Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 160: Ta từ bỏ




Y vừa nghe được cái gì?
Ly Lạc là đang nói đùa sao?
Nhưng mà, y từ Ly Lạc trong mắt, thấy được sự chân thật.
Ly Hận Thiên cười khổ, nguyên lai, đây mới là chân tướng.
Ly Lạc ‘rộng lượng’ và ‘bất kể y ở  bên ai cũng không sao’, so với bất cứ lời lẽ chửi rủa cùng hành động vũ nhục, đều phải đả thương kẻ khác đau đớn đến mức khổ sở như thế này đây.
Ở trong mắt Ly Lạc, rốt cuộc y dược tính là cái gì đây…
Thấy nam nhân không đi tiếp, Ly Lạc cũng dừng chân lại theo. Đêm nay hắn lại uống rượu, nhưng lại không gây ra cảm giác choáng váng huyễn hoặc nam nhân nữa. Ly Hận Thiên nghe nói, mấy ngày nay Ly Lạc bận rộn đều không phải là chính sự, mà là đám quan viên tranh nhau mở tiệc chúc mừng hắn. Tuy rằng, việc này không công khai, nhưng đám quan viên không phải là không có mắt nhìn, cho nên đều muốn thừa cơ hội này, mà nịnh bợ Ly Lạc…
Ly Lạc cũng vừa vặn muốn lợi dụng thời cơ tốt lần này, đem những kẻ này phân loại ra. Xem kẻ nào có thể vì hắn mà ra sức, kẻ nào có thể để hắn trực tiếp buông tay, cho nên mấy tiệc rượu này, hắn đều đi.
Ly Hận Thiên dừng lại không bước tiếp. Ly Lạc liền xoay người lại đối diện y. Hắn có thể nhìn thấy, đỉnh đầu đen nhánh của nam nhân đối diện với tầm mắt của hắn. Ly Lạc nâng chiếc đầu đang cúi thấp của y lên, khiến y nhìn thẳng vào hắn.
Nam nhân cũng không có phản kháng, theo hành động nâng dần lên của hắn, chậm rãi ngẩng đầu lên…
Nhìn thẳng vào cặp mắt đạm mạc kia của Ly Lạc, tâm của Ly Hận Thiên, đột ngột co rút đau đớn.
Y mím môi, lại có chút như có như không mà mỉm cười một chút, y nên nói cái gì, y còn có thể nói cái gì…
– Ta thành thân? Ngươi không vui?
Ly Lạc hỏi. Nhưng nam nhâ không có trả lời, vì hư thế, Ly Lạc lại nói,
– Hôn sự với Đông Vạn, chỉ là một loại thủ đoạn mượn sức mà thôi. Đông Vạn sẽ cho ta, thứ mà ta vốn nghĩ muốn có. Việc này và ngươi vốn là hai việc khác nhau. Ngươi hoàn toàn không cần phải vì việc này mà không vui.
Ly Lạc càng nói. Trái tim của nam nhân càng băng giá. Y rất muốn làm cho Ly Lạc câm miệng lại. Chỉ có như vậy, thì ít ra vẫn còn lưu lại cho trí nhớ của y, một chút kí ức vui vẻ hạnh phúc của tối qua, nhưng mà lời lẽ này nói ra rồi, trong tim y chỉ còn lại lại một mảng tàn khốc mà thôi…
Nhưng, đến cả hi vọng cuối cùng, Ly Lạc cũng không cho y.
Y nghĩ rằng, Ly Lạc muốn cùng y ở một chỗ, cái hắn cần muốn có, chính là tình cảm của y. Đó là yêu, là lưỡng tình tương duyệt, là dắt tay nhau qua cả đời. Nhưng mà, cái mà Ly Lạc muốn, lại không phải là điều này…
Ly Lạc lạnh lùng đạm mạc. Ly Lạc vô tình. Y nghĩ rằng, y vốn đã chiếm được tình cảm của hắn, nên hắn mới đối xử ôn nhu với y. Nhưng trên thực tế, hắn lại ở cùng với công chúa Đông Vạn mà cũng đối xử với nàng hệt vậy, có cái gì khác nhau đâu……
Đều là giống nhau.
