Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 172: Đi hẹn hò




Sau khi vào Mạt Nhai cư, đây là lần đầu tiên bị mất ngủ.
Lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, hôm nay đã tiến hành luyện tập thực chiến thật sự rồi. Y đã mệt chết đi được. Nhưng mà tinh thần lại vẫn đang ở trạng thái cực độ hưng phấn, không phải bởi vì tu luyện lại tiến bộ rất nhanh, rồi y đã có thể vận dụng những kiến thức đã học được áp dụng vào trong thực tiễn.
Mà là, bởi vì lời của Mộc Nha nói…
Cần phải đi ra ngoài đi một chút, chỉ có hai người…
Ly Hận Thiên không muốn hiểu sai, nhưng mà nhìn thấy nụ cười kia của Mộc Nhai, nhất thời nhớ lại lời hắn đã nói, ở trong đầu y liền lập tức bật lên hai chữ……
Hẹn hò.
Y tưởng tượng thành, việc này chỉ là hai người họ tùy tiện đi ra ngoài dạo một chút, tựa giống như đu tản bộ thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng mà Mộc Nhai lại là ám chỉ…
Phi thường khiến y nghĩ hướng đến phương diện nọ…
Hắn khiến y chờ mong, khoảnh khắc ở cùng với hắn, chỉ có hai người ở cùng một chỗ.
Việc này tuyệt đối là cố ý khích tướng!
Đến cuối cùng, Ly Hận Thiên cũng không biết y là làm sao để ngủ mất, dù sao thì sang ngày hôm sau, Mộc Nhai lôi y ra khỏi ổ chăn.
Y còn chưa kịp thức. Mộc Nhai đã tới rồi. Tên kia cười đến vô tâm vô phế, còn hỏi y vì sao lại dậy trễ như vậy. Hắn đã ở đây đợi một lúc rất lâu rồi. Ly Hận Thiên lười mở miệng nói chuyện với hắn. Nếu không phải vì hiếu kì, thì y thật sự sẽ không muốn cùng hắn đi ra ngoài chút nào.
Nhìn xem hắn làm sao mà có thể đắc ý đến như vậy.
Mặc một thân quần áo thường ngày, hai người liền ra phủ. Hôm nay y không mang theo Vũ Quả, đến Thất cũng sẽ không đi theo, chỉ có y và Mộc Nhai hai người.
Bữa ăn sáng nay, cũng là đi ra bên ngoài ăn.
Kỳ thật, trái lại là Ly Hận Thiên vô cùng chờ mong xem hôm nay sẽ trải qua những gì. Tuy rằng đã vài lần đi ra ngoài loanh quanh, nhưng đều không có thật sự mang  ý nghĩa là đi dạo chơi thăm thú, ngoại trừ gấp gáp bỏ chạy vẫn luôn chính là bỏ chạy đi. Đừng nói là đi chơi, ngay cả phong cảnh cũng chưa từng ngắm kĩ để ý đến nữa là. Y rất muốn tìm hiểu một chút, mọi cổ nhân đều là làm sao để tiêu khiển. Nơi này vừa không có ktv, cũng không có câu lạc bộ golf, mọi người đều sẽ giải trí bằng cái gì…
Khẳng định sẽ không phải chỉ là ngồi uống rượu, nghe một chút tiểu khúc xướng, vui đùa ở trong kỹ viện.
Liền tính là, Mộc Nhai cũng không có thể dắt y đi, nói vậy nhớ lại lần trước ở chỗ của Khâm Mặc, khiến cho bọn hắn đều để lại ấn tượng đến ‘khắc sâu’.
Giờ mẹo vừa qua, Mộc Nhai đã sớm chuẩn bị xong liền nhanh chóng dắt y ra khỏi cửa Ly phủ. Nhưng mà hôm nay, lại chưa có hoàn toàn sáng lên, bầu trời màu lam, mang theo không khí nh nhàng khoan khoái chỉ đặc biệt có vào lúc sáng sớm. Ánh trăng vẫn còn mờ nhạt được treo ở một bên trên bầu trời, vẫn còn chưa có hoàn toàn biến mất. Ánh sáng thái dương cũng không phải rõ ràng lắm, thấp thoáng, nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy được. Hôm nay là một thời tiết quang đãng trên bầu trời vốn không mây, trên không chỉ có mênh mông bát ngát trải dài một màu lam, không có đến một đám mây mỏng nhạt nào cả, khiến cho tâm tình người ngắm nhìn cũng đều theo khung cảnh này mà sung sướng không ít.
