên lẳng lặng liếc mắt nhìn lướt qua một cái, biểu tình trên mặt của mấy kẻ này hiện lên giống như y đoán vậy, khó coi giống như ăn phân vậy.
– Làm sao? Có ý kiến gì sao?
Thấy đám người này chậm chạp vẫn chưa có rời đi, Mộc Nhai giận dữ. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, tuy là cặp con ngươi đang nhìn về phía bả vai của chính hắn, cũng khiến cho mọi người cảm nhận được hàn ý.
Mộc Nhai nổi giận lên, không phải là việc nói đùa.
Không có kẻ nào còn dám nhiều lời nữa, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể cười trừ, đối với Mộc Nhai cúi đầu khom lưng mà cáo từ. Ly Hận Thiên nghe thấy, một kẻ cầm đầu ở trong đó nói,
– Võ Uy sử mời chậm rãi mà dùng. Hôm nay, bàn tiệc này đều sẽ được tính cho hạ quan đây, không cần khách khí, ngài cứ tùy tiện hưởng dụng.
Hắn vừa nói xong, vẫn còn không được Mộc Nhai thưởng thức, ngược lại nghe thấy hắn âm dương quái khí hừ lạnh,
– Sao đây, Dương đại nhân cảm thấy, Mộc Nhai ăn uống một chút rượu này, vốn không trả nổi bàn này hay sao?
Người sau liền đổ mồ hôi lạnh xoát liền rơi xuống. Mộc Nhai cũng không có để ý tới nữa, kéo Ly Hận Thiên liền vào cửa phòng riêng. Đám người này, là quan viên Nam Triều, vẫn luôn ở trạng thái trung lập, vừa không ủng hộ theo  Ly Lạc, cũng không nghe theo an bài của Mộc Nhai.
Ngày trước, Ly Lạc bị Thiết Lặc hãm hại, dính vào vụ án ám sát Ngự Vương, mấy tên này đã luôn luôn nói tốt giúp Ly Lạc. Bởi vì bọn họ biết rõ Hoàng Thượng sẽ không thật sự trừng phạt Ly Lạc gì cả. Khi đó, thế lực ở trong triều đều đã được phân chia rõ rệt, bọn họ vốn là tính đợi Ly Lạc thoát ra, liền gia nhập vào với hắn.
Nhưng mà, lại sau đó không lâu, xuất hiện sự kiện yêu quỷ xâm nhập vào.
Ý định gia nhập với Ly Lạc, liền bị đình chỉ, trái lại muốn quay đầu định hướng về Mộc Nhai.
Hiện tại là Mộc Nhai đệ nhất quyền thần ở Nam Triều, đi theo hắn, liền đại biểu cho việc bảo đảm quan tước, còn có lợi ích vô hạn…
Cho nên đám người này bắt đầu nịnh bợ lấy lòng Mộc Nhai.
Liền tính không có việc này, Ly Lạc cũng sẽ không tiếp nhận mấy kẻ này, hắn sớm thấy rõ bản chất của đám người này, Ly Lạc sẽ không nuôi ong tay áo, Mộc Nhai cũng như thế.
Hắn cũng không ngu.
Hiện tại, tiểu Hoàng Thượng sợ sệt hắn, là vì địa vị và quyền hạn của hắn, hắn vốn công cao hơn chủ. Tiểu Hoàng Thượng sẽ không sớm thì muội,  cũng nghĩ cách loại bỏ mối tai hoạ ngầm này. Đến lúc đó, mấy kẻ này liền sẽ trở mặt, là kẻ đầu tiên phản bội chỉ trích, Mộc Nhai không nuôi thứ phản đồ.
Hắn cân nhắc, mau chóng đuổi mấy kẻ này ra khỏi Đế Đô cho xong. Hắn nhìn thấy thôi, liền phiền lòng.
Khó có được dịp cùng nam nhân đi ra ngoài dùng bữa, lại bị mấy cái tên này quấy rối thật mất hứng.
Bất quá, cửa phòng riêng vừa đẩy mở ra, sự khó chịu vừa bị mấy kẻ làm cho tâm phiền ý loạn Mộc Nhai. Tâm tình nhất thời sáng lạng vui vẻ trở lại, lập tức quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu …
– Võ Uy sử, động tác thật chậm nha. Nếu ngươi không đến, thì chỉ sợ bọn ta đã tàn tiệc, đi mẫu đơn các tìm nữ nhân vui vẻ rồi đi.