Nàng công chúa kia, là thủ đoạn để hắn đoạt đoạt được quyền lực lợi ích danh vọng. Về phần bản thân y, chỉ là bạn chơi cùng bồi hắn đùa trò chơi tình cảm này mà thôi.
Ly Lạc muốn lưu y lại bên người của hắn. Nhưng mà hắn lại không muốn tình cảm của y, cùng với thân thể trung trinh.
Ly Lạc chỉ là muốn, ở ngay khi hắn cần, y sẽ rộng mở chân, vì hắn mà phục vụ. Tiếp theo, y muốn cùng ai ở cùng một chỗ liền cùng kẻ đó ở cùng một chỗ, muốn lên giường để ngủ cùng vẫn đều có thể. Ly Lạc không ngại, mà hắn cũng không để ý.
Về phần lúc ở bên người của hắn, thì không được nghĩ đến kẻ khác là được…
Việc này được tính là cái gì?
Còn không bằng, Ly Lạc trực tiếp đánh y mấy bạt tay, y còn có thể thoải mái được một chút.
Cái gì được gọi là không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng được ở bên nhau. Câu nói này đã được Ly Lạc thuyết minh thật đúng là vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn không cần biết Ly Hận Thiên cùng với bao nhiêu nam nhân phát sinh ra quan hệ. Đồng thời, Ly Lạc thành thân cùng với ai, có bao nhiêu ‘quân cờ’ nhằm để tính toán mưu cầu quyền lực lợi ích, thì cũng không cần Ly Hận Thiên phải hỏi đến.
Hai người họ này, căn bản là không phải được xem là có tình cảm gì để ở bên nhau.
Cùng với suy nghĩ vọng tưởng của y, hoàn toàn đúng là một trời một vực.
Ly Hận Thiên thừa nhận, y thích Ly Lạc. Y nên vì tình cảm của chính mình mà cố gắng sao? Y buộc Ly Lạc phải lựa chọn, là muốn ở cùng y, hay là công chúa Đông Vạn, để đoạt được quyền lực cùng lợi ích mà hắn vốn muốn. Nhưng mà đáp án cho câu hỏi này, Ly Hận Thiên hỏi cũng không cần phải hỏi…
Bởi vì y biết rõ. Đáp án mà Ly Lạc chọn, khẳng định là người sau.
Nếu không, hắn cũng không chọn ngay lúc này cùng y xác nhận quan hệ, thì hắn cũng đã đáp ứng, an bài việc hôn sự kia.
Trong mắt của Ly Lạc, quyền lực lợi ích là cao nhất, những cái khác đều là thứ yếu, bao gồm cả tình cảm tình ở trong đó, cho nên y có hỏi ra đi nữa, việc này cũng chỉ sẽ là tự mình rước lấy nhục nhã.
Y vốn luôn coi trọng phần tình cảm này, cũng không muốn buông xuống. Nhưng đồng thời, tình cảm hèn mọn như vậy, thì Ly Hận Thiên vốn cũng sẽ không cần phải níu lại.
Y tình nguyện kéo lê bản thân y trốn vào một góc khuất tối nào đó mà tự liếm miệng vết thương của y, cũng sẽ không cần phải dựa vào sự bố thí của bất kì kẻ nào.
Y cũng sẽ không vì nhận được sự thương hại mà bày ra vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ.
Y yêu chân thành, cũng không hèn mọn.
Phân lượng của Ly Lạc, ở trong lòng y vốn rất nặng. Nhưng mà, hắn cho y thương tổn, cũng nặng nề như nhau.
–  Làm sao lại không nói lời nào vậy? Ngươi quên, ta đã đáp ứng ngươi. Từ giờ trở đi, ta sẽ chỉ đối xử tốt với một mình ngươi mà thôi. Ta sẽ không nuốt lời, cho nên, không cần phải như vậy.
Đây là hắn đã hứa hẹn với y. Ly Hận Thiên cũng tin rằng, Ly Lạc sẽ không dối gạt y, nhưng mà, đối xử tốt với y, và tình yêu, là hai chuyện khác nhau.
