Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 171: Được phần thưởng




Ly Hận Thiên mê muội.
Vừa mới cảm giác có được thành tựu sau khi đã phá giải văn tự, khiến y chìm đắm sâu vào trong đó, vốn không thể tự kìm chế được.
Tuy rằng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, nhưng mà chính là y nỗ lực mà rảo bước tiến tới mục tiêu của chính y.
Có thể vì thích một chuyện gì đó mà cố gắng, thì đây chính là việc khiến cho bản thân chính mình cảm thấy hạnh phúc nhất rồi.
Mỗi một người đều có giấc mộng. Nhưng mà có thể đạt thành hay không, thì kết quả vốn chính là không biết được. Nam nhân chân thành mà vô cùng hiểu rõ ràng, lại có được cơ hội này vốn không dễ dàng gì, mà không nên không biết cố gắng mà để cô phụ ý tốt của người khác. Đầu tiên, chính là y sẽ không thể phụ lòng chính bản thân mình được.
Ngoại trừ ngủ nghỉ ra, y cơ hồ như không rời khỏi phòng tu luyện. Vào lúc buổi sáng Mộc Nhai rời đi, y đã bắt đầu tu luyện. Đợi cho đến khi vào buổi tối hắn đã trở về, nam nhân này vẫn chưa hề từ bên trong đi ra. Sự chăm chỉ của y, là điều Mộc Nhai chưa từng gặp qua, ngay cả Ly Lạc ngày trước cũng không như y mà ra sức cố gắng đến vậy.
Loại chuyện lĩnh ngộ này, là thực lãng phí đầu óc, cũng thực dễ gây mỏi mệt. Mỗi lần trở lại trạng thái bình thường, nam nhân liền mệt đến chịu không nổi nữa. Đừng nói muốn làm chuyện gì khác, đến tâm trạng mở miệng nói chuyện cũng hoàn toàn không có. Ăn qua loa một chút gì đó xong rồi thì đi ngủ. Do có cơ hội tu luyện được ban tặng, đây là việc y đã mong muốn thật lâu đến nằm mơ cũng không dám nữa là, nên y rất cố sức mà tranh thủ. Cho nên mỗi một đêm ngủ đều thực trầm, tuyệt đối là ngủ say.
Tuy rằng thứ huyền thuật này không phải được đo đạt mà làm theo yêu cầu của bản thân nhưng mà trên mỗi một người ở trên thân mình vốn có thiên phú bất đồng. Người tu Huyền Thuật cũng sẽ không giống nhau. Pháp tu giả vĩnh viễn sẽ không hiểu được bí tịch huyền thuật của võ tu giả. Cho nên mới có việc lựa chọn trước khi phân chia tu luyện. Lúc trước Ly Hận Thiên liền ở nơi này mà đã bị tuyên bố không có thiên phú gì cả nên đành buông bỏ không thể tu luyện được. Vì vậy, cái gì y cũng đều không hiểu biết được gì cả, đến việc cơ bản nhất định cũng không làm được, lời chỉ dẫn sai sẽ dẫn theo tu luyện không thành.
Kết quả y đến một chút linh lực đều không có.
Phong Vô cho y, bí tịch này không phải pháp tu cũng không phải võ tu, mà là độc nhất thế gian, chỉ đặc biệt vì y mà viết ra.
Duyên ngộ của mỗi người vốn khác nhau, cơ sở để thăng tiến lên từng cấp bậc cũng không đồng loạt giống nhau. Có kẻ cả đời này đều là tầm thường không tu vi. Cũng có người tuổi còn trẻ lại còn có tu vi rất cao. Bất quá Ly Hận Thiên y đây, không có ham muốn hay bị yêu cầu phải đạt được vị trí cấp bậc gì cao xa, y chỉ cần học hết toàn bộ nội dung bên trong là được rồi.
Cũng vốn không biết bọn hắn lại khó nhọc như vậy, huyền thuật này không có quá nhiều yêu cầu hay là trói buộc, mà thực tùy ý, chỉ cần phải gia tăng tu luyện, khẳng định sẽ có thể lên một tầng mới.
Huyền thuật này, so sánh ra lại thích hợp với Ly Hận Thiên hơn.
Theo thông tục mà nói, thì huyền thuật này chính là giao cho nam nhân chỉ dẫn y làm sao để sử dụng được linh lực, làm sao để khống chế được phệ linh cổ, khiến phệ linh cổ kia theo ý muốn mà tự chủ động biến thành tấm khiên bảo vệ và vũ khí chiến đấu thay y.