Mộc Nhai đi ở phía trước, Ly Hận Thiên còn chưa nhìn hoàn cảnh ở trong phòng riêng, thì trước tiên, nghe thấy một tiếng chế nhạo.
Y sửng sốt một chút, trong phòng riêng này, còn có người khác.
Nhớ đến, lời của Mộc Nhai vừa nói, còn có người khác. Lúc này, Ly Hận Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ. Hôm nay, Mộc Nhai không phải đặc biệt mời y đến ăn cơm, mà là có hẹn bằng hữu.
Y muốn rời khỏi đây, bằng hữu của Mộc Nhai, y cũng không quen biết. Y một mình ở nơi này sẽ có rất nhiều xấu hổ. Y muốn nói, đợi đến sau này lại cùng Mộc Nhai một mình tới đây nữa vậy, nhưng đã bị Mộc Nhai kéo vào trong phòng. Bất đắc dĩ, nam nhân chỉ có thể kiên trì ngồi xuống.
Trong phòng, ngoài trừ hai người họ, có bốn thanh niên có tuổi xấp xỉ với Mộc Nhai. Bọn hắn cười nói cùng Mộc Nhai, cũng không ai đặt lực chú ý trên người nam nhân, đối với sự xuất hiện của y, bọn hắn cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ như đối với Ly Hận Thiên, đã rất quen thuộc.
Mộc Nhai không giới thiệu. Ly Hận Thiên cũng sẽ không hỏi. Ở trong tay của mỗi người đều có cái nồi lẩu đồng, cái loại này rất nhỏ. Nước canh súp ở trong nồi đồng đã được nêm nếm gia vị vừa ăn vẫn đang sôi trào. Lan tỏa khắp phòng này, đều là mùi thơm của thịt dê. Bốn người này cũng không đợi Mộc Nhai. Bọn họ đến đây, vừa đợi cũng đã vừa dùng trước, bất quá cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Mộc Nhai liền đẩy cửa đi vào.
– Thích ăn cái gì, cứ tự nhiên mà gắp một chút đi,
Mộc Nhai theo thói quen,  sau khi dùng khăn mặt giúp nam nhân lau chùi xong cặp đũa sạch sẽ, mới đưa lại cho nam nhâ. Hắn cũng vừa nói xong lời này với nam nhân. Lại lập tức, đi trả đũa với người vừa châm chọc hắn lúc nãy, ngồi ở bên cạnh. Người sau bị hắn nói đến thẳng lắc đầu, giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, giữa tiếng cười vang của mọi người. Mộc Nhai lại quay qua nói với nam nhân,
– Ăn nhiều chút, ngươi sợ lạnh đến vậy, ăn cái này sẽ xua được cái lạnh.
Ngoại trừ mỗi người đều có cái lẩu nhỏ của mình, trên bàn còn có màu sắc rau xào, lấp đầy một bàn bát tiên to lớn. Mộc Nhai gắp cho nam nhân một chút thịt, liền lại tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy người cùng bàn.
Đề tài của bọn hắn, Ly Hận Thiên cũng không tham gia vào, y cũng không biết. Ly Hận Thiên liền cúi đầu tự ăn đồ ăn của mình, miệng cũng không nhàn rỗi, lỗ tai càng không nhàn rỗi. Thông qua đối thoại của bọn hắn, Ly Hận Thiên đại khái đoán ra được, trên bàn này, có người làm quan nước khác, cũng có người làm kinh thương, còn có một người làm người giang hồ, nhưng còn lại một người cuối cùng, Ly Hận Thiên làm sao cũng không có nghe ra được.
Mộc Nhai hỏi người nọ, việc làm ăn thế nào rồi, người nọ nói cũng không quá tệ. Bọn hắn cũng chỉ nói là việc làm ăn, cũng chưa nói đến là làm ăn cái gì. Nhưng mà Ly Hận Thiên mơ hồ nghe thấy được hai chữ cướp bóc. Y cảm thấy bản thân y có thể nghe lầm. Cái thứ hai, chính là, việc làm ăn của người nọ, vốn không phải chuyện làm ăn gì đứng đắn cả.
– Võ Uy sử, dạo gần đây nhất phong cảnh trước mắt ngươi đều là xuân phong đắc ý, ở trước mặt hoàng thượng thì ngươi chính là đại hồng nhân rồi nha. Ngươi xem một lũ vỗ mông ngựa, cũng đã đều đuổi tới tửu lâu này luôn rồi.