Nam nhân thủy chung luôn trầm mặc, lòng có quá nhiều đau đớn nhưng lại chỉ có chính y biết mà thôi. Đối mặt với Ly Lạc, y khóc không nổi, lại luôn luôn bày ra mỉm cười. Bởi vì ý nghĩ của Ly Lạc, rất đáng cười, khiến y không cười, thì hoàn toàn quá uổng rồi.
– Hàng xóm ở kế bên nhà ta, có một con chó lông vàng, hắn rất yêu thích nó đến mức không thể nói được, xem ra hoàn toàn đều phải quan trọng hơn so với mạng của hắn nữa. Hắn cho lông vàng ăn loại thức ăn dành cho chó tốt nhất, hoàn cảnh sống đến tốt nhất. Hắn đem toàn bộ tiền bạc có được và tinh lực đều chăm chú mà hao tổn vào trên người của lông vàng. Ly Lạc, ngươi cảm thấy, con chó lông vàng kia sẽ hạnh phúc sao?
Không đợi Ly Lạc trả lời, Ly Hận Thiên tự mình nói tiếp,
– Lông vàng hạnh phúc chứ. Nó vốn cũng chỉ là sủng vật, thay chủ nhân giải buồn. Kẻ hàng xóm kia của ta, hắn thích nó, sẽ nâng niu ở trong lòng bàn tay mà chiều chuộng nó. Nhưng đến một ngày, một khi hắn đã chán ghét nó rồi, con chó lông vàng kia vẫn sẽ bị vứt bỏ, nó không chỉ là thương tâm. Có lẽ, đến mạng của nó cũng đều sẽ bởi vì vậy mà bị chôn vùi.
Y ở trong mắt Ly Lạc, bất quá cũng chỉ là một sủng vật bị nuôi dưỡng mà thôi…
Ly Lạc đối xử tốt với y, cũng giống như là tên hàng xóm của y,  đối xử tốt với con chó lông vàng ở nhà tên đó vậy.
Mới chỉ trôi qua một ngày, đã khiến cho y biết được toàn bộ chân tướng này, thật sự là tàn nhẫn, cái loại cảm xúc ấm áp và hạnh phúc kia, y còn chưa kịp tinh tế mà thưởng thức…
Hết thảy, cũng liền chưa kịp làm gì cả.
Giống như, lão thiên gia vốn bất công, dù chỉ là một chút tốt đẹp thôi vốn cũng không muốn dành cho y.
– Ta không có xem ngươi là sủng vật. Ta rất thật lòng.
Ly Lạc thông minh đến vậy. Hắn làm sao lại không hiểu ra ý tứ của Ly Hận Thiên. Lời giải thích của Ly Lạc, vẫn mang theo sự lạnh nhạt hắn vốn đã quen. Nhưng mà, tâm tình của hắn, đã không còn thoải mái, giống như lúc nãy vừa hồi phủ nữa rồi.
Hắn bị hấp dẫn bởi nam nhân này. Hắn muốn giữ y ở bên người. Cả đời này của Ly Lạc, cũng chưa từng có ý muốn này đối với bất luận kẻ nào. Ly Hận Thiên vốn là không giống như vậy, y là đặc biệt.
Chẳng lẽ, đã làm như vậy còn chưa đủ sao?
Hắn không muốn, cùng với Ly Hận Thiên giằng co rối rắm ở đây bởi cái vấn đề này.
– Ly Lạc, ngươi đối xử với ta, giống như là tên hàng xóm ở kế bên nhà ta vậy, đối xử với lông vàng, chỉ là thích mà thôi. Nhưng cái loại thích này, là có phân biệt kẻ chủ kẻ tớ, là kẻ chủ có thể chán liền sẽ vứt bỏ kẻ tớ đi.
Trong ánh mắt, không thể nào che giấu được nỗi đau lòng, nhưng nam nhân vẫn còn có thể giữ bình tĩnh mà nhìn Ly Lạc. Một màn xảy ra vào đêm qua, thường hiện lên khiến cho y có một loại dự cảm điên cuồng không ngừng khuấy động, thậm chí cả người đều mang tâm lí liều mạng mà đánh cược….
