Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 161: Đặt bẫy




– Ngươi ở chỗ này, làm cái gì?
Giọng nói lạnh lùng, từ ở sau lưng đột ngột lớn tiếng vang lên.
Lang Đại Bảo lập tức đánh một cái giật mình, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy, đến quay lại nhìn cũng không nhìn, liền quay người lại trực tiếp mà lui về phía sau này, cũng không để mặt đường ở dưới chân mình có bằng phẳng hay không. Nếu không phải tay vẫn giương ra vịn được chỗ dựa, thì hắn đã  không biết đã té ngã bao nhiêu lần rồi. Bộ dáng của hắn cũng không có thể dùng từ chật vật đến để hình dung, mà là hoảng sợ, e sợ đến mức không kịp trốn tránh…
Một câu của Ly Lạc, đã dọa hắn thành như vậy.
Tuy rằng đột ngột có người từ sau lưng mà xuất hiện sẽ thực đáng sợ, nhưng giờ này cũng không phải đêm khuya, lá gan của hắn có nhỏ đến mấy, cũng không có cần phải biểu hiện khoa trương đến như vậy.
Ly Lạc đứng ở tại chỗ, sau khi nói ra câu kia xong cũng không cử động. Hắn thu hết tất cả mỗi một biểu tình của Lang Đại Bảo vào đáy mắt. Mỗi một dấu vết cũng chưa từng buông tha, ngoại trừ lần gặp trên bàn tiệc đó ra, hắn cũng không có làm gì khác, cũng không hỏi vì sao lại có người này lại xuất hiện ở hoa viên phía sau này của Ly phủ.
Hoàn cảnh yên tĩnh, giọng giong nói lạnh lùng bắt đầu phát ra đột nhiên ở bên tai mà lủi đến. Lang Đại Bảo là hoảng sợ, nhưng càng nhiều hơn, là nhiệt khí phun đến trên cổ, thuộc về hơi thở nóng rực của con người.
Ly Lạc vốn lạnh lùng, nhưng mà, thân thể hắn vẫn nên phải có nhiệt độ.
Thậm chí, có chút nóng bỏng cao hơn bình thường.
Bên trong toàn bộ hoa viên phía sau này, ngoại trừ hai người hắn ra, cũng không còn ai khác, đến hạ nhân cũng không thường đu ngang qua nơi này. Hai người đối mặt nhìn nhau. Tất cả đều chìm vào im ắng sau động tác vừa nãy. Ngực của Lang Đại Bảo nhanh chóng phập phồng, cùng với Ly Lạc bình tĩnh trở thành bức tranh sáng tối đối lập. Hắn vuốt vuốt ngực mình thuận khí, vẫn còn mang theo một chút kích động…
Không ai nói gì, yên tĩnh kéo dài đến vô hạn.
Đến tiếng côn trùng kêu vang ở trong hoa viên phía sau này cũng  hoàn toàn không có. Chỉ có hô hấp của một mình Lang Đại Bảo là rõ ràng hiện ra. Qua một thời gian rất lâu, hắn mới dịu đi một ít, chỉ là trái tim đập đến lợi hại vẫn như cũ.
– Cái kia… Là do ta bị lạc đường, đi tới đi lui, đi ra đến bên này… Liên hoa trì kia nhìn rất đẹp, cho nên, liền nhịn không được lại đứng ở đây ngắm nhiều thêm trong chốc lát…
Đêm nay Thương Khung không có ở đây. Hắn một mình ở trong phòng buồn chán cả một ngày, liền chuẩn bị đi ra ngoài dạo để hít thở một chút không khí trong lành, lại không hề chú ý đường đi chỉ lo suy nghĩ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện hắn đã không biết đang ở nơi nào. Lang Đại Bảo vốn định tìm hạ nhân hỏi, nhưng là nhìn thấy có hoa viên này, liền tới đây mà ngắm nhìn, dù sao canh giờ này vẫn còn sớm.
Đôi môi của Ly Lạc vẫn mím lại như trước, không có ý tứ mở ra, đối với giải thích của Lang Đại Bảo, cũng không có bất cứ đáp lại nào.