Ly Hận Thiên cho rằng, Mộc Nhai sẽ dắt y đi đến tửu lâu xa hoa để ăn sáng lót dạ một chút gì đó. Nhưng tên Mộc Nhai kia cư nhiên dắt theo y chạy vào chợ, trực tiếp mua hai cái bánh bao thịt. Một đầu của Ly Hận Thiên liền chảy dài xuống đầy vạch hắc tuyến. Y không có lập tức nhận lấy, trái lại là Mộc Nhai cứng rắn đưa cho y, tiếp theo liền cười ha hả cắn chiếc bánh bao của hắn…
Ly Hận Thiên chưa bao giờ biết, Mộc Nhai còn có lúc hiện ra một bộ dạng ‘thân dân’ đến vậy…
Y vẫn nghĩ rằng, tầm mắt của hắn đều gắn ở trên đỉnh đầu, hắn thật sự kiêu ngạo. Cái gì quý hiếm mới ăn cái đó, cái gì ăn ngon thì mới ăn cái đó. Cái gì càng phô trương thì càng muốn làm đến cái đó. Nhưng mà, hắn cư nhiên liền mua hai cái bánh bao, đứng ở ngay bên đường ăn thì không nói đi, hắn thật sự chỉ liền mua có đúng hai cái….
Mỗi người một cái.
Chỉ là mua bánh bao thôi, cũng không cần nhỏ mọn đến như vậy a.
Nhìn cái bánh bao trong tay mình, nam nhân liền rối rắm.
Ngoài ý muốn là ngoài ý muốn. Nhưng không kinh ngạc đến mức   y giống như ả đàn bà cay độc mà chửi rủa Mộc Nhai. Nhớ lại, Ly Lạc cũng như thế, thực thích ăn màn thầu vốn không có gì tư vị gì. Sở thích này có thể có liên quan đến những chuyện mà bọn hắn đã từng trải qua, phải thường bị bắt buộc đi xa, hoặc là làm nhiệm vụ nguy hiểm, có lẽ khó có thể ăn được một bữa cơm đàng hoàng đến no, cho nên không có gì chỉ là có chút ngạc nhiên thôi…
Nhất thời vừa nghĩ như vậy, nam nhân đã muốn nở nụ cười, xem ra, mấy tên thiếu gia này, vẫn còn cũng chưa bị dưỡng đến thành có tật xấu kén ăn này nọ…
Cũng đúng đi, bằng không một đám này làm sao lại đều cao lớn đến như vậy, cường tráng đến như vậy.
Thể lực, lại tốt như vậy…
Mỗi một tên, đều giống như là siêu nhân vậy.
Ăn bánh bao ngon lành, có lẽ là do tâm tình tốt, cho nên vừa nảy  lên tên Ly Lạc còn chưa kịp nhớ đến chuyện không nên nhớ, thì y cũng không để ý đến nữa, thực tự nhiên liền cho qua.
Vấn đề bữa sáng đã được giải quyết. Ly Hận Thiên thật đúng là sẽ không biết là tiếp theo sau đó, hai người họ thì còn có thể đi đâu được nữa đây. Y vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ giống như không việc làm mà đi dạo loanh quanh vòng vo ở trên đường, cũng không nghĩ tới, Mộc Nhai đưa y đến bờ sông…
Đế Đô có trăm nhánh sông nhỏ, có thể so cùng với sông cái, trải dài, lại rộng lớn ung dung chảy, tuyệt đối là rộng lớn mà hùng vĩ. Trên mặt sông lớn được bắc qua bởi một chiếc cầu gỗ dài. Ly Hận Thiên không biết cổ nhân đã dùng cái phương thức gì để đặt được chiếc cầu này ở trên mặt sông to lớn này. Y chỉ biết là, ngồi ở trên chiếc cầu dài đó, cảm giác mà được nhìn thấy nước sông thong thả mà chảy qua ở dưới chân mình vô cùng không tệ.
Có chút mờ ảo choáng váng, nhưng cũng khiến cho người ngắm nhìn cảm giác được dong chảy của nước sông dũng mãnh cùng với sự trải rộng đến bao la hùng vĩ.
Hai người họ ngồi ở trên lan can của chiếc cầu, chân buông xuống bên ngoài cầu. Khi mới ngồi lên trên, nam nhân cảm thấy, nếu lúc này có kẻ ở phía sau đẩy bọn họ một cái thôi, thì đến thời gian  kêu cứu y còn chưa kịp la lên, thì bọn họ giống như Quách Tinh Tinh(*) vậy, sẽ được trải nghiệm thân thiết với cảm giác được một lần nhảy cầu.