Trang sinh hiểu mộng, giai vi không.(*)
Thứ mà Ly Lạc cần, y hiểu được.
Chỉ là thực xin lỗi, trong vương quốc lí tưởng của hắn, lại không có sự tồn tại của Ly Hận Thiên y đây.
Ly Lạc hiểu rõ, bản thân hắn vốn cần là cái gì, không liên quan đến tình cảm.
Nhưng mà bản thân y, biết đã đến thời gia phải tỉnh mộng, vẫn sẽ có một chút thống khổ. Vẫn còn may là,  y vẫn hãm vào chưa sâu, còn có thể ở đúng lúc bứt ra…
– Có câu hỏi thực đáng cười. Nhưng mà ta vẫn phải hỏi. Vậy đối với ngươi, quyền lực và ta, bên nào quan trọng hơn?
Với phần tình cảm của y và Ly Lạc, vốn không cần lại phải hỏi loại vấn đề này. Ly Hận Thiên hỏi như vậy, chỉ là muốn Ly Lạc biết rõ ràng hơn mà thôi.
Cho hắn tự hỏi để tìm ra một lối thoát.
Y không cần đáp án của Ly Lạc, nhưng Ly Lạc vẫn đáp lại, chỉ là lời này, nói ra thì sẽ chỉ khiến cho khoảng cách giữa hai người họ càng cách càng xa…
– Ta đã nói rồi, hôn sự này không phải là gì cả, chỉ làm một việc nên làm mà thôi.
Cũng thế, lại là câu trả lời như thế, y đã thấy rõ, rất rõ ràng.
Cái y muốn, là phần tình cảm duy nhất lại bình thường. Nhưng mà thứ Ly Lạc và y theo đuổi, vốn không giống nhau.
Y lưu luyến, cũng không muốn buông tay. Bất quá, chung quy hia người họ vốn không phải người ở cùng một thế giới…
Chỉ là do chính bản thân y, hy vọng xa vời mà thôi.
– Ly Lạc, việc đã xảy ra vào tối hôm qua, ngươi hãy quên đi. Ta vốn đã nghĩ sai một việc rồi, ta vô phúc hưởng thụ loại đối xử tốt của ngươi này. Chúc ngươi, có thể có được quyền uy thiên hạ.
Ly Hận Thiên nói xong định đi. Ly Lạc nhanh tay lẹ mắt kéo y lại. Bất quá hắn lại không biết hắn muốn nói gì. Ý nghĩ của Ly Hận Thiên, hắn đều hiểu được, đồng dạng, thứ mà Ly Hận Thiên muốn thì Ly Lạc cũng hiểu rất rõ…
Nhưng mà cùng với tưởng tượng của hắn, vốn chênh lệch quá lớn.
Tựa như vừa rồi, Ly Hận Thiên hỏi hắn về vấn đề kia. Ly Lạc rất thống khổ, mới có thể cho y một đáp án như vậy, không có ai có thể gây trở ngại trên con đường hắn muốn bước tới. Hắn muốn trở thành kẻ cường đại để tồn tại đến cuối cùng, để có được quyền lực cao nhất. Dù có hững chướng ngại vật cản đường nào đi nữa, hắn đều sẽ có trăm phương nghìn kế loại trừ đi. Đây là nguyện vọng duy nhất của Ly Lạc.
Ly Hận Thiên rút tay về. Ly Lạc không cần phải lôi kéo y. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Y và Ly Lạc đã không thể lui bước được nữa. Cho nên, kết quả bày ra trước mắt này, vốn không cần nói cũng biết.
Y và Ly Lạc, chung quy vẫn là không thích hợp để ở bên nhau.
Đây vốn chỉ là một sai lầm tốt đẹp mà thôi.
– Chuyện đã xảy vào ngày trước, ta cũng không thể nào thay đổi được. Nhưng bắt đầu từ một khắc, ta đã đáp ứng lời bày tỏ kia của ngươi, thì lập tức, đã nghĩ có ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi nhìn thấy những chuyện đó xảy ra nữa. Nhưng mà, ta sai lầm rồi. Ngươi căn bản không cần. Đó vốn chỉ là mộng tưởng của một mình ta mà thôi. Ta vốn chỉ cần một mình ngươi, ta không nghĩ tới sẽ lại ở cùng bọn hắn một chỗ. Trừ ngươi ra, ta sẽ không để kẻ khác chạm vào mình.