Trong giọng nói châm chọc, đĩnh đạc biểu lộ ra lời khen, chỉ cần không ngốc, đều nghe ra, người nọ là đang cười nhạo Mộc Nhai.
Mộc Nhai cũng không sinh khí, ngạo mạn nhếch môi lạnh lùng ‘hừ’ một cái. Phản ứng của hắn khiến cho tất cả mọi người đều đoán ra được ý nghĩ của hắn. Chỉ sợ là mấy tên gia hoả không sợ chết này, đừng nói muốn kéo dài mạng để sống thêm lâu một chút, lưu lại cái mạng nhỏ lưu lại đây cũng không tệ đi. Lúc này lại có một người nâng chén hướng về phía Mộc Nhai, lắc đầu cười nói,
– Võ Uy sử, quả nhiên là tàn nhẫn, đến, tiểu đệ kính Võ Uy sử một chung nào.
– Rượu, có thể uống, nhưng là lại kêu ra cái danh hiệu ghê tởm này nữa, ta sẽ khiến cho ngươi uống hết cả nồi nước nóng này vào bụng đi.
Mộc Nhai cũng bưng chung rượu lên, nhưng trước khi uống vào, mở miệng hung hăng cảnh cáo.
Như là sợ hãi Mộc Nhai thật sự sẽ làm như vậy, lúc này, người nọ  vuốt vuốt cổ, lộ ra một bộ dạng biểu tình hoảng sợ cam chịu dạy dỗ, nhưng miệng lại không phục nhuyễn, than thở,
– Võ Uy sử nói ra lời này, ngươi đều đã trở thành hồng nhân. Nếu mấy tên huynh đệ ở đây không nịnh bợ ngươi. Đừng nói là ngồi cùng bàn để uống rượu, chỉ sợ,  ngay cả mặt cũng đều không thể nhìn thấy được. Nhìn một cái xem, với cái tính tình này của ngươi, khiến cho tiểu đệ đây thật sự là sợ, vô cùng sợ hãi a. Võ Uy sử, ngươi làm sao lại lập tức trở mặt sẽ không quen biết đi?
Người nọ vừa nói xong còn giương đầu lên, biểu diễn dáng vẻ của Mộc Nhai về sau sẽ đưa ánh mắt nhìn lên tận trời, lại không cố tiếp tục duy trì nữa.
Người nọ tự vì hành động buồn cười của mình mà tự đắc ý cười vang, Mộc Nhai cũng cười mắng một câu “thô tục”, định uống xuống chung rượu trên tay…
Nam nhân ăn đến một đầu đều là mồ hôi, thấy Mộc Nhai nâng chung rượu, để sát đến bên miệng, cũng miệng vẫn đang nhấm nuốt thịt dê chưa kịp nuốt xong, trực tiếp liền kéo cánh tay của Mộc Nhai một phen,
– Khâm Mặc không phải đã dặn, trong vòng một năm, ngươi không được uống rượu sao hả.
Mộc Nhai chính là đang hưng trí, lại bị nam nhân nhất thời kéo lại, động tác nhất thời liền dừng lại. Tầm mắt của những người khác, cũng đều nhìn về bên này, Ly Hận Thiên cũng bất chấp tầm nhìn của bọn họ, chỉ là nhìn chằm chằm bàn tay của Mộc Nhai đang bưng chung rượu. Y đang ngồi ở mép bên trái của Mộc Nhai, y không có cách nào chặn tiếp nữa.
– Uống ít một chút, không có gì đáng ngại.
Mộc Nhai ngoài ý muốn lại không có phát giận, mà là nhỏ giọng hòa khí thương lượng với nam nhân này. Điều này khiến cho mấy người ngồi cùng bàn vượt ra ngoài dự kiến…
Bọn họ biết Ly Hận Thiên. Lúc bọn họ đi Ly phủ, có gặp qua vài lần kẻ này. Có đôi khi, cũng là Mộc Nhai cố ý đuổi hắn đi ra ngoài. Nhưng mà khi đó, Mộc Nhai kêu đến, hét đi, xem nam nhân này như đồ chơi mà thôi. Nay,  từ khi nào thì, hắn lại có ý nghĩ bận tâm đến nam nhân này như vậy đi…
Hắn luôn cố ý nhục nhã kẻ này ở trước mặt bọn họ rất nhiều.