Thấy Ly Lạc không để ý đến hắn, Lang Đại Bảo tự độc thoại cũng không thú vị gì. Hắn sờ sờ cái mũi, gượng ép mỉm cười một chút, tiếp theo chỉ vào cửa ra đã bị núi giả cha khuất, cúi đầu nói,
– Cái kia, lúc này đã không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về, trong chốc lát Thương Khung không tìm thấy ta, sẽ lại phát giận mất.
Lang Đại Bảo nói xong, Ly Lạc vẫn không tiếp lời, thấy thế, hắn gật đầu với Ly Lạc, thế này mới xoay người rời đi.
Ngay khi thân ảnh của Ly Lạc biến mất ở trong mắt, tốc độ của Lang Đại Bảo lập tức gấp gáp tăng lên. Hắn vội vã bước nhanh về phía trước, mãi cho đến ra khỏi hoa viên, hắn cũng chưa từng liếc mắt một cái nào nhìn lại Ly Lạc lần nữa.
Trái lại là cặp mắt đạm mạc kia, vẫn luôn đuổi theo hắn.
Khuôn mặt vô tình, vẫn như cũ nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
……
Chỉ là một ngày mộng đẹp…
Ly Hận Thiên nhìn chằm chằm bàn tay của mình, cười khổ.
Nguyên lai thất tình thật sự rất khó chịu …
Quả nhiên nhiệt tình cái gì cũng chưa kịp thực hiện, đã âm thầm chôn vùi.
Không biết bắt đầu tư khi nào thì, y đã bị Ly Lạc ảnh hưởng đến. Điều này tuyệt đối không phải là ngày một ngày hai, mà là một đoạn thời gian dài vừa rồi đến ngay cả chính y cũng đều phân biệt không rõ nữa rồi…
Người kia, đã cắm rễ quá sâu vào trong thế giới của y rồi, cho nên, ngay khi Ly Lạc chân thành mà hỏi y, có muốn cùng với hắn ở cùng một chỗ hay không, Ly Hận Thiên mới thống khoái mà đáp ứng như vậy.
Y không có cách tự lừa dối chính mình được, bởi vì y thật sự muốn gật đầu.
Y rất thích Ly Lạc, chỉ là yêu thích, bởi vậy, y mới để ý đến hắn, so với bất luận kẻ nào y đều để ý hơn cả.
Chỉ là, y làm không được cái hành động tạm thời nhân nhượng chỉ vì lợi ích cho toàn cục, cũng không thể làm theo như yêu cầu của Ly Lạc …
Chỉ cần là thân thể phóng túng, còn tình cảm chỉ là đáng cười mà thôi….
Hai người họ ngoài nhau ra, vốn còn có thể cùng với bất kì kẻ nào mà phát sinh ra quan hệ, chỉ cần trong lòng còn nghĩ về nhau, chỉ cần ngay khi cả hai đều cần nhau, thì có thể xuất hiện…
Cái suy nghĩ này rất vớ vẩn.
Cho nên y lựa chọn buông tay, thừa dịp bây giờ còn chưa dấn sâu mà bình thản rời đi.
Mất đi Ly Lạc, tâm tình y vốn rất thống khổ. Trong lòng có bao nhiêu khó chịu, Ly Hận Thiên tự mình biết. Y không quên mối quan hệ chính thức giữa y và Ly Lạc chính là phụ tử. Nhưng tình cảm mà, nói đến là đến, vốn là ai đi nữa cũng không ngăn cản được. Cho nên y lại đành chấp nhận sự việc này một lần nữa, ít nhất y và Ly Lạc là có tình cảm. Y thật sự có thể không ngại ánh mắt thế tục, cũng không đến mọi kẻ ở xung quanh đánh giá ra sao, thậm chí với quan hệ người yêu này phải cả đời bảo mật vẫn đều được, kỳ thật thứ y cần y muốn vốn không nhiều lắm, nhưng mà…
Xem ra y thật sự không thích hợp  với việc khiêu chiến kẻ khác, chỉ cần an an phận phận sống qua mỗi ngày trong cuộc đời của mình là tốt rồi.