Y cần phải hoàn toàn học được, lại không ngại khó, cũng không cần phải dùng thời cả đời để lĩnh hội được. Nhưng nếu muốn khống chế linh hoạt, sẽ nhìn theo năng lực của bản thân y, đi tắt thật  là có, nhưng mà muốn xem ngươi đạt được tư cách đó hay không thôi.
Trên thế giới này, dù sao cũng không có bữa cơm trưa ngon miệng nào mà lại được ăn miễn phí cả.
Y nên vì việc này mà trả giá, bỏ ra biết bao nhiêu công sức cố gắng, Ly Hận Thiên vốn hiểu vô cùng rõ ràng.
Huyền thuật này cộng với thân thể vốn của y sẽ có quá trình tu luyện rất khác so với người bình thường. Không thể đứng ở góc độ bình thường mà xem xét được, nhưng mà Mộc Nhai cũng không biết.
Nam nhân tiến bộ như tên bắn vậy, khiến cho người nhìn phải líu lưỡi. Mộc Nhai có chút lo lắng cho tình trạng thân thể của y. Học hỏi giải nghĩa là việc cần tinh thần tập trung cao độ. Nam nhân mất ăn mất ngủ luôn có mặt ở trong phòng tu luyện, tinh thần trường kỳ đều ở trạng thái mỏi mệt, sẽ hình thành ảnh hưởng xấu đối với y. Mộc Nhai sợ y trải qua sự căng thẳng quá độ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sẽ dẫn đến sẽ hiểu sai ý nghĩa của bí tịch kéo theo học tập sai khẩu quyết, sẽ tạo nên một kết cục không hay, đó chính là cái gọi tẩu hỏa nhập ma.
Huống chi, y cũng đã có tuổi, không cần thiết gì phải liều mạng đến vậy.
Mấy ngày nay, Mộc Nhai đều bỏ xuống toàn bộ mấy công việc bận rộn đang có ở trong tay hắn, để chuyên tâm mà ở trong phòng tu luyện bồi nam nhân, ở với y tu luyện cùng nhau. Canh giờ vừa đến, liền nhắc nhở y đi nghỉ ngơi và ăn cơm, Mộc Nhai giống như đồng hồ báo thức vậy.
Hai người chung quy so với ở một mình vẫn tốt hơn, mặc kệ là trầm tĩnh hay là nói chuyện phiếm, hay là tầm mắt của cả hai ngẫu nhiên giao nhau, đều sẽ hiện lên một loại biểu hiện sự động viên, cũng lại là sự tiếp sức tinh thần lẫn nhau.
Cho nên Phong Vô và Thủy Ngân ở bên nhau cùng tu luyện mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Có Mộc Nhai ở cùng, trong lúc Ly Hận Thiên cố gắng, tâm tình của y cũng vô cùng tốt.
Từ lúc kết thúc chuyện kia đến tận bây giờ, đã qua một tháng, ở trong  sự bận rộn, nam nhân cũng không có nghĩ tới bọn hắn nữa, cũng không nhớ lại việc cũ nữa. Bất quá y biết, chuyện đó, cả đời này, y cũng không thể nào quên được.
Nội dung ở bên trong bí tịch là từ nông cạn dễ dàng đến thâm sâu khó lường, càng về phía sau lại càng khó giải nghĩa khó hiểu rõ. Bất quá tạm thời bây giờ, y vẫn là học rất nhanh.
Ở dưới sự chăm chỉ và cố gắng của y, trong thời gian một tháng, y đã học xong một phần ba nội dung. Còn lại, chính là trải qua một thời gian dài ngồi đọc vẫn là không biết. Nhưng mà, y sẽ không dồn sức mà đọc hết một hơi, không giống như cách xem của hầu hết mọi người, y muốn học từng phần một, lại luyện tập vận dụng từng phần một.
Cái y muốn học, là làm sao để thao túng phệ linh cổ, cho nên sức mạnh của y vẫn như trước đó chính là hấp thu linh lực. Nhưng không phải giống như mấy kẻ ở trong diễm phụ thôn, ăn cắp linh lực của người khác. Mà là ở trong chiến đấu, lợi dụng phệ linh cổ, hấp thu công kích của đối địch, nói đơn giản, đó chính là y có thể trực tiếp hóa giải công kích từ linh lực.
Kĩ năng này lại càng thêm thượng thừa, cũng lại khiến cho người khác than thở thảng thốt.