Kẻ này ngày trước cũng giống như tiểu miêu vậy, không dám làm ra một chút phản kháng nào. Từ khi nào thì y dám nói chuyện với Mộc Nhai như vậy rồi nha…
Nghĩ vậy nha, bọn họ mới giật mình nhớ tới, vừa rồi khi bước vào cửa, hình như là Mộc Nhai đang nắm tay của y, còn giúp y cởi áo, tháo mũ xuống, lau sạch đôi đũa…
Đây, đúng là mặt trời mọc từ hướng tây rồi đi, hay là mặt trời không bao giờ mọc nữa đi…
Nhưng, hôm nay lại thấy được một tin chấn động lớn rồi, còn khiến người ta kinh ngạc hơn so với việc tinh tượng dị biến đi.
– Không được. Một ngụm cũng đều không được, không cho hồ nháo.
Thái độ của Ly Hận Thiên thực kiên quyết. Thân thể Mộc Nhai bị kính nhiễm kiếm của Thiên Tà đâm xuyên qua. Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cũng không có gì, nhưng mà ở trong thân thể lại không thể nhanh chóng hoàn toàn khang phục được. Khâm Mặc đã nói, tình trạng này của Mộc Nhai, chậm thì một năm, lâu thì vài năm, thậm chí có thể phải qua mười mấy năm mới khỏi hẳn. Về phần có thể để lại cái tật xấu gì hay không, liền phải xem xét tình trạng thân thể của Mộc Nhai đã, luôn cần phải điều dưỡng.
Cho nên nam nhân không thể cho hắn uống rượu được.
Không thể để hắn hồ nháo nữa.
Mộc Nhai nhìn chung rượu trong tay, lại nhìn nhìn ánh mắt kiên định của nam nhân. Hắn ‘sách’ lên hai tiếng, dùng khăn lụa giúp nam nhân lau đi tầng mồ hôi trên đầu của y, có thể thấy được y vừa rồi ăn đến say mê, vừa nghe thấy hắn định uống rượu, liền ngẩng đầu lên, khi nam nhân cau mày nói chuyện, miệng còn còn chưa kịp ăn xong. Biểu hiện này thật chọc người thích, chỉ còn có càng thêm chọc người thích hơn mà thôi.
Đến mồ hôi đọng trên chóp mũi, hắn cũng đều giúp y lau đi, Mộc Nhai lộ ra nụ cười tà ác,
– Cả đời này, ta sống không thể thiếu nổi mỹ nhân rượu ngon, tách ra liền chịu không nổi. Nhưng bây giờ, ngươi lại không để cho ta chạm vào rượu. Kia, là ngươi muốn dùng phương thức khác bồi thường lại cho ta sao?
Lời này Mộc Nhai hỏi ra, thực không đứng đắn.
Ly Hận Thiên nghe thấy tiếng cười ái muội phát ra trên bàn.
Lúc này y liền liếc trắng mắt Mộc Nhai một cái, vừa quay đầu lại tiếp tục ăn cái lẩu của mình, y cũng mặc kệ vậy.
– Vậy ngươi uống đi. Tốt nhất là, hôm nay liền uống chết ở chỗ này. Về sau, không chỉ rượu ngon cùng mỹ nhân, đều sẽ tránh được ma trảo của ngươi, càng bớt đi một kẻ gây tai hoạ như ngươi, cũng lại là vì dân trừ hại thôi.
Ui, phát giận rồi nha…
Ngày trước vì sao lại không phát hiện ra, người này, lại có cá tính cay độc đến vậy nha…
Thật thú vị, so với bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của kẻ này, thì y bây giờ thú vị hơn rất nhiều lần…
Mộc Nhai nghe nói như thế, cũng là trừng to mắt. Bất quá bên trong lòng lại không có một tia lửa giận nào cả, trái lại là nở ra nụ cười, hắn chỉ là giả bộ phát hỏa mà thôi…
– Ta sẽ không gây tai họa cho người khác, ta liền chi đi theo gây tai họa cho ngươi mà thôi. Gây tai họa cho chết ngươi luôn. Gây tai họa cho ngươi đến mùa xuân cũng không thể xuống giường tháp được nữa,
Mộc Nhai vừa nói xong, liền nâng chung rượu lên nhất thời đặt mạnh lên trên bàn, động tác tiêu sái buông bỏ quyết định của mình,
– Nghe theo tức phụ nhi. Hôm nay không uống rượu, chỉ ăn đồ ăn. Giữ lại tinh lực để đến đêm muộn, để gây tai họa thật tốt cho tức phụ nhi vậy.
Lời nói càng thêm hạ lưu mà thốt ra…..
Hơn nữa….
Nam nhân trừng mắt nhìn hắn, ai thèm là tức phụ nhi của hắn chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.