Ly Hận Thiên cảm thấy, y hẳn nên là phải khóc một hồi. Hoặc là phát tiết ra một chút. Nhưng mà y cái gì cũng chưa làm, liền nằm ở trên giường mà ôm chăn đến ngẩn người.
Y cần một đoạn thời gian yên tĩnh để giảm xốc một chút, những cái khác, cũng đều không có gì.
Trong lúc này, y không muốn đi gặp Ly Lạc. Y cần từng chút một xoá đi phần kí ức trong trí nhớ của mình mà hắn đã tạo ra cho y. Đợi đến lần gặp mặt sau, y vẫn  là cha của hắn, y chỉ là cha của hắn.
Như vậy là được rồi.
Còn quan hệ với mấy tên kia…
Hay là y sẽ tìm cơ hội nào đó, nói rõ ràng với bọn hắn. Y tạm thời không có tâm tình nào mà đi vun đắp một đoạn tình cảm mới nữa. Liền tính y có muốn đi nữa, cũng sẽ không chọn một trong mấy tên bọn hắn, bởi bọn hắn là con của y.
Từ giờ trở đi, y cần phải nhận định rõ ràng, y vốn là cha của bọn hắn, ngoại trừ tình thân ra, không còn có tình cảm hỗn tạp nào khác lẫn lộn vào trong đó nữa.
Y thừa nhận, toàn mọi chuyện đều phát triển theo hướng này, cho tới tận ngày hôm nay, nhất định đều có liên quan đến y. Bản chất bá đạo của bọn hắn cũng  không phải là giả. Nếu y liều chết không theo mà nói, thì hẳn là cũng sẽ có chút hiệu quả…
Dù sao, tình huống hiện tại đã không còn giống như khi y vừa tới đây nữa rồi.
Bọn hắn cũng đã cho y dược sự tôn trọng cơ bản, cũng sẽ không bắt buộc y làm việc bản thân y không muốn, những việc xảy ra sau đó, kỳ thật cũng đều là do y ỡm ờ, nếu cường ngạnh một chút, liền sẽ không xảy ra.
Còn có, y muốn bắt đầu thời gian tu luyện nhanh nhanh. Thực lực vốn là thứ quan trọng nhất. Có thực lực, mới có vốn liếng địa vị để nói chuyện. Điểm này, Ly Hận Thiên so với ai khác đều hiểu rõ ràng hơn rất nhiều.
Đang nghĩ tới đây, Vũ Quả liền từ bên ngoài mà trở lại. Nàng nói, Mộc Nhai, đêm nay ở Mạt Nhai cư có mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Lại là yến tiệc…
Y vừa nghe hai chữ này, đầu đều bị đau.
Ly Hận Thiên không biết Mộc Nhai vì sao lại diễn ra cái trò này. Nhớ lại chuyện đã xảy ra lần trước, bọn hắn đều ở đó tụ hợp. Y không muốn lại lộ diện. Hơn nữa, hôm qua y giằng co cứng rắn với Ly Lạc. Y tạm thời không muốn lại gặp mặt hắn, cho nên y kêu Vũ Quả từ chối.
Nhưng mà Vũ Quả lại do dự, lại không có trực tiếp rời đi, nàng chuyển đạt lời của Nhị gia tự mình mà nói, lần này vốn không có người ngoài, đến Ly Tiêu Sơn cũng không đi. Nếu Ly Hận Thiên cự tuyệt mà nói, thì Mộc Nhai liền tự mình tới cửa mà mời người…
Hắn sẽ lại ôm y đi.
Nghe nói như thế, cái trán của Ly Hận Thiên thịch thịch nảy lên vài cái gân xanh, y ở trong mắt mấy tên gia hỏa này, chính là kẻ yếu ớt rất dễ bị uy hiếp vậy sao?!
Mộc Nhai đã bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?
Nhưng mà nghĩ lại, y vẫn nên đáp ứng thôi.