Nam nhân đưa lưng về phía hắn, nhìn về phía trước, lẳng lặng nói,
– Ngươi vốn khác với Văn Diệu, là do ta hy vọng xa vời quá nhiều mà thôi.
– Văn Diệu sao?
Ly Lạc không thích nam nhân lấy hắn ra mà so sánh với Văn Diệu. Hắn cũng không thích, nam nhân ở trước mặt hắn, khen những kẻ khác,
– Không có hắn, cũng sẽ không có việc hôn sự, hôn ước lần này của Đông Vạn, cũng chỉ có Văn Diệu của ngươi, mới quyết đoán lớn đến vậy, liền làm ra hành động thúc đẩy chuyện này.
Nam nhân vì lời này mà giật mình, tiếp theo cúi đầu nói,
– Cho nên, ngươi mới chính là Ly Lạc, không phải Văn Diệu.
Ý nghĩ của Văn Diệu, y vẫn biết, hắn muốn cùng với y ở một chỗ, muốn đuổi đi nam nhân luôn bên người y. Tình cảm của Văn Diệu đối với y là thật, cho nên đến loại chuyện này hắn cũng đều dám làm ra.
Ly Hận Thiên không hận Văn Diệu, vì tình cảm của mình mà ti bỉ một chút, thực bình thường, cử chỉ kì quái cũng không thừa.
Ly Lạc không phải là Văn Diệu…
Nên cái hấp dẫn Ly Lạc, lại không phải là một con người đặc biệt nào cả.
Ly Hận Thiên không phải chưa từng bị Văn Diệu cảm động qua. Văn Diệu đối xử tốt với y đến như vậy. Y cũng sẽ động dung, nhưng y biết rất rõ, người mà Văn Diệu yêu vốn không phải là y. Vì thân thể này, nhưng mà linh hồn đã không phải là người ban đầu nữa rồi. Loại tình yêu như vậy, có chút nặng nề, cũng khiến y chỉ có thể phụ lòng hắn mà thôi.
Cho nên Ly Hận Thiên thừa nhận không chịu nổi.
Từ sau khi đến thế giới này, đã có quá nhiều chuyện loạn thất bát tao đã xảy ra, mỗi ngày của y sống đều là một vòng hỗn loạn. Có lẽ toàn bộ tất cả những việc đó đều bị những kẻ khác trái phải mà chi phối tác động lên, bao gồm cả thân thể y ở trong. Nhưng mà tình cảm của nam nhân cũng rất thanh tỉnh, lại thực lý trí.
Y biết bản thân y suy nghĩ vốn là muốn cái gì. Y cũng sẽ không bị cảnh tượng giả ở trước mắt làm cho mê muội.
Y không ngu.
Y cũng sẽ không mù quáng mà lao vào yêu đương sống chết, y vẫn còn thanh tỉnh mà phân biệt được.
Cho nên y thích Ly Lạc trước, mà không phải là Văn Diệu luôn đối xử với y tốt nhất.
Dù sao, thái độ của hắn đối với thân thể này, cũng là từ sau khi y xuất hiện, liền mới thay đổi.
Ly Lạc đối xử rất tốt với y dù biết y không phải là người trước đây nữa. Nếu không y cũng sẽ không thích hắn trước…
Nhưng mà, thứ y thầm muốn cần có là tình cảm đơn giản nhất, cũng không liên quan đến bất cứ cái gì.
Ly Hận Thiên bước đi, quyết tuyệt đến một ánh mắt cũng đều không lưu lại, cho đến khi bóng dáng người nọ theo đáy mắt mà hoàn toàn biến mất, Ly Lạc mới thẳng người xoay đi…
Một màn này, có lẽ chính là kết quả mà Văn Diệu muốn nhìn thấy.