Nhìn y xem đến cuối cùng sẽ có được tu vi ra sao đã, nếu y có thể hoàn toàn hiểu hết toàn bộ từ trên xuống dưới ý nghĩa của bí tịch kia, thì ở thời điểm cuối cùng, thậm chí y không chỉ có thể hấp thu công kích của kẻ khác, mà lại còn có thể khống chế tạo ra hình dạng thương tổn giống vậy đánh lên người kẻ công kích.
Nói cách khác, y có thể tùy ý thay đổi bản chất linh lực của y. Y muốn biến thành bất kì chức nghiệp, hoặc là thiên sư, cũng có thể là tu la.
Chỉ cần đối phương công kích, yv có thể hấp thu, tiếp theo ở trong thân thể chuyển hoán, đồng dạng phóng xuất đi ra.
Nếu linh lực của y đủ mạnh, thì một lần nữa thả ra công kích đó, thương tổn có thế chính là gấp đôi công kích ban đầu, hoặc là nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng mà đây vốn là cảnh giới cao nhất, Ly Hận Thiên có năng lực này hay không, cũng sẽ không thể nào mà biết trước được.
……
Lấy tu vi của y tăng dần theo mỗi tháng, để hắn làm đối thủ của Ly Hận Thiên, có chút uổng phí nhân tài. Đồng thời, cũng quá mức nguy hiểm, nhìn người này đang đang hưng trí bừng bừng, mỗi tháng trên mặt đều lộ ra vẻ khó xử, đổi lại là thủ hạ của hắn hoặc là bất cứ một ai khác, hiện tại đối phương đều dễ dàng đánh hạ y, nhưng mà…
Hình tượng Ly Hận Thiên là một kẻ phế vật kia theo từng tháng năm ngày xưa đã cắn rễ quá sâu ở trong đầu. Mặc dù hiện tại y không giống như vậy nữa, người này cũng rất thông minh, nhưng mà không có nghĩa là, y có thể tiếp được công kích của hắn tung ra …
Mộc Nhai không quá yên tâm, nhưng năng lực này của Ly Hận Thiên này phải thông qua huấn luyện thực tiễn mới có thể tôi luyện ra được, không thể giống như bọn hắn được, không cần trong lúc tập luyện thực tiễn laik xuất ra kỹ năng, nhưng mà đối thủ của y, thật sự không có lựa chọn nào tốt hơn hắn nữa.
Tìm một kẻ gần bằng với trình độ của Ly Hận Thiên đến, nhưng lại sợ đối phương sẽ không biết nương tay, mà đả thương nam nhân.
Chính hắn xuất trận mà nói, nhưng trình độ giữa hai người họ lại kém nhua quá xa.
Hai người vẫn đang ở trong phòng tu luyện rộng lớn, mỗi người đứng vững ở một bên, không có chút nào khẩn trương để nhìn ra tư thế sắp đánh nhau nên có, trái lại có chút hiện ra cảm giác ánh mắt bi thương chăm chú nhìn, như bị chia cắt bởi đại dương xa xôi hai phương trời mà nhung nhớ nhau vậy…
Ly Hận Thiên đợi chờ trong chốc lát, cũng không thấy Mộc Nhai có phản ứng gì. Tư thế đã sớm chuẩn bị tốt,  nam nhân chỉ có thể thu hồi lạn, thúc giục hỏi Mộc Nhai bị làm sao vậy.
– Ngươi xác định, là vẫn muốn ta đánh tới sao?
Đây là câu Mộc Nhai hỏi lần thứ tư rồi.
Mộc Nhai vốn luôn không chút do dự, bâu giờ lại chần chờ hỏi đến hỏi đi khiến cho nam nhân buồn cười,
– Ngươi thật sự vẫn cảm thấy là, ta thực vô dụng, hay là nói, ngươi không có tự tin sẽ không thương tổn đến ta sao?
Đây là dùng súng thật đạn thật mà đánh nhau, Mộc Nhai khẳng định sẽ không nương ta, nếu không liền không thể đạt được mục tiêu của việc huấn luyện lần này. Nhưng Ly Hận Thiên tin tưởng hắn sẽ ra tay có đúng mực. Nếu ngay từ đầu hắn tung ra một đám công kích hung bạo, đến nghĩ cũng  chưa kịp, thì y sẽ trực tiếp đi đời nhà ma …
Mộc Nhai liền chuẩn bị tốt lắm lễ tang cúng ma chay đi.