Y cố ý lảng tránh mà nói, sẽ khiến cho mấy tên gia hoả kia tức giận mà tinh ý ngửi ra mùi gì đó nữa, sẽ không dễ dàng sống yên ổn, vì bản thân, Ly Hận Thiên quyết định lại đi mạo hiểm một lần nữa.
Y chỉ sợ, y không đi, mấy tên bọn hắn lại hợp mưu nhau mà đối phó y mất…
Còn có tên Ly Lạc kia vốn là nhân tố không ổn định vẫn còn tồn tại.
Ly Hận Thiên cũng không cố ý sửa soạn gì, vẫn mặc quần Áo bình thường mà đi đến Mạt Nhai cư, chỉ là một đám người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không có gì phải câu nệ, y đến nơi thì lúc đó những người khác cũng đều đã đến.
Nhưng kỳ quái là, bọn hắn lại không có giống như ngày thường mà rôm rả, ở ngay trước bàn, hoặc là cùng người ở bên cạnh nói chuyện phiếm. Ly Hận Thiên vừa đến, còn không có nhìn đến sự có mặt của Ly Lạc. Văn Diệu liền kéo y vào phòng khách riêng.
Mạt Nhai cư có thiện thính chuyên để dùng bữa. Nơi này nhỏ hơn, không thể so với Thanh Mai các được. Phía trước là đại sảnh, phía sau có gian phòng được dùng làm phòng riêng để tiếp khách. Ly Hận Thiên rất kỳ quái. Y nhìn qua thấy trên bàn to ở chính sảnh đã bày ra rất tốt rồi, vì sao lại cần phải vào phòng khách riêng chật chội này vậy?
Càng khiến cho y hồ nghi là, ngoại trừ Ly Lạc và Mộc Nhai ra, tất cả mọi người đều ở phía sau, hôm nay Thiên Dật cũng không có tới. Phệ linh cổ của Ly Hận Thiên đã được khống chế rồi. Nên Thương Nhất Hoành cũng đã quay về Khinh Nguyệt tộc, cho nên ‘người ngoài’ duy nhất vẫn ở đây, chính là Thương Khung.
Sắc mặt của Thương Khung có thể nhìn ra là không được tốt lắm, mặt mày trẻ tuổi mặt nghiêm nghị. Hắn lẳng lặng ngồi một chỗ, lại không cùng bất kì kẻ nào nói chuyện phiếm, cũng không nhìn đến ai. Bộ dáng của hắn, dường như là có tâm sự gì đó. Ly Hận Thiên không quá quen thuộc với hắn, cũng không có cách nào hỏi han được. Bất quá không chỉ là Thương Khung, phản ứng của mọi người ở đây cũng rất không đúng.
Ngay cả Văn Diệu, cũng hé miệng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh hướng về phía cửa kia.
Về phần Khâm Mặc, càng không nói ra một lời nào, ngồi ở chỗ kia không biết suy nghĩ cái gì.
Không khí này rất là kỳ quái.
Phản ứng này của bọn hắn, khiến Ly Hận Thiên cũng không có cách nào mở miệng hỏi được. Y ngắm cái này, lại nhìn nhìn cái kia, cuối cùng chỉ có thể im lặng ngồi ở một bên, tràn đầy xoay vòng ở trong đầu óc đều là dấu chấm hỏi.
Trên cửa sổ đều là mặt giấy trắng như tuyết, bọn họ nhìn không thấy tình huống bên ngoài tiền thính, cũng là có thể nghe thấy.
Qua không bao lâu, từ ngoại thính một vị ‘khách nhân’ cuối cùng đi vào.
Lang Đại Bảo vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người, y không thấy được bóng dáng của Thương Khung đâu, cũng không có những người khác. Hắn vừa định hỏi, lại nhìn thấy Mộc Nhai đang bàn chuyện với Ly Lạc, hai người hắn tựa hồ như không chú ý tới hắn. Lang Đại Bảo liền không tốt mà đi quấy rầy, liền ở một bên im lặng chờ.