Nhưng mà y tin rằng, ngoại trừ y có suy nghĩ tưởng tượng một chút ra, thì không có ai lại sẽ làm ra một chuyện nhàm chán đến vậy.
Đầu cầu có bán táo, lại mua thêm hai trái, tiếp theo hai tên đại nam nhân, vào một buổi sáng sớm liền cầm táo mà ở trên thành cầu cắn ăn. Cái bộ dạng này hẳn là muốn có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị. Bất quá ở trong thành Đế Đô này, không ai lại không biết đến đại danh đỉnh đỉnh của uy vũ sử, cho nên mặc dù là sự tồn tại của bọn họ thực ‘đặc biệt chỉ phất riêng một ngọn cờ’, cũng không ai dám  dừng chân vây xem, hoặc là bàn tán vài câu.
Thấy được cũng liền xem không thấy, cứ thong thả mà đi đi lại lại.
Mộc Nhai dắt Ly Hận Thiên tới nơi này, khẳng định không phải chỉ để ăn không khí. Nam nhân rất nhanh liền phát hiện ra dụng ý của Mộc Nhai. Y nhìn thấy bên bờ sông tụ tập rất nhiều người. Sớm như vậy, mấy vị đại gia này vây quanh ở bờ sông hẳn là không phải chuẩn bị tụ tập chém giết, bởi vì y không thấy được đao thương kiếm kích, trái lại là phát hiện ra một chiếc thuyền rất lớn.
Dùng từ to để hình dung vẫn còn chưa đủ, mà là một chiếc thuyền xa hoa đồ sộ.
Chiếc thuyền kia được bày trí vô cùng tinh mỹ, màu sắc ở quanh thân thuyền đều bừng sáng rực rỡ được điểm xuyến bởi những dãi đóa hoa xinh đẹp, còn có hồng trù tượng trưng cho sự vui vầy chúc tụng. Đầu thuyền được điêu khắc thành một đầu rồng ngẩng cao lên, giống như đang cất gầm lên ngân dài, đuôi thuyền được khắc thành đuôi rồng, trông rất sống động, phảng phất như là tùy thời đều sẽ vung vẫy lên thật vậy. Nếu cứ tiếp tục mà trang hoàng chiếc thuyền này lên, chỉ sợ qua một lúc đến lúc cuối cùng sẽ tạo nên một nơi rực rỡ xinh đẹp không khác gì một tòa cung điện vậy. Nhưng mà những đóa hoa được trang trí trên kia vẫn còn tươi mới, coa thể thấy được dụng tâm cùng sự cần cù cực khổ của những người trang trí…
Hẳn là bắt đầu trang trí từ đêm qua bắt đầu, còn có đám hoa tươi kia, còn chưa có hoàn toàn nở rộ. Nói vậy, sau khi bình minh vừa dâng lên, thì chiếc thuyền này sẽ càng thêm loá mắt cùng tráng lệ.
Tuy rằng không biết là đang làm cái gì, nhưng y nhìn ra được, chiếc thuyền này khẳng định là sử dụng vì hoàng thất. Người ở trong gia đình bình thường, ai lại dám dùng hình tượng của rồng mà trang trí lên trên đây, cho nên việc này, chắc chắn có liên quan đến triều đình.
Nhưng cụ thể là cái gì, Ly Hận Thiên không biết rõ lắm. Y quay lại hỏi Mộc Nhai, nhưng mà tên Mộc Nhai kia lại gặm táo, vẻ mặt thần bí để cho y ngắm thấy vui thì tốt rồi.
Hắn không chịu nói cho y biết.
Hỏi rồi vẫn không có được đáp án. Ly Hận Thiên chỉ có thể mang theo dấu chấm hỏi to đùng ôm trong mình, một lần nữa nhìn về phía bờ sông.
Kỳ thật, hôm nay là ngày hai mươi ba tháng tư, nghe đồn hôn nay là mừng sinh thần của bị Hà Bá có trăm con cháu.
Nghe nói vị Hà Bá này vốn là thiên tôn có trăm con cháu, là một vị thần tiên có sức mạnh cao nhất ở trong số những vị thần khác. Cho nên vào ngày sinh thần của Hà Bá, rất nhiều người đều sẽ đến đây dâng lên hạ lễ, tới đây để cầu có được con cái, cũng múc một chén nước sông về, muốn đem đồ tốt này mà uống vào để mong có may mắn. Đương nhiên, không chỉ có là người đi cầu tử, còn có những nam nữ chưa lập gia đình, cũng tới nơi này lặng lẽ mà tế bái Hà Bá, cầu xin cho sớm ngày tình được như ý bạn lữ.