Một bước cờ này, Văn Diệu đi thật là ngoan lệ, lại khiến hắn khó giải quyết. Ly Lạc nghĩ rằng, Ly Hận Thiên vốn sẽ chấp nhận. Hắn đối với nam nhân kia, vẫn luôn nắm chắc trong tay. Nhưng mà, xem ra giống như là hắn đã xem nhẹ tính tình của y rồi.
Y vốn đã không phải, là người kia của ngày xưa. Y có bao nhiêu quật cường, Ly Lạc đều biết được…
Lần này, xem như là Văn Diệu thắng.
Nhưng mà…
Hắn sẽ không nhận thua. Tuy rằng, nam nhân đã cự tuyệt hắn. Nhưng, hắn vẫn còn có cơ hội, bởi nam nhân có tình cảm đối với hắn.
Y sẽ không tách ra khỏi hắn được.
Đây là người đầu tiên mà Ly Lạc  cảm thấy hứng thú, muốn giữ lại. Hắn thực khẳng định, việc này không phải giống như việc nuôi dưỡng sủng vật. Hắn sẽ không buông tha, để y rời đi, cả đời cũng sẽ không.
Không có Ly Hận Thiên ở bên người, Ly Lạc có loại cảm giác không thể an tâm được.
Ly Lạc hiểu rõ ý muốn của bản thân.
Hắn chỉ cần y, những cái khác, Ly Lạc cũng không để ý.
Ban đầu nghĩ rằng, nam nhân kia sẽ ở Vô Lạc cư mà chờ hắn, nhìn thấy hắn, còn có thể lộ ra dáng vẻ mang theo biểu tình ngơ ngác ngây ngốc, tiếp theo lập tức sẽ mất tự nhiên đừng nói là ngẩng đầu lên, đến mắt cũng không dám nhìn tới hắn nữa là, hắn thực chờ mong cái bộ dáng kia của Ly Hận Thiên.
Cho nên, hôm nay Ly Lạc về sớm hơn trước thời gian trở về hơn mọi ngày, cũng không nghĩ tới, chờ đợi hắn, sẽ là loại tình huống này…
Ngủ không được, hắn còn có rất nhiều chuyện để suy nghĩ. Ngẫm một chút, Ly Lạc cũng không có quay về Vô Lạc cư, mà là quay người lại, đi về hoa viên phía sau của Ly phủ.
Ngoại trừ thời gian là mùa đông ra, mỗi đêm Ly Lạc đều sẽ đi đến hoa viên, hắn sẽ ngồi ở nơi đó mà nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trong một ngày, tiếp theo  suy nghĩ mà phân tích lợi hại, tính ra kết luận thích hợp nhất. Đây là thói quen của Ly Lạc, toàn bộ Ly phủ đều biết.
Nhưng mà mùng một và ngày mười lăm, Ly Lạc sẽ không đi ra hoa viên phía sau.
Bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá đi ngồi một hồi cũng không sao, nhưng Ly Lạc lại không đoán được được hoa viên phía sau, hắn vừa bước đến liền cảm thấy không đúng…
Có người ở.
Tuy rằng ngọn núi giả kia đã chắn đu tầm mắt, nhưng  Ly Lạc vẫn có thể cảm giác được có kẻ đang ở đó.
Vào canh giờ này, ở loại thời tiết này, sẽ là ai?
Ly Lạc bước chân nhẹ lại, hôm nay đi ngang qua núi giả, hắn không có lập tức hiện thân, mà là nghiêng đầu, nhanh chóng quét mắt một vòng nhìn khắp hoa viên…
Biểu tình của Ly Lạc không có thay đổi, nhưng ở trong lòng, cũng từ khi thấy có bóng người, liền đã xuất hiện vô số loại giả thiết…
Vì sao, Lang Đại Bảo, lại ở chỗ này.
– CHÚ THÍCH:
(*)Trang sinh hiểu mộng, giai vi không : nguyên văn trong bài thơ Cầm Sắt của Trung Quốc được dịch ra Hán Việt có câu là nên câu trên đã được sửa lại theo ý của Ly thúc là:  thúc ví bản thân như Trang Chu vậy, mơ một giấc mộng đẹp như là mình hoá bướm rồi, cũng hiểu đó chỉ là mộng mà thôi. Những điều tốt đẹp đều hóa thành hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.