Mộc Nhai bị y nói đến mặt đỏ lên, hắn than thở lầm rầm bảo, nếu y có bị thương đi nữa cũng không hề liên quan đến hắn đâu, bởi vì đây là do nam nhân này tự yêu cầu mà thôi.  Tiếp theo liền nhét vạt áo vào trong đai lưng trung, hắn dùng lực phất một cái, không phát ra bất cứ tiếng vang thanh thúy nào, như là dùng sức phất ra một lá cờ vậy.
Khi Mộc Nhai lại ngẩng đầu, cảm giác của cả người tỏa ra đều đã thay đổi…
Thu liễm tình tự của tâm tư mình, biểu tình của Mộc Nhai là vô cùng nghiêm túc, hắn không có vũ khí, muốn bồi nam nhân huấn luyện, cơ bản chỉ cần quyền pháp là tốt nhất rồi.
Tay ở trước ngực thong thả triển khai, trong nháy mắt tiếp theo, một chân ở sau lưng dùng sức đạp lên mặt đất một cái, cả thân thể của Mộc Nhai tựa như tên bắn mà xuất hiện ở trước mặt y…
Ở thời điểm này vào ngày trước, Ly Hận Thiên chỉ có thể chịu trận để bị đánh, hiện tại, y có thể thấy rõ động tác của Mộc Nhai. Tuy rằng không có rèn luyện qua nhưng mà phản ứng lại không phải không linh mẫn, lại không lập tức làm ra động tác né tránh như trong tưởng tượng như vậy. Bất quá bởi dưới tình huống Mộc Nhai đã khống chế rất tốt sức mạnh đang phát ra của mình, y vẫn còn chưa trực tiếp bị đánh bay đi.
Mộc Nhai đã thật lâu không có đánh tay không. Bất quá lại không có một chút không quen nào, quyền pháp của Mộc Nhai xuất chiêu ra vô cùng xinh đẹp mà thong thả thoải mái, linh hoạt lưu loát như mây bay nước chảy, cứ tự nhiên đến như vậy. Nếu chỉ đứng ở một bên nhìn, thì Ly Hận Thiên sẽ vì Mộc Nhai mà phấn khích vỗ tay. Nhưng mà y lại đang ở trong trạng thái chiến đấu, y không có bao nhiêu thời gian để cảm thán động tác của Mộc Nhai, y gắt gao nhìn chằm chằm từng chiêu ra quyền đánh tới của Mộc Nhai.
Mỗi chiêu thức ra quyền kia, tùy thời đều sẽ khiến cho y ở trong một giây phút ngắn ngủi phân thần nào đó, cũng sẽ phải trả giá đắt.
Mỗi chiêu thức ra quyền này không phải là để cường thân kiện thể, lại càng không là vì biểu diễn mà tung ra, ở trong chiến đấu, vũ khí bị hư hại, lại không có cách nào khác phải triển khai động tác để tạo ra công kích với kẻ địch, chỉ có thể ở dưới tình huống đó mà cận chiến mà hai người vật lộn giáp lá cà với với nhau. Nấm đấm là vũ khí vô cùng hữu dụng, cho nên từng chiêu thức ra quyền của Mộc Nhai, cũng không phải giống như đám lưu manh đánh nhau mà loạn xạ, mà là mang theo linh lực có thể đả thương người khác.
Cũng là một loại phương thức chiến đấu.
Cũng giống như kiếm quang vậy, từng quyền phong này, đồng dạng có thể xé rách thân thể của con người.
Trước nay, tinh thần của nam nhân văn chưa từng tập trung đến vậy,  thả sức mạnh của phệ linh cổ ra. Y có thể tinh tường cảm ứng được công kích của Mộc Nhai ở trong linh lực, nam nhân liền đứng ở chỗ kia, ngay khi Mộc Nhai vung nắm đấm tới lập tức thả ra linh lực cùng với kết hợp với sức mạnh của phệ linh cổ, tiếp theo đồng loạt hấp thu linh lực vốn có ở trong quyền phong đó.
Mộc Nhai không muốn thương tổn y, cho nên hắn ra quyền đều là đánh vào vị trí không trí mạng. Vì vậy tạo cho nam nhân rất nhiều cơ hội có thể lợi dụng. Đương nhiên, nếu Mộc Nhai không làm như vậy mà nói, Ly Hận Thiên cũng không thể luyện tập được quá tốt thôi.
Hai người liền cứ như vậy, ngươi tới ta đi, tiến hành  một cuộc chiến công thủ, nhưng mà với độ tuổi này và thực lực kia, thể lực của Ly Hận Thiên căn bản không thể so được. Bất quá, sau khi Mộc Nhai đã đánh xong bộ quyền này rồi. Y cũng liền thở hồng hộc, hơn nữa, lại là lần đầu tiên y dùng linh lực chiến đấu, cho nên y cảm thấy mỏi mệt hơn so với vận động bình thường hơn gấp rất nhiều lần.