Cho nên hàng năm vào lúc tế bái Hà Bá, Đế Đô đều rất náo nhiệt. Năm nay cũng không ngoại lệ, Mộc Nhai cố ý chờ đến ngày này, mới dắt Ly Hận Thiên đi ra ngoài, để y hảo hảo thả lỏng một chút.
Ở khắp nơi trên thế gian này đều có tập tục tế bái Hà Bá, mỗi nơi mỗi vẻ, nhưng nội dung cũng không phải là không hoàn toàn giống nhau.
Trên thuyền dùng để tế lễ kia, được sắp đặt đều là tế phẩm, nhưng phong phú đến vậy cũng không phải chỉ có quan phủ, còn có dân chúng bình thường nữa.
Đây là sự tôn kính đối với Hà Bá, cũng là thể hiện sự đối xử với dân chúng ngang hàng như nhau. Ngày lễ hội này, là dành cho dân chúng ở Đế Đô, mà không phải chỉ riêng của một mình Hoàng Thượng.
Đợi cho thuyền tế lễ được lái đến vị trí thích hợp, sẽ đem toàn bộ tế phẩm hiến cho Hà Bá. Triều đình cầu nguyện mưa thuận gió hoà. Đám đông dân chúng còn lại là cầu tử cầu phúc. Tóm lại, đó là một ngày lễ hội tràn ngập hy vọng.
Ban ngày có biểu diễn nghi thức lễ tế, buổi tối còn có lễ hội hà đăng, suốt cả một ngày này, Đế Đô đều chìm vao trong bầu không khí dào dạt vui mừng.
Ở dưới sự chỉ huy của quan phủ chỉ huy, từng tốp dân chúng xếp hàng ngay ngắn tự mình dâng tế phẩm đặt xuống. Tuy rằng không khí náo nhiệt, nhưng lại vẫn đâu vào đấy, rất nhanh, con thuyền tế lễ liền chuẩn bị hoàn tất, ở giữa tiếng hoan hô của mọi người, thuyền rồng to lớn kia chậm rãi xuất phát. Ở xung quanh trên khoang thuyền tế lễ còn được chất đầy mấy cái rương to nên liền khiến không gian ở trên đó tương đối bị thu nhỏ lại, ở hai bên sườn thuyền tế lễ lại có mấy chiếc thuyền khác đi theo, nhưng không phải được sử dụng để hộ tống…
Ly Hận Thiên phát hiện ra, đội tàu kia xếp ở vị trí cùng hàng nhau, mọi người liền ồn ào tản ra. Bọn họ từ nơi đó đi lên bỏ lại mặt sông ở lại sau lưng, tiếp theo giống như là lại đi chiếm giữ chỗ ngồi vậy. Mỗi người đều tại tìm một nơi thích hợp để đứng. Ly Hận Thiên không nhịn không lại hỏi Mộc Nhai thêm vài lần. Nhưng mà tên kia chính là đang thừa nước đục thả câu, đánh chết cũng không chịu nói ra, đến cùng là mọi người ở dưới đang làm gì.
Kỳ thật nam nhân cũng đã đoán ra được chung chung rồi, lại không biết bọn họ vì sao cần phải làm như vậy. Nguyên bản một đám đông dày đặc lập tức phân tán đến xung quanh bờ sông. Bất quá mỗi người đều làm cùng một việc, đó chính là nhón người vươn cổ vẫn luôn đang nhìn theo con thuyền tế lễ kia.
– Nột, sắp phải bắt đầu rồi.
Mộc Nhai vươn cằm chỉa chỉa về hướng con thuyền đang thong thả đi. Con thuyền tế lễ kia đang đi đến chính giữa trung tâm con sông, mà hai bên dãy thuyền nhỏ, cũng là dựa sát vào hai bên bờ sông chạy đến. Bất quá các con thuyền đều luôn dựa theo khoảng cách nhất định mà cách nhau, tạo thành một cái hình thang đang di chuyển đi tới. Cách bờ sông có xa có gần, xa bờ nhất chính là con thuyền tế lễ, gần nhất, cũng cách bờ sông trái lẫn phải một khoảng một trượng.