Hạ nhân lục tục đem đồ ăn bưng lên, trong lúc này, Lang Đại Bảo liền ngồi rụt lui lại ở một bên. Hắn thỉnh thoảng bắt lấy vạt áo mà vò nát, nhìn mũi hài của bản thân hắn, biểu hiện của hắn thật sự khẩn trương…
Mọi khuôn mặt của hạ nhân đều treo lên cùng một biểu tình khô khan. Bọn họ cũng im lặng mà làm việc của mình, giống như tứ đại giai không, cái gì cũng không nhìn thấy, ngoại trừ tiếng chén dĩa va chạm với mặt bàn ra, ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy được loáng thoáng giọng nói lớn tiếng của Mộc Nhai, ngoại trừ lần đó ra, không khí ở trong phòng thật sự im lặng.
Liền cứ ngồi như vậy qua thời gian rất lâu, ở trong lòng bàn tay của Lang Đại Bảo đều đã là mồ hôi, hắn rốt cục nhịn không được mà liếc mắt một cái nhìn đến hai người vẫn đang nói chuyện ở trước mặt, cũng không nghĩ, hắn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc này, tầm mắt chạm vào với tầm nhìn của Ly Lạc…
Sự lạnh lùng trong đôi mắt kia, tinh tường viết lên nỗi chán ghét cùng với khinh thường…
Ly Lạc xem thường kẻ trước mắt, khinh thường nhìn thấy tên này, một ánh mắt đơn giản như vậy, lại bao hàm rất nhiều ý tứ này nọ…
Chung quy là không thể nhìn nổi nữa.
Đầu của Lang Đại Bảo lập tức lại cúi thấp xuống.
Rồi tiếp theo đó, lại không nâng lên nữa, thẳng đến khi hạ nhân đi đến bên người của Mộc Nhai, lễ phép nói câu, “Nhị gia, đồ ăn đã bày lên chỉnh tề rồi.”
Lúc này, bọn hắn mới đình chỉ nói chuyện với nhau, đi tới bàn ăn bên này.
Chuẩn bị dùng bữa.
Bọn hắn không phải không thấy được Lang Đại Bảo, mà là không muốn để ý đến hắn mà thôi. Sau khi Mộc Nhai và Ly Lạc ngồi xuống, thấy Lang Đại Bảo vẫn còn khó xử ở một bên. Mộc Nhai mới không kiên nhẫn mà nhìn thoáng qua, hắn phiết miệng, tựa hồ như thực bất mãn biểu hiện trì độn của Lang Đại Bảo, vô cùng khó chịu mà vỗ xuống bàn, hướng về phía Lang Đại Bảo nói:
– Làm gì mà thất thần hả!
Giọng điệu này của Mộc Nhai, có một nửa là rống cao lên, Lang Đại Bảo hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà đi đến trước bàn, chỉ là mông kia nhất thời vừa mới dính trên mặt ghế dựa, đôi đũa mà Ly Lạc đang cầm trên tay nhất thời ném xuống…
– Ly Hận Thiên, ta cho phép ngươi ngồi xuống rồi sao?
Trong giọng nói của Ly Lạc, mang theo hàn ý rét lạnh căm căm.
Sắc mặt của Lang Đại Bảo nhất thời liền trắng bệch. Hắn xoát một cái, vội vàng liền đứng lên, cũng giống như vừa rồi, động tác này của thân thể hắn cũng chưa kịp trải qua suy nghĩ của đầu óc, cũng không chịu sự khống chế của hắn…
Vừa nghe thấy lời nói của bọn hắn, thân thể hắn liền không kìm được mà tự hành động.
Hắn đối với mệnh lệnh của bọn hắn, theo bản năng mà đáp lại.
Lúc này, cửa của phòng khách riêng liền mở ra, Lang Đại Bảo thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Ly Hận Thiên, còn có khuôn mặt bình tĩnh của Thương Khung…
Người ở phía sau, hắn không thấy rõ, hắn chỉ cảm thấy mình như bị hoa mắt, thiếu chút nữa sẽ bị ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.