Thực vất vả.
– Lần đầu tiên lấy biểu hiện này mà liền nói, rất là không tệ.
Mang nước đến mà đưa cho nam nhân đang tự lau mặt của mình, một trận chiến vừa rồi đối với Mộc Nhai mà nói, chỉ như là một bữa ăn sáng mà thôi.  Đến tần suất hô hấp cũng hoàn toàn không có thay đổi nào, trái lại là Ly Hận Thiên, giống như là mới vừa được tắm rửa xong vậy, mồ hôi ướt đẫm đầm đìa.
Mộc Nhai tán dương lại cũng thực hưởng thụ, cùng với nam nhân tổng kết lại vài chỗ chưa được tốt ở trong lần chiến đấu này, trao đổi với nhau để có thể rút kinh nghiệm thay đổi tốt hơn. So với việc tìm hiểu bí tịch, loại  thực chiến này tựa hồ như cũng có lạc thú, khiến nam nhân có dư vị hưng phấn khó tả. Bất quá y biết rõ, hắn hiện tại điểm ấy năng lực, cũng có thể đối phó với một vài con chim chóc tiểu tốt, muốn chân chính biến cường, y còn một con đường xa hơn phải đi.
Bất quá, y lại tràn ngập hy vọng.
Sớm hay muộn gì cũng có một ngày y sẽ đánh thắng Mộc Nhai.
– Mấy ngày này, ngươi đã mệt muốn chết rồi. Bằng không thì nên nghỉ ngơi một chút đi, mệt mỏi quá nhiều tích tụ lại, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi. Ngươi cũng đã có một số tuổi lớn vậy rồi, không nên liều mạng đến vậy.
Ngoại trừ chiếc bàn án bàn kia ra, trong phòng tu luyện lại không có cái ghế nào có thể để hai người bọn họ ngồi xuống. Cả hai đều ngồi ở trên chiếu, Mộc Nhai ngồi gần kề sát nam nhân, cánh tay chống ở phía sau, hai chân tự nhiên rộng mở, khi nói lời này, hắn nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn nam nhân, cái mỉm cười kia còn mang theo hương vị chế nhạo.
Hắn đang cười nhạo y.
Ý tứ của Mộc Nhai chính là, chê y già đi?
Mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, bị người ta nói mình già cũng sẽ không vui vẻ nổi. Ly Hận Thiên liếc xéo Mộc Nhai một cái. Y mệt muốn chết đi được, sẽ không so đo với hắn, nhưng mà à lại cảnh cáo hắn câm miệng, không cho nói nữa…
Y không già.
Vẫn còn trẻ.
Mới vừa đúng ba mươi mà thôi, nhân sinh của y chỉ vừa mới bắt đầu.
Biểu tình kiêu ngạo của Ly Hận Thiên, còn có bộ dáng mang theo thần thái sáng láng của y, khiến tâm tình của Mộc Nhai vô cùng tốt. Hắn “ha ha” cười sang dảng vài tiếng, tiếp theo đôi chân vừa thu lại khoanh gối, xếp bằng. Một tay hắn chống đỡ má, nghiêng đầu, khóe miệng có chút như có như không mang theo một ít nụ cười xấu xa…
– Ta nói, mấy ngày nay biểu hiện của ngươi không tệ, cũng đã đến thời điểm, ta cũng nên cho ngươi một chút phần thưởng đi.
Không đợi nam nhân cự tuyệt, Mộc Nhai rất nhanh lại nói,
– Ngày mai sẽ không tu luyện nữa. Ta mang ngươi đi ra ngoài dạo một chút, cũng rất tốt để thả lỏng một chút.
Nam nhân sửng sốt một chút, y vừa định lắc đầu, thưởng cho cái gì chứ. Y cũng không phải tiểu hài tử, nhưng mà sau khi nghe xong mà nói, biểu tình của nam nhân, cũng chỉ hiện lên hồ nghi.
Thấy y nhìn qua, Mộc Nhai tươi cười lớn hơn nữa, bất quá không có nói cái gì nữa, lười biếng duỗi eo, liền nằm xuống…
Đi ra ngoài dạo một chút sao…
Cho tới khi đến nơi đây, y đã sống ở Đế Đô ở trong một thời gian dài như vậy rồi, còn chưa từng thật sự chân chính mà, bước ra khỏi cửa.
Đi cùng Mộc Nhai, chỉ có hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.