Lòng hiếu kỳ càng ngày càng nặng. Xem như khi Ly Hận Thiên nhịn không được cần phải sắp uy hiếp Mộc Nhai, nếu hắn không nói ra ở dưới kia là đang xảy ra chuyện liền đẩy hắn xuống sông. Đột nhiên y nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó chính là biến thành từng mảng vui cười, lần nữa lại nhìn về phía bên kia, đám người vây xem, không biết từ khi nào thì đã bắt đầu, trong tay của mỗi người đều cầm một vòng hoa tươi, vòng hoa vốn không lớn lắm, cũng chỉ lớn bằng hai nắm tay nhập lại.
Gần bờ sông, có người đem theo cả một giỏ hoa to bên trong đều là vòng hoa đó, xem ra, vòng hoa là bọn người này phân phát.
Chỉ là không biết vốn là bán, hay là cho.
Đ
ám người ở trên dọc bên bờ sông tranh nhau mà hướng về mấy chiếc thuyền nhỏ mà ném mạnh vòng hoa lên trên đó, nhưng những chiếc thuyền này luôn ở xa bờ sông cách một khoảng nhất định, vì vậy không phải tất cả mọi người đều ném tới được, tới tham gia tế lễ, phần lớn tách ra thành hai ba tốp người, hoặc là càng nhiều người, thấy vòng hoa của bạn bè hay người bên cạnh bị ném trượt rơi xuống sông, tự nhiên sẽ đưa tới tiếng cười nhạo lẫn hồ nháo ồn ào, nhìn bộ dáng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, Ly Hận Thiên cũng không nhịn được mà bật cười…
Thật sự rất náo nhiệt.
Bất tri bất giác, liền chìm đắm vào trong không khí vui vẻ này.
Y sẽ khẩn trương thay bọn họ,  ngay khi vòng hoa được ném trúng vào trong chiếc thuyền hơi xa kia, y cũng sẽ bị sự thành công ấy mà lây nhiễm tâm trang vui sướng và kích động mà cuốn hút vào. Tiếng người ồn ào ở trên bờ sông, vang xa hơn cả tiếng cười to sang sảng vui vẻ là cảm xúc của người nhìn cũng theo đó mà tiếp tục tăng vọt. Khi Ly Hận Thiên vẫn đang đắm chìm ở trong cảm xúc vui vẻ sung sướng của những người này vẫn không thể tự thoát ra được, người ở bên cạnh đột ngột đẩy y một cái, cũng không phải là muốn đẩy y rơi xuống sông, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của y quay về đây mà thôi…
Nam nhân có chút không tình nguyện, khi quay đầu lại, tầm mắt vẫn còn dính chặt lấy hình ảnh ở trên bờ sông không muốn rời đi, liền cứ như vậy, tiếp theo mới chậm chạp mà trước tiên là quay mặt về lại đây, sau đó mới chuyển tầm mắt về lại đây. Bộ dạng như vậy, có chút giống như tiểu hài tử đang được chơi đồ chơi vui vẻ, lại mụ mụ bắt về ăn cơm mà bày ra sự luyến tiếc vậy.
Bất quá ngay sau khi ánh mắt một lần nữa lấy lại tiêu cự nhìn rõ rồi, biểu tình của nam nhân liền trở nên lắp bắp kinh ngạc…
Không biết từ khi nào thì, trong tay của Mộc Nhai cũng đang cầm một vòng hoa. Hắn cười đưa vòng hoa cho nam nhân. Lúc này   mặt trời đã sớm treo lên trên không trung, ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi xuống đây trải dài khiến cho mặt nước trên sông phản chiếu mà lấp lánh, màu sắc chói mắt này làm nền khiến cho nụ cười của Mộc Nhai càng nổi bật lên càng đẹp mắt, để cho người nhìn khó tránh khỏi có chút hoảng thần…
Ly Hận Thiên không biết loài hoa này là gì. Nhưng mà cánh hoa có màu đỏ tiên diễm, trái lại là có vài phần giống với hoa hồng. Một tay của Mộc Nhai đỡ lấy hoa, động tác tự nhiên ung dung, đột ngột khiến y nhớ tới một nghi thức nào đó…
Trong lòng, lập tức trào ra một cỗ cảm xúc khác thường.
– CHÚ THÍCH:
(*) Quách Tinh Tinh: là nữ vận động Viên chuyên nghiệp về bộ môn nhảy cầu (xuống hồ bơi) ở Trung Quốc, luôn tham gia vào cái giải Olympic và đoạt được rất nhiều giải thưởng quý giá, được tôn là “Nữ hoàng nhảy cầu “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.